Chương 1: Hôn lễ không trọn vẹn

Núi Quân Lâm thuộc Đông quốc được cho là ngọn lớn nhất. Lớn ở đây không phải là nhiều sản vật như núi ở Hoa quốc,nhiều sông suối như Thiên quốc hay là hoang mạc như Sa quốc mà là về độ cây cối của nó. Nhìn bốn bề toàn là cây xanh bao phủ nên nếu đi vào đây lần đầu không có người chỉ thì chắc chắn là lạc đường không ra được

Phong Khởi Linh một tay lấy khăn trong áo của nàng vươn lên lau từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng ,một bên lấy sợi dây buộc tóc đã rơi xuống phần tóc xõa của nàng mà thở dài

- Đi tròn một ngày chỉ để đuổi theo phá hôn lễ nhà người ta,ta có phải quá thất đức hay không ?

Nàng vừa nói vừa buộc tóc lên,phần mái chéo qua một bên khiến tóc nàng gọn gàng hơn,nàng vận y phục màu trắng tinh có vài họa tiết đơn giản nhưng vì khinh công lãnh trọn một đêm nên giờ phía dưới cũng nhiễm một chút bụi bẩn

Chợt tiếng kèn của kiệu tân nương đi xa dần làm tiếng nhỏ lại,đoàn người theo kiệu cũng đã sắp đi khuất kéo nàng phải bỏ thời gian nghỉ ngơi ra mà bay theo chiếc kiệu

Đáng tiếc núi rừng trong xanh thế này,mà lâu lắm rồi mới được ra ngoài,nhưng là đi làm việc chứ không phải đi chơi

Nàng bay lên phía trên của kiệu khiến đoàn người cùng kiệu dừng lại,thu hút ánh mắt thành công thanh Sát Huyết từ tay nàng phóng ra đánh sập một hàng cây ba phía,cố tình chừa một phía lui về sau để đoàn người tháo chạy

Đám khinh kiệu lập tức bỏ kiệu xuống mặc cho tân nương trong đó là tiểu thư nhà họ Hứa,cái quan trọng nhất là mạng của bọn họ mà thôi

Mà thật kì lạ,xưa nay mấy vụ cướp dâu này ít vô số kể,nếu xảy ra thì tại sao lại là một tiểu cô nương đi cướp chứ hả

Thật quá khó hiểu đi

Phong Khởi Linh nhìn ánh mắt nam nhân phía dưới đã hiểu hắn muốn nói gì,nàng nhếch môi một cái,tay vung kiếm chém cái cây gần tên đó,thấy nguy hiểm đến gần hắn liền chạy đi không quay đầu,kết quả là hắn đập đầu vào cái cây khác do không nhìn đường

Kiệu hoa vẫn bất động ở dưới,tân nương nãy giờ không hoảng sợ cũng không đi ra làm nàng cảm thấy thú vị. Phong Khởi Linh đáp xuống đất đi tới kiệu hoa,thanh âm như lạnh thấu tim của nàng vang lên

- Vẫn là hai lựa chọn,ngươi chọn chết sao ?

Trong kiệu hoa vẫn không có động tĩnh

Nàng giật phăng cái màn kiệu lên thì thấy dung nhan của Hứa Tình hiện lên qua đó,nàng nắm tay Hứa Tình ra khỏi kiệu hoa và kéo ngã cô nhào xuống đất

- Cô.....cô...cô rốt cuộc muốn gì

Mặt mũi tiểu thư họ Hứa này không đến nổi tệ,vì hôm nay là hôn lễ nên khuôn mặt pha chút son phấn của Hứa Tình quả là đẹp nhu như nước nhưng lại vì một màn vừa rồi mà khóc như mưa

Phong Khởi Linh ngược lại chả quan tâm, ánh mắt sắc sảo nhìn cô mà phun ra hàng chữ : - Giao thứ mà lão già ngươi đã trộm

- Ta không biết,ta thật sự không biết,tha cho ta....tha cho ta....cầu xin cô

- Lúc ta tới Hứa phủ đã thấy Hứa Xuyên chết rồi,lục xét cả người lão già đó không thấy,ngươi nói xem ? Không phải trên người ngươi thì là ai

Hứa Tình trợn tròn mắt,nước mắt rơi càng nhiều ,cô sốc tới nổi không tin vào sự thật

Cái gì cha cô chết,sao lại chết,ai đã giết cha cô

Cô ngẩng đầu nhìn Phong Khởi Linh một cách hận thù,tay nắm chặt lại nghiến răng. Nàng vốn dĩ không quan tâm cô ta ra sao, liền đè Hứa Tình xuống cởi y phục của cô ta ra mà lục soát

Hứa Tình giãy giụa mà kêu gào câu : ta sẽ liều mạng với cô nhưng không biết rằng viên ngọc quý mà cha cô đã trộm từ hoàng cung được giấu trong đai áo cô đã lấy ra

- Không,không....cô là ai,cô là kẻ nào,dám đối xử với bổn tiểu thư như vậy,ta thề sẽ cho cô chết không toàn thây

Phong Khởi Linh cũng không muốn ở lại dây dưa với ả ta nên cất viên ngọc đó vào xoay người lại đi,không ngờ ả ta lại rút con dao từ trong người tiến tới nàng mà đâm,nàng nhanh trí quay lại chụp được cả bàn tay của ả mà giữ chặt

- Ngươi điên à,tránh ra

- Phải,hahahahaha ta điên ta điên rồi,bổn tiểu thư bây giờ đã mất tất cả,cô không phải vừa cướp từ ta đó ư,ta thấy ngươi rất đẹp,hay là ta rạch cái khuôn mặt này của ngươi

Chẳng biết ả lấy đâu sức lực lớn như thế mà đẩy ngã nàng xuống,tay cầm con dao mà dùng sức đâm xuống ,thời điểm nàng định đánh ả ngất đi thì một mũi tên bắn vào mắt ả

Vụt

Áaaaaaaaaaa

Một tiếng thét vang lên giữa cánh rừng,ả loạng choạng đứng lên mất phương hướng rồi chợt ngã quỵ xuống đặt tay lên mắt,ngũ quan méo mó khiến Hứa Tình càng ghê rợn hơn

Nàng quay lại nhìn,một chút bất ngờ xen lẫn khó hiểu

Đông Nhạc ?

Thái tử Đông Quốc mà lại nơi này ? Cứu nàng à ?

Nàng quên rằng hiện tại đang là tư thế nằm nghiêng quay đầu,đôi mắt mở to trợn tròn nhìn hắn. Đông Nhạc nhìn nàng trên ngựa bèn thở dài một cái rồi leo xuống đỡ nàng lên

  • Không cần đâu,thái tử điện hạ......