Chương 191: Cuộc chiến cuối cùng (Thượng)

Giữa trưa, mấy chiếc chiến thuyền thiết giáp đúng hạn ngừng, tiếp Ôn Liễu Niên và người còn lại về đại doanh. Đương nhiên, vì để lấy lòng Diệp cốc chủ, ám vệ đã xắn tay áo chặt cây làm bè gỗ, kéo con chim báo tang đang bị ngất xỉu về.

Nhìn thấy mọi người trở về, tâm Sở Uyên vẫn treo ở cổ họng cuối cùng thả xuống: "Tình hình chiến đấu sao rồi?"

"Hết thảy đều giống như dự đoán lúc của chúng ta lúc trước." Ôn Liễu Niên nói, "Đảo Bạch Sương rất lớn, nói không chính xác rốt cuộc đối phương có bao nhiêu binh lực, trên cảng dừng đầy chiến hạm và chấn thiên hỏa pháo, phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Bất quá số lượng chim báo tang ngược lại là không nhiều, chỉ có hơn mười con."

Diệp Cẩn vòng tới vòng lui quanh con chim báo tang kia nhìn nửa buổi, sau đó nói: "Lông còn rất dài."

Thẩm Thiên Phong: "..."

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

"Cốc chủ." Ám vệ lo lắng đề phòng, "Người mang trở về vẫn chưa chịu tỉnh, sẽ không phải là ngủm luôn rồi chứ." Chúng ta đánh thật sự không dùng nhiều lực lắm đâu !

"Sẽ không." Diệp Cẩn nhấc mí mắt nhìn nhìn, "Cho uống chút dược thì sẽ tỉnh."

Ám vệ lúc này mới thả tâm, ba chân bốn cẳng kéo người xuống. Sau khi Ôn Liễu Niên qua loa tắm rửa xong, cũng đi tìm Sở Uyên và mọi người, đem chuyện đêm qua tỉ mỉ nói một lần.

Nguồn nước trên đảo Bạch Sương đa phần có rất nhiều, quả quyết không có khả năng rải thuốc bột trong một đêm là xong, huống hồ nước chảy không ngừng, chưa tới mấy ngày thì có thể lọc. Bên ngoài đều nói Diệp Cẩn là thần y, thuốc của hắn mà rải xuống hồ nửa tháng cũng sẽ không tán, nhưng chỉ là nghe đồn mà thôi - Cho nên lần này ám vệ mang theo chút thuốc bột tới đảo Bạch Sương, chỉ là chút độc vật bình thường, bất quá bên trong trộn lẫn không ít ốc biển vỏ sò hến mài thành bột phấn, dưới ánh mặt trời sẽ phản chiếu lam quang u u, rớt ở bên cạnh trên đất, một năm rưỡi tái cũng sẽ không tiêu tán, đừng nói là uống, cho dù nhìn một cái cũng cảm thấy hẳn là chứa kịch độc, dự tính cũng không có ai dám tới gần.

Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm: "Dự tính trận này đối phương đã bị hoảng sợ."

"Nếu số lượng chim báo tang không nhiều, ngược lại là cũng không cần sợ hãi." Thẩm Thiên Phong nói, "Giải quyết cũng không khó."

Lúc trước đại quân sở dĩ án binh bất động, cũng là vì lo lắng vạn nhất số lượng chim báo tang quá nhiều, sẽ cực kỳ bất lợi khi đánh trên biển, hiện tại đối phương cũng chỉ có hơn mười con, có tiếng sáo của Ôn Liễu Niên quấy nhiễu, lại có ám vệ Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang ở đây, nếu muốn tiêu diệt hẳn là chuyện cũng không quá khó khăn.

"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, "Năm tên tù binh đã tỉnh, có muốn lập tức thẩm vấn không?"

"Đi xem thử." Sở Uyên đứng lên bước ra ngoài, bước chân người còn lại cũng rất nhanh, ngược lại cũng không phải là vì sốt ruột thẩm vấn, mà là canh giữ bên cạnh tù binh, là người Truy Ảnh cung đi ra a... Nếu là tới muộn một chút, dự tính sẽ bị dọa ngất xỉu lần nữa cũng không chừng.

"Aaaaa !" Mọi người còn chưa tới gần khoang thuyền, thì nghe được một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ phía trước.

"Đừng sợ a." Ám vệ nhanh chóng an ủi, "Chúng ta thật sự là người tốt."

