Chương 2: Con thứ nơi thừa tướng phủ

‘’ Bướng bỉnh ‘’

‘’Thái tử điện hạ ngoài câu này còn câu nào lọt tai thì mời nói,tiểu nữ sẽ xem xét mà nghe’’

‘’ Phong Khởi Linh,nếu cứ như vậy thì chính cô sẽ làm mất thể diện thừa tướng phủ đấy’’

......Đông Nhạc ném cho nàng ánh mắt chán nản rồi xoay người thúc ngựa rời đi,nàng đứng dậy phủi sạch bụi trên y phục rồi leo lên kiệu mà hắn để lại,lòng lại thầm nghĩ rằng nàng cũng chỉ bướng bỉnh với hắn thôi

Vốn dĩ nàng với hắn là hai người xa lạ,một người ở tận hoàng cung đương kim thái tử,còn nàng chỉ là nhị tiểu thui của thừa tướng phủ.

Lại một ngày nghe tin hai bên sẽ thành thân nên nàng và hắn mỗi lần gặp là như nước với lửaHắn cố gắng giả vờ quan tâm thì nàng lại trốn tránh thoát ra

Một hôn sự chả đi đâu vào đâuLạnh lùng,mất mặt thừa tướng phủ,con thứ nên không được Phong Hiểu Quân thương yêu,đeo bám thái tử,....Suốt bao năm nay không biết đã nghe bao nhiêu lần.

Người cần gả lại không gả,người không muốn lại ép

Phong Khởi Linh chợt nhắm đôi mắt lại ,hai tay khoanh trước ngực mà nghỉ ngơi sau ngày dài đăng đẳng......

---------/----------

Thừa tướng phủ

Phong Hiểu Quân cùng phu nhân Mai Linh đứng trước cửa phủ để chờ kiệu Phong Khởi Linh bỗng chợt từ xa thấy thái tử điện hạ đang đến liền thay đổi sắc mặt tươi cười lật đật chạy tới hành lễ

‘’Thái tử.....’’

‘’Miễn,lần này tuy cô ta hành xự có hơi đường đột nhưng dù sao Hứa Tình đã giải quyết xong,vật hoàn cố chủ. Bổn thái tử chịu đưa cô ta về trước cửa phủ cũng đã trả hết nghĩa,cáo lui’’

Đông Nhạc nhìn hai người họ khuôn mặt lạnh lùng rồi thúc ngựa rời đi . Dù gì chuyến đi hỗ trợ này đều là cái cớ của phụ hoàng vì muốn tác hợp cho hai người,nếu không thì sao vì một cái vòng cổ của hoàng quý phi mà tốn sức tìm như thế,không biết phụ hoàng tại sao lại nghĩ ra một cái cớ như vậy

Phong Hiểu Quân nén giận đi tới giở màn kiệu ra đã thấy khuôn mặt đã thiếp đi vì mệt mỏi của nàng liền nổi giận đùng đùng sai người hầu ra phía sau kiệu dùng sức đẩy .Nàng liền không phòng bị mà thân người ngã xuống kiệu,những tưởng Mai Linh đứng bên cạnh sẽ che giấu nụ cười thành công thì nàng được một nam nhân ôm lấy bế lên

‘’Tử Dạ ? Ngươi ......’’

Phong Khởi Linh vì chấn động mà mở mắt đã thấy Tử Dạ y phục đen tuyền mà ôm lấy bao bọc nàng,lại nhìn sang phía kiệu thì hiểu vấn đề.

Nàng lạnh lùng nhắc nhở y buông nàng xuống nhưng y không nghe.Hết cách đành phải đánh y nhưng dường như đối với nam nhân thì sức lực ấy không đáng một xu ....

‘’ Này, Dạ ,mau thả xuống ta tự đi được,càng ngày càng không có phép tắc,ngươi ......’’

Y xoay người tiến vào phủ nhưng bị những người hầu kia ngăn lại,y liền lùi lại khinh công bay qua phủ trước chứng kiến của mọi người và sự tức giận của nàng

‘’Phản rồi.....phản rồi,lão gia người mau đuổi tên hầu khốn rách áo ôm đó ra đi,còn nữa phải mau dạy dỗ đứa con riêng của người,vì nó mà Duẫn nhi đang mất giá trị kia kìa.....’’.Nói đến đây Mai Linh lại giở trò dậm chân chỉ suýt khóc lóc van nài làm Phong Hiểu Quân phải dỗ dành

‘’Phu nhân nàng cứ bình tĩnh, nha đầu đó sớm muộn gì cũng lấy thái tử,bây giờ phải dùng biện pháp mạnh để sau này nó sẽ có ích cho chúng ta,còn Linh Duẫn thì ta luôn dành mọi sự tốt đẹp cho nó,nên nàng yên tâm,sau khi thái tử chán chê đứa con hoang đó thì Linh Duẫn sẽ là mẫu nghi thiên hạ rồi....’’