Ở trước quầy nặn kẹo người người chen chúc, mà phần lớn đều là tiểu oa nhi, cho nên khi Triệu Việt thân cao mã đại đứng ở bên trong, thực sự là khiến cho người ta chú ý. Ôn Liễu Niên khom lưng ngồi xổm ở bên cạnh, đang cẩn thận từng chút một xoay kim, nghiễm nhiên một bộ muốn xuất hết toàn lực ứng phó.
Nhóm tiểu hài tử cũng ngưng thần tĩnh khí, không chớp mắt nhìn chằm chằm đĩa quay.
Triệu Việt rất muốn đi thẳng một mạch.
Nhưng lại không thể đi.
Trên chợ đông người, vị Tri phủ đại nhân này một lòng tiêu diệt thổ phỉ nên kết không ít thù hận, bảo đảm ở đâu cũng có người đang nhìn hắn chằm chằm, để không xảy ra việc gì, bên cạnh mọi lúc vẫn luôn có người bảo hộ.
Nhưng khi hắn bước ra cửa rõ ràng có dẫn theo một đám ám vệ, còn có cả người của Truy Ảnh cung cùng Đằng Vân bảo, vì sao hiện tại lại chỉ có một mình?
Tiểu hài tử xung quanh hoan hô một mảnh, Ôn Liễu Niên nhận lấy một cặp long phượng cỡ lớn từ trong tay chủ sạp, cười tủm tỉm chia cho Triệu Việt một cây.
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên tự cắn một ngụm, một tay khác vẫn còn đang chăm chỉ giơ lên.
Triệu Việt nói, “Ta không ăn.”
“Đến thì cũng đến rồi.” Ôn Liễu Niên nhét vào trong tay hắn, “Đi, chúng ta đi xem thử coi có còn chỗ nào chơi hay nữa không.”
Tiểu hài tử xung quanh ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
Triệu Việt tiện tay đưa cho một hài tử.
“Không thể a.” Lão bản nặn kẹo nhanh chóng lắc đầu, “Đây chính là quà Ôn đại nhân tặng cho bằng hữu.”
Hài tử ngoan ngoãn rút tay về.
Triệu Việt ngực rất là buồn bực.
“Mau qua đây.” Ôn Liễu Niên dừng chân gọi.
Triệu Việt cầm kẹo đường đi tới.
Một nơi khác, Triệu Ngũ nói, “Có cần đi qua đó không?”
“Cũng không cần.” Hoa Đường nhìn qua bên ấy, “Quan hệ giữa đại nhân cùng Triệu đại đương gia vẫn luôn quá mức cứng nhắc, bây giờ nhìn hai người đi cùng nhau có vẻ cũng không tệ lắm.” Nói không chừng sau khi đi dạo hội hoa đăng xong, lập tức có thể dịu xuống cũng nên.
Triệu Ngũ gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Về phần Lục Truy, thì là đã sớm chạy đến nơi khác xem trò vui, bỏ mặc Triệu đại đương gia một mình ở bên ngoài, hoàn toàn không để ý hắn rất có thể sẽ bị Tri phủ đại nhân làm cho tức chết lần thứ hai.
Thực sự là tình nghĩa huynh đệ tốt đẹp.
“Ngươi rốt cuộc muốn đi dạo tới chừng nào?” Triệu Việt không thể nhịn được nữa.
Ôn Liễu Niên dừng chân lại, “Đại đương gia mệt? Vậy chúng ta tìm tiểu quán ngồi một lúc đi.”
Triệu Việt nói, “Không mệt.”
Mà Ôn Liễu Niên đã kéo hắn ngồi xuống một quán mì hoành thánh.
Dưới chiếc nón rộng vành, Triệu Việt cách khăn che mặt nhìn hắn, vẻ mặt không có sóng lớn không kinh sợ, còn có một tia oán khí không dễ nhận thấy.
Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, có vẻ cũng không dễ mà ăn được a…
Vì vậy còn chưa đợi lão bản mì hoành thánh kịp nhiệt tình chào hỏi, Ôn Liễu Niên đã kéo Triệu Việt dời sang chỗ khác.