Năm người kia cảnh giác rụt tại góc tường, hiển nhiên không thể nào tin được.

Rõ ràng vừa nãy còn đang nói cái gì mà 'Nấu ăn' !

"Chư vị anh hùng !" Ôn Liễu Niên vội vàng vọt vào, thấy tù binh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

"Đại nhân !" Ám vệ lập tức miệng lưỡi ồn ào cáo trạng, "Vừa nãy cũng không biết bọn họ trúng tà gì, một mực la hét ồn ào." Phi thường đáng sợ.

"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công xốc rèm cửa lên.

Sở Uyên bước vào khoang thuyền, ám vệ lập tức mang ghế đến, thập phần hiểu ánh mắt.

Chung quy kia cũng là người chia một miếng long bào cho Thiếu cung chủ nhà ta.

"Có khai hay không?" Diệp Cẩn ngồi ở trước mặt một người trong đó.

"Khai khai khai !" Đối phương liều mạng gật đầu.

Ôn Liễu Niên bị giật mình một chút, sao lại sảng khoái như thế, cư nhiên ngay cả một tia do dự cũng không có.

Tù binh run rẩy nhìn roi sắt trong tay ám vệ, chỉ sợ sơ suất một chút cũng sẽ bị đánh. Nếu là người tham sống sợ chết, thì thẩm vấn cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí còn chưa đợi Sở Uyên mở miệng hỏi, mấy người này cũng đã đem tình trạng trên đảo nói ra sạch sành sanh, sợ chỉ cần bỏ sót một chuyện, cũng sẽ bị mấy hắc y nhân trước mặt này nấu lên ăn.

"Tình huống đúng là rất giống với những gì nhóm chúng ta nhìn thấy trên đảo." Sau khi thẩm vấn xong, Ôn Liễu Niên lật xem một xấp lời khai dày cộm trong tay, "Hẳn là không có nói dối." Cũng không biết có phải là vì bộ dáng ám vệ quá anh tuấn hay không, cho nên vận khí cũng rất tốt, đánh bậy đánh bạ vừa vặn bắt về một thám tử địch doanh, chuyên môn phụ trách canh gác động tĩnh Sở quân, cho nên đối với cơ quan ám đạo trên đảo đều rõ như lòng bàn tay.

"Tính cảnh giác của Thanh Cầu cũng không thấp." Triệu Việt nhìn bản đồ nói, "Nếu muốn bắt hết một lưới, tất nhiên phải chia binh làm bốn hướng, mới có thể bảo vệ mỗi một nơi ra vào."

"Trên đảo có năm người mất tích, hẳn là đối phương cũng biết, cơ quan ám đạo e là cũng bị sửa đổi." Diệp Cẩn nói, "Bất quá hải đảo cũng không thể so với trong đất liền, muốn thiết lập cơ quan nhất định phải mượn thời tiết triều tịch, không phải dễ dàng muốn sửa thì có thể sửa, chúng ta chỉ cần nắm chặt thời gian, khiến đối phương trở tay không kịp."

"Ái khanh thấy thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Vi thần cũng tán thành lập tức khai chiến." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, đối Thanh Cầu càng có lợi."

"Ngữ điệu không cần hùng hồn như thế." Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, "Nếu không cần thiết, trẫm sẽ không để ngươi lên chiến trường."

Ôn Liễu Niên: "..."

Địa hình đảo Bạch Sương hẹp dài, bởi vì có liên quan đến đá ngầm dưới biển, thường xuyên sẽ có sóng to. Có thể nói đây là màn chắn thiên nhiên, gây không ít phiền toái cho Sở quân tiến công gia tăng, nhưng cũng bởi vì chút đá ngầm này, mới có thể khiến đối phương không có biện pháp dễ dàng rời khỏi đảo, chỉ cần có thể bảo vệ các nơi ra vào, cho dù chắp cánh cũng khó thoát khỏi.

"Vi thần muốn đi." Ôn Liễu Niên nhỏ giọng đưa ra ý kiến.

"Thiên Phàm thấy thủy lộ này thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Có đá ngầm, không nên đánh vào, chỉ có thể bọc đánh từ hai bên cánh." Thẩm Thiên Phàm nói.

Sở Uyên gật đầu.

"Vi thần muốn đi." Siêng năng.

"Đao kiếm không có mắt, đến lúc đó nhớ theo sát bên cạnh Thiên Phong, biết chưa?" Sở Uyên dặn dò.

