Chương 190: Thổi sáo thử xem!!!

"Nếu ta tính không sai, ba ngày sau vùng này sẽ nổi sương mù." Ôn Liễu Niên mở ra bản đồ đặt ở trên bàn, "Hơn nữa theo hướng của dòng chảy, chiến thuyền thiết giáp rất dễ dàng có thể kề cận đảo Bạch Sương."

"Đại nhân muốn đánh lén?" Diệp Cẩn hỏi.

"Đại loại vậy, nhưng cũng không giống." Ôn Liễu Niên nói, "Bây giờ không rõ tình trạng trên đảo, đại quân tùy tiện đi trước quá mạo hiểm, huống hồ thuyền thiết giáp cực kỳ nhẹ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chở hơn mười người. Cho nên ta muốn thừa dịp sương mù mờ mịt, lên đảo xem đến tột cùng."

"Đại nhân muốn đến đảo Bạch Sương?" Mộc Thanh Sơn giật mình.

Ôn Liễu Niên gật đầu.

Sở Uyên nhíu mày: "Làm vậy quá mạo hiểm, trẫm không đồng ý."

"Đại đương gia cũng đồng ý để đại nhân làm như vậy?" Diệp Cẩn hỏi.

Triệu Việt nói: "Đương nhiên ta sẽ bảo hộ hắn."

"Nếu xảy ra nguy hiểm, thì phải làm thế nào?" Diệp Cẩn cũng không tán thành.

"Có ta ở đây thì sẽ không." Triệu Việt nói, "Nếu không nắm chắc mười phần mang hắn an toàn trở về, ta cũng sẽ không đồng ý."

"Cho dù thật sự muốn mật thám, ái khanh cũng không cần tự mình đi." Sở Uyên liếc mắt nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.

Tây Nam vương thức thời nói: "Bổn vương đi."

Diệp Cẩn: "..."

"Đảo Bối Sa có mê trận, khó bảo đảm trên đảo Bạch Sương không có, huống hồ chỉ có vi thần tự mình lên đảo, mới có thể mau chóng tìm ra biện pháp công phá chim báo tang." Ôn Liễu Niên nói, "Xin Hoàng thượng đáp ứng."

"Nói thử xem, nếu bị đối phương phát hiện, đại đương gia và ái khanh tính toán thoát thân thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Giết ra đến." Triệu Việt nói, "Phụ cận đảo Bạch Sương có một chỗ đảo hoang, thuyền thiết giáp tiếp ứng chỉ cần ngừng bên bờ, ta sẽ lợi dụng sức gió, mang theo Tiểu Liễu tử rời khỏi đảo Bạch Sương."

"Dựa vào gió?" Diệp Cẩn trừng mắt to, "Nếu không nổi gió thì sao?"

"Sẽ không." Ôn Liễu Niên kiên định lắc đầu, "Mấy ngày nay cũng tra xét không ít sách cổ, hướng gió và triều tịch đều có quy luật, đến lúc đó tất nhiên sẽ nổi gió Đông Nam !"

"Nói thử kế hoạch của ngươi xem." Sở Uyên nói, "Nếu không phải kế sách vạn toàn, trẫm như trước sẽ không đáp ứng."

Ôn Liễu Niên từ trong tay áo lấy ra một chồng giấy, phía trên viết chi chít chữ, không chỉ có biến hóa của dòng chảy, xu thế hướng gió, còn có vị trí đỗ thuyền và biện pháp thoát thân. Ngay đảo Bạch Sương có một ngọn núi, nếu thật sự bị quân địch phát hiện, cho dù là không mượn sức gió, dựa vào vũ lực Triệu Việt, cũng đủ để mang hắn an toàn ra khỏi ngọn núi, đến lúc đó lại phái chiến hạm Sở quân ra che chở, để ám vệ lái thuyền tiếp ứng, hẳn là có thể an toàn thoát thân.

"Đương nhiên, đây chỉ là khả năng xấu nhất mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu ta đoán không lầm, có sức gió cũng đủ rồi."

"Ta đi cùng với đại nhân." Diệp Cẩn nói.

"Cốc chủ ngược lại là không cần tự mình đi, bất quá thật sự phải giúp một chuyện." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, đầy mặt như là có chút suy nghĩ.

Mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, cũng sờ không được hắn đang đánh chủ ý gì.

Ba ngày sau, trên mặt biển quả nhiên nổi lên tầng tầng sương mù mờ mịt, Sở Uyên phái một đội tiên phong, do phó tướng tự mình suất lĩnh, gióng trống khua chiêng lướt sóng áp sát đảo Bạch Sương, mà ba chiếc chiến hạm thiết giáp thì đang được che chở bên dưới thuyền lớn, từ cánh bên hông chạy về một hướng khác.

Lần đầu tiên trong cuộc đời được lên chiến trường, Ôn Liễu Niên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Triệu Việt ôm hắn vào lòng: "Đừng sợ."

"Tất nhiên sẽ không sợ." Ôn đại nhân có chút dũng cảm, thậm chí còn tính toán ngâm một bài thơ.

Triệu Việt cười cười, cúi đầu hôn lên trán hắn một cái.

Ôn Liễu Niên mặt đỏ lên, thoáng ngại ngùng.

Binh sĩ lái thuyền ánh mắt kiên nghị nhìn phía xa xa, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không nhìn thấy được.

Vì thế Ôn đại nhân liền kiễng mũi chân, hôn lên khóe môi hắn một cái.

Loại chuyện này, tất nhiên phải có qua có lại mới công bằng.

Nhận được thông truyền của thủ vệ, nói hải vực đằng trước đột nhiên xuất hiện chiến hạm Sở quân, Thanh Cầu tất nhiên là cảnh giác vạn phần, tự mình dẫn quân rời bến nghênh chiến, lại chậm chạp không thấy đối phương tiến lại gần, chỉ là vẫn dừng ở cách đó không xa. Bên trong màn sương trắng mờ mịt, cũng nhìn không rõ đối phương rốt cuộc có bao nhiêu binh lực, Thanh Cầu không dám manh động, đành phải hạ lệnh toàn quân tăng mạnh đề phòng, để phòng ngừa đối phương đột nhiên phát động tấn công.

Ba chiếc chiến thuyền thiết giáp lặng lẽ không một tiếng động, vững vàng ngừng bên bờ. Từ phía trên nhảy xuống vài bóng đen, hành động nhanh giống như quỷ mỵ, cơ hồ chỉ là trong một cái nháy mắt, liền biến mất ở trong bóng đêm.

Trong chủ doanh Sở quân, Tứ Hỉ công công đổi trà mới cho Sở Uyên, dè dặt cẩn thận nói: "Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi rồi."

"Bên ngoài có động tĩnh gì không?" Sở Uyên xoa xoa ấn đường.

"Hồi Hoàng thượng, bên ngoài thật sự gió êm sóng lặng." Tứ Hỉ công công nói, "Triệu đại đương gia võ công cao cường, lại có chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh cung tương trợ, đại nhân chuyến này hẳn là sẽ không xảy ra chuyện mới đúng, Hoàng thượng không cần quá lo lắng."

Sở Uyên gật gật đầu, đứng dậy muốn đi ra hít thở, lại thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang thủ ở bên ngoài, vì thế theo bản năng nhìn sang hai bên vài lần.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Diệp cốc chủ đã ngủ."

Sở Uyên: "..."

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đưa cho hắn một cái vỏ sò.

"Là cái gì?" Sở Uyên nhíu mày.

"Sẽ phát sáng." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

"Vậy thì sao." Sở Uyên xoay người đi vào trong khoang thuyền.

"Không sao hết, chỉ là cảm thấy đẹp, cho nên liền vớt lên cho ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên trả lời.

Tứ Hỉ công công thức thời dừng lại bước chân, cung kính thủ ở bên ngoài.

"Ra ngoài." Sở Uyên cũng không nhìn hắn một cái.

"Nhìn ngươi ngủ rồi ta sẽ đi." Đoạn Bạch Nguyệt nhúng ướt khăn mặt, vắt khô rồi đưa qua cho hắn.

Sở Uyên thò tay muốn tiếp nhận, lại bị hắn nắm cổ tay một phen, vì thế giữa mày đột nhiên nhíu lại, liền nâng tay đánh qua.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không né tránh, ngược lại thuận thế kéo một cái, khiến Sở Uyên lảo đảo.