Xâu thịt từng viên từng viên được xiên trên que trúc, so với mì hoành thánh thì ngon miệng hơn rất nhiều.
Mà Triệu Việt như trước hoàn toàn không có khẩu vị.
Ôn Liễu Niên ngược lại là ăn được rất cao hứng.
Trước đó, Triệu Việt cảm thấy Ôn Liễu Niên là một con mọt sách cả người đầy tâm nhãn.
Sau đó, Triệu Việt sửa lại suy nghĩ một chút, Ôn Liễu Niên là một con mọt sách cả người đầy tâm nhãn mà lại có thể ăn.
“Thêm năm xâu thịt bò.” Ôn Liễu Niên nói.
Lão bản 'Ân' một tiếng, đem xâu thịt đặt trên lửa nướng xèo xèo, động tác rất là nhanh nhẹn.
Ôn Liễu Niên nhỏ giọng nói, “Đại đương gia vì sao lại không ăn?”
Triệu Việt nói, “Không đói.”
Ôn Liễu Niên nói, “Nga ~”
Triệu Việt cùng đưa tới kẹo nặn cùng đường cao ở trong tay, cầm thứ đồ này, so với thanh đao trên lưng còn mệt hơn.
Ôn Liễu Niên nhận lấy đường cao ăn, như trước để lại kẹo nặn ở trong tay hắn.
Triệu Việt nhíu mày, “Cũng ăn luôn đi.”
Ôn Liễu Niên từ chối, “Quá ngọt, ăn không ngon.”
Triệu Việt trên trán gân xanh nhảy lên, vậy sao vừa nãy ngươi nhất định phải xoay cái lớn nhất!
Ôn Liễu Niên nhận lấy xâu thịt bò từ trong tay lão bản, “Ngươi có muốn hay không —— ”
“Không ăn.” Không đợi hắn nói xong, Triệu Việt cũng đã cứng rắn từ chối.
Ôn Liễu Niên thức thời không có hỏi lại, tự mình im lặng buồn bực ăn thịt bò.
“Đại nhân năm mới thế nào a?” Lão bản được lúc rảnh rỗi, vì vậy lại gần nói chuyện phiếm.
“Cũng không tệ lắm.” Ôn Liễu Niên nói, “Bên trong phủ có không ít bằng hữu đến.”
“Là những thiếu hiệp mặc hắc y kia phải không?” Lão bản vui tươi hớn hở nói, “Đại nhân thiện tâm, kết giao bằng hữu cũng đều là người tốt, mấy ngày trước quầy hàng của ta suýt nữa bị cháy, may là có bọn họ hỗ trợ dập lửa, oa nhi nhà Lão Ngưu ham chơi té bị thương ở chân, cũng là bọn họ ôm đến y quán, còn thuận tiện làm mai cho Vương đại phu, có người nói đến tháng ba liền thành thân.”
Ôn Liễu Niên cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười gật đầu, “Truy Ảnh cung vẫn luôn thiện lương trung hậu như thế, lấy giúp người làm niềm vui.”
“Không chỉ như vậy, hôm trước khuê nữ nhà họ Vương khó sinh, cũng may là nhờ có bọn họ.” Lão bản tiếp tục xiên thịt nướng.
Triệu Việt trợn mắt lên, khó sinh cũng có thể quản?
Ôn Liễu Niên nghe vậy cũng hơi nghi hoặc một chút, “Khó sinh? Là sinh oa nhi khó hay sao?”
“Không phải vậy.” Lão bản cười nói, “Lúc đó bà đỡ trong thành vừa vặn đang muốn đi thăm người thân, may là có chư vị thiếu hiệp đuổi theo ra ngoài thành, đưa nàng trở về.”
Triệu Việt cảm thấy, chính mình sinh thời hẳn là nên gặp vị cung chủ Truy Ảnh cung danh chấn giang hồ kia một lần, xem xem rốt cục là người thế nào, mới có thể tạo ra một đám thuộc hạ hùng hùng hổ hổ quỷ dị như vậy.