Diệp Cẩn ngạo kiều hừ một tiếng: "Biết."

"Vi thần muốn đi." Đặc biệt ủy khuất.

"Nếu nơi này thật sự có loạn đảng mai phục, đường thủy lại hẹp như thế, chỉ sợ không đánh vào được." Sở Uyên khẽ nhíu mày.

"Giao cho một mình ta là được." Triệu Việt nói.

Ôn đại nhân bĩu môi, bĩu môi.

Triệu Việt biết sai sửa lại cho đúng: "Còn có Tiểu Liễu tử."

Đúng. Ôn Liễu Niên gật đầu, ta cũng phải đi.

"Trẫm là vì muốn tốt cho ngươi." Sở Uyên có chút dở khóc dở cười.

Triệu Việt nói: "Ta sẽ bảo vệ Tiểu Liễu tử thật tốt."

"Vì sao nhất định muốn lên chiến trường?" Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên nói: "Muốn thổi sáo dẫn chim báo tang tới."

Sở Uyên nói: "Chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung cũng biết thổi sáo ngọc, vừa là làn điệu tương đồng, dạy cho bọn họ là được."

Ôn đại nhân bị chặn trở về.

Vì thế Ôn đại nhân rất hậm hực.

Sau khi nếm qua cơm chiều, Ôn đại nhân ngồi ở bên cạnh bàn, uống trà.

Triệu Việt ôm người vào trong lòng: "Muốn lên chiến trường như vậy?"

"Ừm !" Đặc biệt muốn.

"Mang ngươi đi là được." Triệu Việt nâng cằm hắn lên, tới gần hôn một cái.

"Hoàng thượng không đáp ứng." Căm giận.

"Hoàng thượng không quản được ta." Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, "Mấy ngày này cũng mệt mỏi rồi, đừng tiếp tục suy nghĩ việc này nữa, ngủ đi."

Ôn Liễu Niên rụt một cái bày ra tư thế thoải mái, ngáp một cái, chưa đến một lát liền thiếp đi.

Triệu Việt nhét hắn vào ổ chăn, xoay người rời khỏi khoang thuyền.

"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nói, "Đại đương gia đến."

Sở Uyên nói: "Ra ngoài."

Đoạn Bạch Nguyệt đành phải đứng lên.

Sở Uyên nói: "Cửa sổ."

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

Lúc trước chỉ là Diệp Cẩn, vì sao hiện tại đã phát triển đến ngay cả Triệu Việt cũng không thể gặp?!

Sở Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

Tây Nam vương đỡ trán, từ phía sau cửa sổ nhảy ra ngoài.

Diệp Cẩn vừa vặn đi ngang qua.

Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng hắn: "Sớm."

Diệp Cẩn: "..."

Con thuyền kịch liệt không ngừng lắc lư, Sở Uyên nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Tứ Hỉ công công nói: "Hồi Hoàng thượng, là Diệp cốc chủ thấy Tây Nam vương."

Sở Uyên không biết bản thân nên là tâm tình gì.

"Hoàng thượng." Triệu Việt khom lưng vào khoang thuyền.

"Ôn ái khanh kêu đại đương gia đến?" Sở Uyên rót một chén trà đưa qua.

"Không phải." Triệu Việt lắc đầu, "Chẳng qua là ta muốn mang hắn lên chiến trường."

"Đao kiếm không có mắt, sao lại muốn mang đi theo?" Sở Uyên lắc đầu, "Cho dù đại đương gia có năng lực bảo hộ Ôn ái khanh, đây cũng là hành động thiếu cân nhắc."

"Nếu mọi chuyện đều có thể lấy 'lý' giải thích, vậy thì cần gì dùng 'tình' nữa." Triệu Việt cười cười, "Hoàng thượng có thể yên tâm, ta so bất luận kẻ nào khác không hi vọng hắn bị thương."

Ôn Liễu Niên rụt trong chăn, mơ mơ màng màng hắt xì một cái.

Không biết qua bao lâu, chăn bông bên cạnh bị xốc lên, có người nhẹ nhàng leo lên giường, hơi thở quen thuộc cơ thể ấm áp.

Ôn Liễu Niên xoay người ôm hắn: "Ngươi đi tìm Hoàng thượng?"

"Ừm." Triệu Việt vuốt lại tóc cho hắn, "Sao còn chưa ngủ."