"Cẩn thận." Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy hắn một phen, hơi thở cơ hồ phả vào ở bên tai.

Trong tay Sở Uyên siết chặt một cái bình màu trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc: "Thu lại."

"Buông trẫm ra." Sở Uyên ngữ điệu lạnh như băng.

"Lần sau đổi thành chủy thủ đi, thế nào?" Đoạn Bạch Nguyệt đề nghị, chỉ cần đừng dùng bình dược này, tùy tiện đâm mấy đao cũng được.

Sở Uyên tránh thoát khỏi ngực hắn, động tĩnh hơi lớn, khiến cả con thuyền cũng lắc lư theo.

"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở, "Con thuyền này dùng xích sắt tương liên với Diệp cốc chủ." Cho nên nếu cứ tiếp tục lắc nữa, sẽ ép buộc Diệp cốc chủ tỉnh, đến lúc đó chỉ sợ... Khụ.

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt từ trong khoang thuyền bước ra, trên người mang theo ba dấu giày, tâm tình rất là không tệ.

"Tây Nam vương đi thong thả." Tứ Hỉ công công mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, rất biết nơi nào nên nhìn nơi nào không nên nhìn.

Một đêm trôi qua rất nhanh, bốn phía vẫn như trước không có bất cứ dị thường nào, chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào bờ.

"Cũng không biết đại nhân bọn họ ở trên đảo sao rồi." Diệp Cẩn lo lắng.

"Đại nhân làm việc trước giờ kín đáo, ngược lại là không cần quá lo lắng." Thẩm Thiên Phong nói, "Người nên phát sầu hẳn là Thanh Cầu mới đúng." Đừng nói đến bây giờ Triệu Việt là cao thủ võ học, chỉ bằng một Ôn Liễu Niên cộng thêm một đám ám vệ Truy Ảnh cung, cũng đủ khiến cho đám người bọn họ đau đầu rồi...

Sắc trời âm u, trong biển đột nhiên phát ra tiếng kèn, trong nháy mắt phản quân chuẩn bị tinh thần, còn cho rằng Sở quân muốn khởi xướng tiến công, nhưng không ngờ sau khi nghe được tiếng kèn, hạm đội cư nhiên giương buồm, quay về phía ban đầu.

"Rốt cuộc Sở Uyên muốn làm cái gì?" Sở Thừa hung hăng nói, "Giả thần giả quỷ." Ngày đó sau khi Thanh Cầu cứu hắn từ trong tay Sở Uyên, hai người liền đạt thành hiệp nghị, cùng nhau tiến thối lấy thành đại sự.

"Không biết rõ mục đích của đối phương, chúng ta cũng không thể tùy tiện xuất chiến." Thanh Cầu nói, "Có Thẩm Thiên Phàm và Ôn Liễu Niên tọa trấn trong quân, ngươi ta cũng không được qua loa ."

"Vì sao không thả chim báo tang ra?" Sở Thừa hỏi.

"Trên đảo tổng cộng chỉ có hơn mười con, cũng không phải mỗi tràng chiến dịch đều có thể sử dụng." Thanh Cầu nói, "Lúc trước vì cứu thế tử ra, dĩ nhiên hao tổn một con, lần này trước khi chưa gặp được Sở Uyên, đám tép riu này, vẫn không cần dụng chim báo tang."

Sở Thừa gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Đảo Bạch Sương có phạm vi rất lớn, chỉ dựa vào hơn mười người âm thầm lên đảo đêm qua, hiển nhiên không đủ để thăm dò khắp nơi, bất quá vốn dĩ mọi người cũng không tính toán muốn thăm dò một lần, chỉ là dựa theo chỉ đạo lúc trước của Ôn Liễu Niên, nếu tìm được ngọn nguồn nước ngọt thì rải thuốc bột, đợi đến khi giờ Tý, thì thống nhất rút về vị trí nơi giấu chiến hạm, lặng lẽ không một tiếng động lái thuyền rời đi - Đương nhiên, trên thuyền còn có bốn năm người xui xẻo, đều là bị thuận tay đánh ngất, cũng có thể mang về thẩm vấn.

Mà tại một chỗ hải đảo khác, Ôn Liễu Niên đang ngồi phía sau tảng đá, khẩn trương nhìn về phía trước.

