Editor: Lọ Đường Nhỏ
"Không có việc gì, vẫn là mấy chuyện cũ thôi, em không cần để ý tới" Giang Chấn Đào nỗ lực cười cười, dù rất buồn rầu về tương lai của Giang gia nhưng vẫn không muốn để vợ mình lo lắng.
"Chấn Đào, anh đừng lo, con trai sẽ không có việc gì, Giang gia chúng ta cũng sẽ tốt thôi", Kiều Mục Lam nhỏ giọng an ủi chồng. Có tiểu Lật, A Thịnh liền ổn, Giang gia sẽ không ngã xuống, đợi lúc con trai khôi phục, xem những kẻ đó còn nhảy nhót thế nào.
Giang Chấn Đào nghe vậy mới nhớ đến vợ từng nói thương tích của con trai đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Lúc trước vừa phải lo tương lai của Giang gia vừa phải để tâm đến sự tình trong quân bộ làm ông không thể phân tâm, giờ được nhắc nhở, chẳng lẽ A Thịnh lại có thể khôi phục sao?
Không ai có thể hiểu rõ sự lợi hại của trùng hoàng độc hơn bản thân ông. Năm đó chỉ bị dính một chút mà thân thể ông đã bị tàn phá như tằm ăn, vô cùng khổ sở. Còn con trai là bị trùng hoàng cắn trả được ăn cả ngã về không, độc tố so với ông nhiều gấp mấy chục lần, cho nên mới có thể chết bất cứ lúc nào.
Ngay cả y giả tài giỏi, có nhiều kinh nghiệm nhất của Liên Bang cũng không thể nghiên cứu ra phương pháp giải độc thì Du Cẩn Lật có thể sao? Không phải là Giang Chấn Đào không tin Du Cẩn Lật, mà là loại độc này quá mức bá đạo, đến nay vẫn không có biện pháp đối phó. Nhưng ông vẫn có một niềm hy vọng mỏng manh. Nếu Giang Mặc Thịnh có thể tốt lên, như vậy Giang gia bọn họ sẽ không suy tàn, những kẻ trông mong Giang gia sụp đỗ sẽ phải thất vọng.
"A Thịnh hiện tại đã tốt hơn nhiều lắm, em tính sẽ mời bác sĩ Thẩm đến giúp con kiểm tra một chút, tình trạng của nó nhất định không thể tiết lộ ra bên ngoài" Kiều Mục Lam nói. Thẩm Khiêm là bác sĩ tư nhân của Giang gia, rất đáng tin cậy, vì thế Kiều Mục Lam mới muốn mời hắn tới giúp kiểm tra, tuy không hoài nghi lời nói của con trai nhưng có kết quá xác thực nàng mới càng yên tâm.
Giang Chấn Đào cũng có ý đó, lập tức gọi cho Thẩm Khiêm, mời hắn tới nhà.
Từ sau khi bị thương, Giang Mặc Thịnh luôn được kiểm tra định kỳ bởi Thẩm Khiêm, dù sao việc hắn là bác sĩ tư nhân của Giang gia cũng không phải là bí mật, người ngoài cũng biết điều này. Cho nên bây giờ Thẩm Khiêm đến nhà cũng không khiến kẻ nào hoài nghi nhưng lại có không ít người chờ xem kịch vui.
Giang Mặc Thịnh biết cha mẹ lo cho thân thể của mình nên để bác sĩ kiểm tra một chút, làm cho bọn họ an tâm.
Du Cẩn Lật chưa bao giờ thấy qua các thiết bị chữa bệnh hiện đại như vậy, rất là tò mò, luôn ngồi ở bên cạnh, mắt to liên tục chuyển động, nhìn cái gì cũng mới lạ, đặc biệt là khi cái người mặc áo blouse trắng đem Giang Mặc Thịnh bỏ vào một lồng chứ đầy chất lỏng không biết tên.
Ở trong nước nhưng vẫn có thể hô hấp, chẳng lẽ đùi vàng cũng giống cậu là một con cá yêu? Đối với phát hiện này, Du Cẩn Lật vô cùng hưng phấn, nhìn Giang Mặc Thịnh lại càng thân thiết. Vốn dĩ tìm được một yêu tinh đã thật may mắn, mà đối phương còn giống mình là cá yêu, đây chính là duyên phận!