"Ngủ rồi." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Hoàng thượng nói thế nào?"

"Tất nhiên là đáp ứng." Triệu Việt cười cười, "Ta mang ngươi cùng đi."

"Vậy là tốt rồi." Ôn Liễu Niên than thở một câu, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, Triệu Việt lại nói: "Trước khi đi Hoàng thượng hỏi ta, ngươi cố ý như thế, có phải là có lý do không thể không đi, đúng không."

"Ừm." Ôn Liễu Niên thuận miệng nói, "Thứ nhất trải đời, thứ hai tương lai thắng trận trở về, cũng có thể khoác lác với đám lão thần kia."

Triệu Việt nâng cằm hắn lên, khẽ nhíu mày.

Ôn Liễu Niên: "..."

"Nói." Triệu Việt nói.

Một lát sau, Ôn Liễu Niên hấp hấp mũi: "Nếu Thanh Cầu nói gì không nên nói, có ta ở đó còn có thể xoay chuyển."

Triệu Việt bất đắc dĩ: "Lại là vì ta."

"Tất nhiên là phải vì ngươi." Ôn Liễu Niên ghé vào trên người hắn, cũng thành thân rồi, không vì ngươi thì vì ai.

"Nợ tình ngươi, e là đời này trả không hết." Triệu Việt ôm chặt hắn, "Vậy đem cả kiếp sau cũng đưa cho ngươi."

"Vậy thì rất tốt." Ngược lại là hoàn toàn không khách khí.

Triệu Việt kéo chăn qua, nhẹ nhàng che khuất bả vai hắn: "Ngủ đi."

Ôn Liễu Niên ánh mắt bình tĩnh, trong chăn 'nắm' một phen.

Triệu Việt: "..."

Ôn đại nhân bình tĩnh né tránh ánh mắt, vừa nãy cái gì cũng không có làm.

Triệu Việt xoay người áp chế hắn, cúi đầu hôn xuống.

Gợn sóng lắc lư, thuyền cũng lắc lư.

"Lại sắp đánh nhau a." Trên một con thuyền khác, Mộc Thanh Sơn nói, "Chúng ta đã đi ra ngoài rất lâu."

"Nhớ nhà à?" Thượng Vân Trạch đắp chăn lại cho hắn.

"Ừ." Mộc Thanh Sơn ôm thắt lưng hắn, "Sau khi đánh giặc xong, chúng ta có cần phải đến Vương thành không?"

"Không." Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Chúng ta về nhà."

Mộc Thanh Sơn cao hứng đứng lên.

"Lại nghĩ xem muốn đi đâu, tương lai có chính là thời gian." Thanh âm Thượng Vân Trạch rất ôn nhu.

Mặt Mộc Thanh Sơn đỏ lên.

Có thời gian thì có thời gian, ngươi cởi y phục ta làm gì.

"Ngươi nhẹ một chút !" Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.

"Ngươi nói thử xem, đang yên đang lành không có việc gì làm, rượt đánh Tây Nam vương làm gì." Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, bôi dược lên trên trán cho hắn, rượt đánh thì thôi đi, còn đụng đầu vào cột chắn, sưng chù vù chạy về.

Diệp cốc chủ hùng hổ nắm chặt tay phải, đợi đến khi đánh trận này xong, mặc kệ nói cái gì cũng phải thiến hắn !

Ánh sao ở chân trời dần tắt lịm, mấy trăm chiếc chiến thuyền liên miên vô hạn, chỉnh tề thả neo ở bên bờ. Sóng biển cọ rửa bờ cát thành một mảnh tuyết trắng, sau khi thối lui về sau, lưu lại vô số vỏ sò trong suốt, giống như bảo thạch được khảm nạm.

Đoạn Bạch Nguyệt như là có chút suy nghĩ nhìn xa xa, không biết là nhớ tới chuyện gì, khóe môi không tự giác liền cong lên mang theo chút ý cười.

Gió biển thổi từng trận, rất là nhẹ nhàng khoan khoái.

Ba ngày sau, vào lúc sáng sớm, tiếng kèn vang vọng khắp nơi trong không trung, không ngừng vang vọng giữa biển trời. Trên mặt binh lính trẻ tuổi tràn ngập tín niệm tất thắng, chiến thuyền giương buồm trắng, phá sóng chạy về phía đảo Bạch Sương cách đó không xa.