Triệu Việt buồn cười: "Đầu ngược lại là trốn rất kĩ, nhưng mông lại lộ ra ngoài rồi."

Ôn đại nhân nhanh chóng xê dịch.

"Vẫn không sợ à?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, thành thành thật thật nói: "Hơi hơi." Cho nên phải dỗ một chút.

Triệu Việt nâng cằm hắn lên, tới gần hôn một cái. Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng 'quác quác', ở trong đêm tối lộ rõ vẻ thê lương.

"Nếu tổng cộng chỉ có hơn mười con này, cũng không đủ gây sợ hãi." Ôn Liễu Niên nói, "Chỉ cần không phải một trăm hay là một ngàn, hẳn là không đến mức tạo thành uy hiếp quá lớn với Sở quân."

"Đi." Xa xa dĩ nhiên ẩn ẩn truyền đến tiếng gió, Triệu Việt mang theo hắn thả người nhảy vào một chỗ sơn động, đưa sáo ngọc qua.

Ôn Liễu Niên ngưng thần để mình tĩnh quyết tâm, chậm rãi thổi ra âm điệu uyển chuyển. Tiếng sáo tuy nói không lớn, nhưng trải qua tầng tầng vang vọng ở bên trong xung quanh hang động, chiết xạ vang vọng, cũng đủ để truyền ra rõ ràng ở trong màn đêm.

Núi này được gọi là Cửu Hồi Âm, cũng là lúc trước Ôn Liễu Niên vô tình đọc được trong một cuốn sách cổ, không nghĩ tới vừa vặn có chỗ dùng.

Trên mặt biển mờ mịt, hạm đội Sở quốc kia lại ly kỳ xuất hiện, cũng giống như đêm trước không tiến không lùi, ở phía xa xa giằng co với phản quân. Sở Thừa ở trước trận mơ hồ nghe được tiếng sáo, còn cho là Thanh Cầu muốn phát động tấn công, vừa tính toán phái người đi hỏi, lại có thủ quan vội vàng đến báo, nói có ngoại nhân lẻn vào trên đảo, kêu Sở Thừa cần phải bảo vệ thủy lộ.

"Là người của Sở Uyên?" Sở thừa truy hỏi.

"Thuộc hạ không biết, chủ tử đã qua đó kiểm tra." Thủ quan nói, "Một khi có tin tức, nhất định sẽ lập tức đến báo."

"Rốt cuộc là kẻ nào đang thổi sáo?" Xung quanh trên đảo đã dấy lên hừng hực cây đuốc, Thanh Cầu khó thở hổn hển hỏi.

"Hẳn là ở Cửu Hồi Âm, không biết người trên đó có lai lịch thế nào, đã phái nhân thủ đến tìm kiếm, nhưng hang động trong núi rất nhiều, khắp nơi đều là âm vọng, chỉ sợ không dễ tìm." Thủ quan vội la lên, "Đối phương tựa hồ tinh thông âm luật, có cần dời đám chim sang hướng khác không?"

Xích sắt nặng nề 'loảng xoảng loảng xoảng' rung động, hơn mười con chim khổng lồ bị tiếng sáo mê hoặc, đều nôn nóng muốn muốn tránh thoát trói buộc, hai cánh vỗ phành phạch, khi vỗ còn mang theo gió, cơ hồ muốn quật ngã tất cả những người bên cạnh.

Thanh Cầu cầm ra sáo ngắn, muốn áp chế thanh âm của đối phương, nhưng đã có một con chim báo tang tránh thoát xích sắt đằng không bay lên, vỗ cánh bay về phía ngọn nguồn tiếng sáo.

"Thật sự có tác dụng a." Lúc nghe được tiếng rống thê lương trong màn trời đêm không ngừng truyền đến, Ôn Liễu Niên dương dương đắc ý, thật đúng là không uổng công ở trong núi lén lút luyện hồi lâu.

"Làm sao đây, có muốn chạy hay không." Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, "Hẳn là có ít nhất hơn một trăm người đến đây."

Bên ngoài ồn ào một mảnh, ánh lửa cơ hồ chiếu rực cả tòa núi, Ôn Liễu Niên nhoài người về phía trước: "Vậy hôn một cái trước."

Triệu Việt bị chọc cười, vừa tính toán mang hắn đến chỗ cao, trên đỉnh đầu đột nhiên lướt qua một bóng đen.