“Chúng ta thật sự không ăn được.” Một đoàn ám vệ trùng trùng điệp điệp đi ở trên chợ, mỗi người trên tay đều cầm không ít đồ ăn, đường cao xâu thịt bánh nhân thịt đùi dê đầy đủ mọi thứ, thậm chí ngay cả khuỷu tay cũng đeo cả rổ, bên trong chứa đầy trứng gà cải xanh cá tươi thịt khô.
“Lý thím, thật sự không cần khách khí như vậy a.” Ám vệ vừa từ chối vừa cúi đầu, để tiện cho nàng treo luôn một chuỗi tỏi vào cổ —— Trong tay thực sự không cầm thêm được nữa, tuy rằng vật biểu tượng giang hồ xác thực có chút anh tuấn, nhưng mà hiển nhiên còn không có cái loại kĩ năng ba đầu sáu tay cao cấp này.
“Thâm sơn cùng cốc, cũng không có vật gì tốt.” Hương thâm đa số rất thuần phác, cũng sẽ không nói quá nhiều, chỉ có thể thông qua nhét đặc sản biểu thị lòng cảm kích.
Ám vệ nói cám tạ liên tục, cùng biểu thị ngày hôm sau sẽ đem bạc đưa đến nhà mọi người, chắc chắn sẽ không lấy không đồ.
Dân chúng nghe vậy rất là cảm động, cảm thấy thật không hổ là bằng hữu của Ôn đại nhân, thanh liêm như nước lại giống như gió xuân ấm áp.
“Đại nhân, sau này còn có thể ra bức họa mới không?” Sau khi quay lại làm việc xong, lão bản lại đến gần nói chuyện phiếm.
Triệu Việt sắc mặt cứng đờ.
“Cái này, nói không chừng.” Ôn Liễu Niên cầm một cái đùi gà gặm.
Triệu Việt cứng người quay đầu nhìn hắn, cái gì gọi là nói không chừng?
“Nói không chừng là có hay không có a?” Lão bản nói, “Đại nhân có điều không biết, chất nữ của ta phi thường yêu thích Triệu công tử, nhất định phải nhìn mới có thể ăn cơm.”
Triệu Việt: …
Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm, “Thật sao?”
“Đúng vậy a.” Lão bản gật đầu, “Còn có cố sự lần trước《Triệu công tử nổi giận chém Bạch xà yêu》kia, nàng gần như xem một hồi khóc một hồi.”
Triệu Việt rất muốn đem tất cả âm thanh xung quanh thành không tồn tại.
“Thực ra thì coi như không có Triệu công tử, còn có thể xem rất nhiều cố sự khác.” Ôn Liễu Niên nói, “Thí dụ như Thác tháp Lý Thiên Vương, lại như Bát tiên Lữ Đồng Tân, đều là tướng mạo đường đường lại uy phong lẫm lẫm.”
Lão bản chấp nhất nói, “Cái đó cũng không được, nàng chỉ yêu thích Triệu công tử.”
Triệu Việt: …
Dân chúng xung quanh nghe thấy đang thảo luận chuyện bức họa, vì vậy cũng vội vàng lại đây tham gia góp vui, lập tức biểu thị đại nhân nhất định phải tiếp tục viết a, chúng ta đều phi thường muốn xem, coi như trong thời gian ngắn không có tiểu thoại bản, vẽ vài bức họa phát cho mọi người cũng được. Phải biết rằng, ăn tết không có bức họa mới, mọi người đều rất khổ sở.
Triệu Việt đầu vang ong ong.
Ôn Liễu Niên nói, “Để bản quan suy nghĩ thêm một chút.”
Triệu Việt rất muốn kéo mặt của hắn, chuyện như vậy chẳng lẽ không phải là nên từ chối ngay tại chỗ sao? ! Lại còn muốn suy nghĩ một chút.