Thân thuyền chiến Sở quốc có thể tích cực lớn, sóng gió bình thường cơ hồ không thể làm tổn hại đến nó, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là cồng kềnh, để bù lại khuyết điểm này, Thẩm Thiên Phàm đã hạ lệnh cho công tượng tạo ra gần trăm chiếc chiến thuyền thiết giáp có cấu hình nhỏ, phụ trách xuyên tới xuyên lui giữa các thuyền trong trận chiến, cũng dễ liên lạc và vận chuyển vật liệu. Bởi vì có cấu hình nhỏ, cho nên chỉ dựa vào một người thì có thể khống chế, khi chạy lặng lẽ không một tiếng động, cũng có thể tấn công quân địch bất cứ lúc nào.

"Đốt lửa !" Thẩm Thiên Phàm lớn tiếng ra lệnh.

Chấn thiên hỏa pháo đồng loạt nhắm ngay cửa đảo Bạch Sương, tiếng gầm cực lớn rú lên, bùn đất và nước biển giống như một cơn mưa to đổ ập từ trên trời xuống, bốn phía đều nồng nặc mùi thuốc nổ.

Sở Thừa sai người nhấc lên đài cao, muốn ném cầu lửa về phía Sở quân, nhưng bởi vì ngại gió thổi, hơn nữa chiến thuyền Sở quân đều được nước biển bao xung quanh, cũng không có tác dụng gì lớn. Mắt thấy chiến hạm Sở quân đã càng ngày càng gần, mười mấy con chim khổng lồ màu đen đột nhiên bay lên trời, kêu 'quác quác' nhào xuống đội thuyền Sở quân. Ôn Liễu Niên lấy sáo ngọc từ trong túi ra thổi lên, lúc này lại không có tác dụng.

Một con chim báo tang thu hồi cánh lao xuống dưới, trong nháy mắt liền đụng gãy cột buồm chiến thuyền, binh sĩ cầm lấy giáo dài chống cự, có không ít người đều bị quét rơi xuống biển.

"Lỗ tai bị bịt kín rồi." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn giữa không trung, chỉ thấy trong đó có một con chim báo tang cực lớn, lông vũ hơi có màu xám tro, bị bầy chim vây quanh chính giữa.

"Đi giết nó trước !" Ôn Liễu Niên quyết định rất nhanh, đã không thể dùng tiếng sáo khống chế, vậy tám phần là dựa vào chim đầu đàn, bắt giặc phải bắt vua trước.

Triệu Việt tùy tay cầm lấy một trường cung, giương cung kéo dây căng tròn, mũi tên nhắm ngay con chim khổng lồ xám tro kia, bắn ra ngoài.

Ba mũi tên xé rách không khí, pha lẫn bên trong là nội lực mạnh mẽ bắn xuyên qua cánh nó, chim báo tang bị đau kêu một tiếng, khàn khàn rống dài mở ra móng vuốt, xông về phía hai người ở trên thuyền.

Triệu Việt ném Ôn Liễu Niên cho ám vệ, tự mình ba hai bước nhảy lên cột trụ, trước khi chim báo tang chưa tới gần, thì thả người xông đến chỗ nó, một tay nắm chặt móng vuốt mượn lực xoay người, thân thể ở trong không trung giống như linh miêu, vững vàng cưỡi ở trên lưng nó.

Tâm Ôn Liễu Niên cơ hồ vắt tới cổ họng.

Chim báo tang phẫn nộ dang rộng hai cánh, kịch liệt cựa quậy trên không trung, như muốn ném người trên lưng xuống, lại bị đánh một quyền trúng cổ, vì thế càng phát ra cuồng bạo, ở trên không trung lật người, thu hồi hai cánh lao xuống với tốc độ cực nhanh, muốn rơi xuống con thuyền bên dưới đè Triệu Việt trên boong thuyền.

"Cẩn thận !" Ôn Liễu Niên thấy thế la lên.

Triệu Việt một tay nắm chặt chủy thủ, mạnh mẽ đâm vào ánh mắt đục ngầu kia. Lưỡi dao chém mở tầng tầng cơ thịt, máu đen dần dần chảy ra, tỏa ra một mùi tanh hôi. Chim khổng lồ xám trắng kêu thảm một tiếng, theo bản năng mở rộng hai cánh bay ngược lên trời, mắt không phân biệt được hướng bay cho nên lao về phía trước như không có mục đích. Triệu Việt nhìn đúng thời cơ, Tế Nguyệt đao hàn quang rời vỏ, hung hăng đâm vào cái miệng đang há rộng kia.