"Là chim báo tang." Ôn Liễu Niên giật mình.

"Bắt lấy nó !" Có người đang lớn tiếng hô to.

Chim báo tang lượn một vòng bay lại đây, trên cổ chân còn đeo một đoạn xích sắt và cọc gỗ.

"Có thể dẫn nó đến đây không?" Trong lòng Triệu Việt toát ra một ý niệm.

"Hẳn là có thể." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ngươi muốn làm gì?"

"Không cần mượn sức gió nữa, kêu nó mang chúng ta ra đảo." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên giật mình: "Có được không?"

"Ngươi dẫn nó lại đây thì có thể." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên nắm sáo ngọc bình tĩnh một chút, sau đó hít sâu một hơi lại bắt đầu thổi, thanh âm so lúc trước càng lớn.

Chim báo tang kia quả thực ở trên không trung vội vàng vòng lại, cúi người lao xuống dưới.

Thanh Cầu nhìn ra manh mối, mang theo nhân mã thẳng đến chỗ hai người ẩn thân. Triệu Việt ôm chặt Ôn Liễu Niên, trước khi chim báo tang sắp đáp xuống, thì thả người nhảy vững vàng dừng ở trên lưng nó, tay phải giống như lợi trảo đánh vào cổ nó, chim báo tang bị đau kêu to, vỗ cánh bay vút lên trời.

Bên tai tiếng gió từng trận, tim Ôn Liễu Niên đập đến cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, Triệu Việt nói nhỏ bên tai hắn: "Đừng sợ."

Tất, tất nhiên là không sợ ! Ôn đại nhân hít sâu một hơi, dè dặt cẩn thận hé mắt ra một khe hở, chỉ thấy ánh lửa lan tràn ở phía dưới, đã không biết bay rất cao.

Triệu Việt ôm hắn càng chặt.

Ôn Liễu Niên gắt gao nhắm mắt lại.

Mắc tè..

Chim báo tang ở trên không trung khàn khàn la hét, vừa mới bắt đầu còn muốn hất người trên lưng xuống, về sau lại bị Triệu Việt vỗ mạnh lên đỉnh đầu một cái, càng đau nhức choáng váng, khí phách cũng xìu bảy phần, đang choáng váng thì bị người nắm lấy lông vũ, thao túng bay đến nơi khác.

Đạn tín hiệu ở một đầu khác trên biển phóng lên, chiến thuyền Sở quân nhận được hiệu lệnh, cũng thay đổi phương hướng rút về, Sở Thừa thủ một đêm không hiểu ra sao, liền vội vã đi tìm Thanh Cầu, lại thấy sắc mặt hắn xanh mét, vẫn đang đứng ở trong hang động trên núi.

"Rốt cuộc là kẻ nào gây ra?" Sở Thừa hỏi.

Trong mắt Thanh Cầu cơ hồ muốn nhỏ ra máu.

"Không biết đối phương có lai lịch ra sao, nhưng cũng đã nắm giữ thuật khống chế chim báo tang." Phó quan ở một bên nhỏ giọng giải thích, "Đêm qua thổi sáo gần nửa canh giờ, cuối cùng có một con chim báo tang rời đi, bầy chim còn lại cũng đã sức cùng lực kiệt, lúc giãy giụa móng vuốt đều bị thương, e là phải hảo hảo dưỡng một trận."

Sở Thừa nghe vậy nhíu mày, vừa tính toán hỏi hai câu nữa, lại nhận được tin thuộc hạ đến báo, nói mấy chỗ nguồn nước trên đảo đều xảy ra dị thường.

"Cái gì?" Thanh Cầu nghe vậy đại kinh thất sắc, trong lòng Sở Thừa cũng trầm xuống. Đảo Bạch Sương sở dĩ dễ thủ khó công, trong đó chỉ có một lý do là nước ngọt trên đảo sung túc, bất luận thời gian lâu cỡ nào cũng không hao tổn nổi, mà bây giờ nếu nguồn nước bị ô nhiễm, vậy chỉ còn một con đường có thể đi là liều chết đánh một trận.

Ánh nắng chói chang, nguồn nước bên trong bụi cỏ sáng long lanh, phiếm ra quang trạch ngân lam, nhìn qua khiến lòng người ta có chút hốt hoảng.