Rõ ràng cảm giác được người bên cạnh có biến hóa, vì để tránh cho mỹ nam tử say đắm lật bàn ngay tại chỗ, Ôn đại nhân quyết đoán kéo hắn đứng lên, “Chúng ta còn có việc, đi trước một bước.”
Dân chúng đều rất không nỡ, cứ như vậy đi sao, chúng ta còn có rất nhiều tâm sự chưa có nói hết.
Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt, hoặc là nói Triệu Việt kéo Ôn Liễu Niên, hai người đến bờ sông tìm một nơi yên tĩnh.
So với hội hoa đăng trên chợ thì nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, bốn phía đều không có người, chỉ có những điểm sáng mơ hồ phát ra từ đèn hoa đăng.
Ám vệ ngồi xổm trên cây ở cách đó không xa, vừa ăn thịt nướng vừa nhìn chằm chằm hai người, để tránh cho Triệu Việt dưới cơn nóng giận, đem đại nhân ném vào trong nước, hoặc là Triệu Việt dưới cơn nóng giận, bị đại nhân tức đến ngất đi.
Thật sự là phi thường lo lắng.
“Dân chúng cũng là có ý tốt.” Ôn Liễu Niên nói.
“Tất nhiên ta biết.” Triệu Việt kéo nón rộng vành xuống —— Ngột ngạt cũng thôi đi, lại vẫn luôn dính vào mặt, trong lòng quả thực khó chịu.
“Mọi người thật sự là yêu thích Đại đương gia.” Ôn Liễu Niên lại nói.
Triệu Việt thực sự không muốn cùng hắn thảo luận chuyện liên quan với 'Làm sao lại rất được dân chúng yêu thích' này.
“Có ăn không?” Ôn Liễu Niên từ trong tay hắn nhận lấy kẹo nặn, đem xâu thịt của mình đưa qua.
Nhìn hắn ngồi ăn ở trong tiểu quán lâu như vậy, muốn nói không đói bụng là không thể, tóm lại cũng không có chuyện làm, Triệu Việt cuối cùng lần này cũng coi như không cự tuyệt nữa.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, kéo hắn cùng ngồi ở trên tảng đá lớn.
“Không chê lạnh sao?” Triệu Việt hỏi, mùa đông còn ngồi ở bờ sông.
“Không lạnh.” Ôn Liễu Niên từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc nhỏ, “Ta có cái này, lần trước lúc đến Triêu Mộ nhai quên đeo.”
Triệu Việt nhìn lướt qua, chỉ thấy là miếng ngọc bội đỏ như máu, là Hỏa viêm noãn ngọc tốt nhất.
“Là Tần cung chủ cùng Thẩm công tử đưa ta.” Ôn Liễu Niên nói.
“Ngươi cùng Truy Ảnh cung quan hệ rất tốt?” Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Thành Vân Lam chơi rất vui, Truy Ảnh cung xây ở bên trên ngọn núi cao, mịt mù và hiểm trở, phong cảnh tuyệt đẹp, tương lai nếu như có cơ hội, ta có thể mang Đại đương gia đến làm khách.”
Triệu Việt ném xiên trúc trong tay qua một bên, “Đi thôi, trở lại chợ.”
Ôn Liễu Niên nhảy xuống từ trên tảng đá, vỗ vỗ đất trên người.
Triệu Việt đội nón rộng vành, cùng hắn trở về.
“Đại nhân, Đại đương gia.” Hoa Đường cùng Tiểu Ngũ vừa vặn đi qua, “Còn đang nói, đang yên đang lành người đã không thấy tăm hơi.”
“Chúng ta đi dạo bên bờ sông.” Ôn Liễu Niên giơ kẹo nặn.
“Lục Truy đâu?” Triệu Việt hỏi.
“Ở bên quầy bánh trôi.” Triệu Ngũ nói, “Hoặc là quán mỳ cay, vừa nãy không nhìn kỹ.”
Triệu Việt: …
Vì sao lúc ở trên núi, cũng chưa bao giờ thấy hắn có khẩu vị tốt như thế?