Yết hầu bị lưỡi đao giảo thành bột phấn, chim báo tang hoàn hảo ánh mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng, bên dưới là rậm rạp chiến thuyền Sở quốc, Triệu Việt nắm lấy cổ nó kéo lông hung hăng chuyển phương hướng, cuối cùng bay về phía một mảnh đất trống trải, sau đó giống như một quả cầu sắt, thẳng tắp lao xuống mặt biển.

Ôn Liễu Niên khẩn trương đến ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, bất chấp muốn chạy tới, Triệu Việt cũng đã nhảy lên không trung, nhảy lên trên lưng một con chim báo tang khác.

Chim khổng lồ xám tro mang theo bóng ma cực lớn và tiếng gió nện vào trong biển, dẫn đến một trận sóng lớn, máu và nước biển trộn lẫn với nhau, một mảnh đỏ đen.

Triệu Việt vững vàng nhảy lên boong tàu, Ôn Liễu Niên nhanh chóng nhào qua, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ngươi không sao chứ?"

"Tất nhiên không sao." Triệu Việt vỗ vỗ đầu hắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chim đầu đàn đã chết, chim báo tang còn lại cũng bị chém giết thụ thương, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, kêu 'quác quác' bay về phía xa xa. Sở quân tuy nói cũng tổn hại binh lính chiến thuyền, nhưng cuối cùng cũng giải quyết triệt để nỗi muộn phiền này, sĩ khí ngược lại càng thêm tăng vọt.

Chiến đội cánh trái, một nhóm phản quân mai phục bọc theo muốn đánh lén, chỉ là đội thuyền còn chưa ra tới cửa, đã bị Sở quân mai phục đứng chờ từ sớm.

Thượng Vân Trạch hơi nhướn mày, rất là nhàn nhã.

Mộc Thanh Sơn đứng bên cạnh hắn, trên người cũng mặc giáp đen huyền thiết, vốn dĩ cũng đã đứng không vững, cố tình bộ giáp này còn rất rộng, tay cũng nhìn không được, mặt cũng chỉ có thể lộ ra một nửa, đi hai bước cũng suýt ngã nhào về phía trước, lúc này đang nôn nóng kéo tay áo, không cẩn thận rớt ra một thanh chủy thủ.

Thủ lĩnh phản quân kinh nghi chưa định, hiển nhiên cũng không biết tại sao lại xảy ra trận pháp huyền diệu này.

"Muốn hàng hay là muốn đánh?" Thượng Vân Trạch hỏi.

"Bắn tên !" Thủ lĩnh phản quân lớn tiếng hạ lệnh.

Sở quân nhanh chóng dựng lên tấm chắn, Thượng Vân Trạch thuận tay che tấm chắn lên trên đầu Mộc Thanh Sơn, tay phải chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, vũ tiễn giống như bị màn chắn vô hình ngăn cản, lập tức bẻ gãy rớt ở dưới chân.

Đợi đến khi Mộc Thanh Sơn hao hết khí lực, rất vất vả mới đưa ánh mắt ra ngoài, chỉ vừa vặn nhìn thấy bóng dáng đối phương chạy trối chết.

...

Hừ !

Thượng Vân Trạch trong lòng buồn cười, vươn tay cởi thiết giáp xuống cho hắn, hạ lệnh đuổi theo.

Lửa đạn nổ vang sóng to ngập trời, áo choàng đẫm máu bay phất phất phới ở trong gió, tiếng giết hô đến vang trời, giáo nhọn lưỡi kiếm cơ hồ muốn chém đứt ánh mặt trời.

Mấy chiếc chiến thuyền hắc giáp chạy vào bên trong sương khói dày đặc, giây lát liền biến mất không thấy tung tích.

Ôn Liễu Niên nắm chặt chủy thủ trong tay, vẻ mặt rất là nghiêm nghị.

Triệu Việt đưa cho hắn một cái bao giấy.

"Là gì vậy?" Ôn đại nhân khẩn trương hỏi.

"Là kẹo đậu phộng." Triệu Việt nhướn mày.

Ôn Liễu Niên: "..."

"Ra ngoài không mang theo kẹo, không giống tác phong làm việc của ngươi lắm." Triệu Việt quát quát mũi hắn.