Ai cũng biết Diệp Cẩn là thần y, cũng là cao thủ dùng độc, lần này tuy nói còn chưa rõ khách không mời mà đến đêm qua xâm nhập rốt cuộc là ai, nhưng tám chín phần cũng là người của Sở Uyên, nhìn bột phấn trên mặt nước nổi lềnh bềnh, sắc mặt Thanh Cầu càng trở nên âm trầm, thủ hạ xung quanh cũng càng câm như hến.

"Đi công tác thống kê một chút, rốt cuộc có bao nhiêu địa phương chưa bị hạ dược." Sở Thừa phân phó, "Bảo vệ chặt chẽ nguồn nước còn lại."

"Dạ." Thuộc hạ vội vàng rời đi, vài canh giờ sau trở về bẩm báo, trên đảo còn bảy chỗ nguồn nước chưa bị tổn hại.

Sở Thừa thở phào, xem ra tình huống cũng không phải không thể cứu vãn.

"Còn một chuyện." Thuộc hạ dè dặt cẩn thận nói, "Vừa nãy các doanh kiểm kê nhân mã, phát hiện thiếu năm người."

Mà năm người này hiện tại đang ở đâu, tất nhiên không cần nghĩ cũng biết.

Thuyền nhỏ lảo đảo, ám vệ chống quai hàm ngồi ở xung quanh, trong lòng có chút áy náy.

Bộ ra tay nặng lắm hay sao, mà bây giờ cư nhiên còn chưa chịu tỉnh.

Ôn Liễu Niên đang ở trên bờ bên cạnh nướng cá, hương vị cực kỳ mê người.

Ám vệ khụt khịt mũi: "Đại nhân đi ra ngoài còn mang theo ớt?"

"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên tỉ mỉ rắc gia vị lên, nuốt nước miếng.

Ám vệ nói: "Không biết chim báo tang có thể ăn được hay không."

Ôn Liễu Niên lập tức đầy mặt ghét bỏ, quay đầu nhìn về phía Triệu Việt.

"Dưỡng bằng cổ độc ra, e là không thể ăn." Triệu Việt bước đến đây, "Máu đều là màu đen."

"Đáng tiếc con thuyền quá nhỏ, không thể mang theo về." Ám vệ rất là tiếc nuối, "Bằng không Diệp cốc chủ nhất định là sẽ rất thích." Vừa đen, toàn thân lại đầy lông, chắc chắn rất phù hợp sở thích của cốc chủ a.

"Một đêm không ngủ, hẳn là cũng mệt mỏi rồi." Triệu Việt nhỏ giọng nói với Ôn Liễu Niên, "Ăn xong trước rồi ngủ một giấc, qua giờ Ngọ mới có thuyền đến tiếp ứng."

"Ừm." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, cảm thấy rất là tự hào.

Tại mưa tên bay đầy trời cưỡi chim khổng lồ giết ra ngoài, quả thực so với xem trong tiểu thoại bản còn phấn khích hơn ba phần.

"Đang cao hứng gì vậy?" Triệu Việt có chút buồn cười.

Ôn Liễu Niên cọ cọ trước ngực hắn, đáy mắt sáng long lanh: "Ngươi thật lợi hại."

"Bây giờ mới biết hả?" Triệu Việt xoa bóp mũi hắn.

Ôn đại nhân ghé vào đầu vai hắn, lưu manh hề hề nhỏ giọng đùa giỡn: "Lúc trước ở trong sơn động kia, ngươi cũng rất lợi hại."

Triệu Việt sắc mặt cứng đờ, thò tay vỗ vỗ lưng hắn.

Ôn Liễu Niên không rõ ràng cho lắm, cảm thấy thanh âm của mình rất nhỏ, nghĩ là không ai nghe được, cho nên còn đang lén lút cười.

Ám vệ xung quanh đầy mặt ngưng trọng, tập thể nhìn chằm chằm năm tên tù binh xui xẻo đến cực điểm kia, thập phần vì nước vì dân.

Chúng ta thật sự không phải cố ý muốn nghe lén, nhưng võ công quá tốt cũng không còn cách nào khác.

Đại nhân, ngược lại ngươi cứ việc tiếp tục nói đi...