"Đánh nhau sao có thể ăn kẹo." Ôn đại nhân lời nghiêm ngữ chính.

"Không ăn thì thôi." Triệu Việt thu bao giấy kia lại.

Vậy dĩ nhiên là phải ăn, cũng mang ra rồi.

Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn xòe tay.

Triệu Việt khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo hai má hắn.

Tướng sĩ còn lại đành phải giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh, đặc biệt có kỹ xảo né tránh đặc thù.

"Phải ẩn nấp ở đây à?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Ừm." Triệu Việt lấy xuống vụn đường bên miệng hắn, "Đối diện là chiến trường lửa đạn mù mịt, lại có Hoàng thượng và Thẩm minh chủ trấn thủ, Thanh Cầu sẽ không xuẩn đến mức chui đầu vô lưới, nếu hắn muốn chạy, đây có khả năng là con đường duy nhất, có thể từ kênh đường Đông Nam vòng tới nước Nhật cầu viện."

Ôn Liễu Niên gật đầu, nắm chặt kẹo đậu phộng trong tay, xác thực một chút cũng không hề khẩn trương.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, xa xa tiếng lửa đạn không hề ngừng lại. Hoàng hôn nặng nề, tịch dương lặn xuống mặt biển, không bao lâu liền tối đen một mảnh, không có trăng cũng không có sao.

Ôn Liễu Niên cảm thấy hơi lạnh, vì thế rụt người vào trong lòng Triệu Việt.

"Có muốn vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi không." Triệu Việt nói, "Ta ở bên ngoài thủ."

"Không đi." Ôn Liễu Niên lắc đầu, muốn cùng nhau thủ.

"Vậy thì ngủ ở trong lòng ta một lúc đi." Triệu Việt dùng ngoại bào bọc lấy hắn.

Cũng được cũng được. Mí mắt Ôn đại nhân gục cùng một chỗ, cũng đích xác là phi thường mệt, không bao lâu liền hô hô ngủ, chỉ thiếu chảy nước miếng.

Khóe miệng Triệu Việt hơi cong lên, dùng hai má cọ cọ hắn.

Trên chiến trường, cây đuốc cháy hừng hực, đem màn trời cũng chiếu ra một mảnh xích hồng.

"Chiếu theo tư thế này, đối phương cũng không kéo dài được bao lâu." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Cho dù là địa hình có lợi, cũng chống cự không quá ba ngày."

Sở Uyên gật đầu, xoay người nhìn về phía đài xa.

"Trở về nghỉ ngơi một lát đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói, "Nếu như có động tĩnh gì đó, ta giúp ngươi nhìn chằm chằm là được."

"Gọi Thiên Phàm đến đây." Sở Uyên trở lại đại doanh.

"Thẩm tướng quân cũng là con người, sao có thể ban ngày tác chiến ban đêm cũng không nghỉ ngơi." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, "Có chuyện gì ngày mai hẳn nói."

"Ngươi không hiểu hắn." Sở Uyên lắc đầu.

"Ta chỉ cần hiểu một mình ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.

Sở Uyên khẽ nhíu mày, bất quá còn chưa kịp mở miệng, Diệp Cẩn đã vội vã xông vào. Nhưng hiển nhiên không ngờ được ca mình cư nhiên đang cùng người kia liếc mắt đưa tình, ngực lập tức nghẹn khuất, đã là lúc nào rồi, còn có tâm tình này !

"Có chuyện gì vậy?" Sở Uyên hỏi.

"Trên đảo có chút dị thường, địch doanh như là có động tác mới." Diệp Cẩn nói, "Dự tính hẳn là con đường thấp hèn gì đó."

Sở Uyên đứng lên, đi theo Diệp Cẩn đến bên cạnh mép thuyền, quả nhiên thấy ở cách đó không xa trên đảo Bạch Sương, không biết khi nào dấy lên vô số đốm xanh đen, giống như lửa quỷ lập lòe phát ra ánh sáng âm u.

"Giả thần giả quỷ." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, "Ta lên trên đảo xem thử."

Sở Uyên nắm chặt ống tay áo của hắn.

Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh, sao ca mình lại có thể như vậy chứ, tùy tùy tiện tiện lôi kéo tay người khác, chúng ta lại không quen với hắn !

"Người đâu." Sở Uyên quay đầu bước nhanh về phía khoang thuyền, "Lệnh tất cả mọi người tăng cường phòng bị !"