Du Cẩn Lật cao hứng đến loạng choạng đầu nhỏ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm khoang trị liệu mà lại không biết rằng Giang Mặc Thịnh bên trong không có ý thức, chất lỏng cũng không phải là nước.
Thẩm Khiêm đã kiểm tra cho Giang Mặc Thịnh rất nhiều lần, mỗi lần lại càng suy yếu hơn so với lần trước, vì thế hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, tuy nhiên lúc số liệu hiện ra, cả người hắn đều ngây ngẩn, nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần. Tưởng chính mình làm lỗi, Thẩm Khiêm lại nghiêm túc làm lại một lần nữa, kết quả số liệu vẫn giống như trước.
Nhìn biểu tình giật mình của Thẩm Khiêm, Giang Chấn Đào cùng Kiều Mục Lam còn khong hiểu gì nữa, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười.
"A Khiêm, A Thịnh có phải hay không...thật sự chuyển biến tốt?" Kiều Mục Lam đôi mắt có chút ươn ướt, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào.
"Kiều a di, A Thịnh đúng là đã khôi phục, trong cơ thể của hắn có một cỗ lực lượng không biết tên, đem trùng độc đẩy tới một góc không còn tràn lan toàn thân, thương thế cũng được cỗ lực lượng này chữa trị, hiện tại chỉ cần có thuốc giải độc, A Thịnh liền hoàn toàn bình phục" Thẩm Khiêm hứng phấn nói với Kiều Mục Lam.
Tuy rằng đã sớm biết kết quả nhưng khi thực sự nhe được lời nói của Thẩm Khiêm, Kiều Mục Lam không thể kiềm được nước mắt. Lúc biết tin Giang Mặc Thịnh cùng trùng hoàng chiến đấu, bà không khóc. Lúc Giang Mặc Thịnh trúng trùng độc, rơi vào nguy hiểm, bà cũng không khóc. Nhưng trong thời điểm hiện tại, biết con trai sẽ không chết, sẽ bình phục, bà rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nước mắt thấm ướt mi.
Nhẫn nại lâu như vậy, nước mắt vẫn chảy ra, Giang Chấn Đào đau lòng ôm lấy vợ, mặc bà khóc lóc, ông biết bà nghẹn trong lòng rất lâu lại không thể phát tiết ra ngoài, ông vô cùng lo lắng, nay đã khóc ra rồi, ông cũng an tâm phần nào.
"A Khiêm, tình huống của A Thịnh đặc thù, ta muốn trước khi nó khỏi hẳn hoàn toàn, tạm thời không công bố ra bên ngoài" Giang Chấn Đào một bên an ủi vợ, một bên nói với Thẩm Khiêm.
"Con hiểu rõ, Giang thúc" Thẩm Khiêm nghiêm túc nói.
Tuy chỉ là một bác sĩ, không tòng quân, nhưng Thẩm gia và Giang gia vốn là thế giao, phụ thân và ca ca hắn đều ở trong quân đội, cho nên hắn cũng biết chút sự tình. Thẩm Khiêm nhìn người nằm trong khoang trị liệu, khóe miệng chậm rãi cong lên mang theo ý xấu. Chờ A Thịnh thân thể hoàn toàn khôi phục, xuất hiện trước mặt những người đó, không biết là thú vị như thế nào đâu. Thật đáng tiếc hắn không ở trong quân bộ, không thể trước tiên nhìn thấy biểu tình của họ a.
Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Khiêm liền lộ ra ánh mắt nồng đậm hứng thú với Du Cẩn Lật, người vẫn đang tò mò đáng giá thiết bị chữa bệnh. Hắn nghe nói Kiều a di đã tiếp vị hôn phu của Giang Mặc Thịnh vào cửa, còn chuẩn bị để họ kết hôn, có lẽ đây chính là người đính ước từ nhỏ với A Thịnh, Du Cẩn Sinh.
Đối với Du Cẩn Sinh, Thâm Khiêm tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng đã từng nghe nói không ít lần, đặc biệt là việc Du Cẩn SInh vẫn luôn rêu rao chuyện mình là vị hôn phu của Giang Mặc Thịnh, dường như sợ người khác không biết, hơn nữa còn hay ỷ thế hiếp người, kiêu ngạo ương ngạnh, thanh danh xấu vô cùng. Nhưng hiện lại nhìn người trước mắt liền cảm thấy so với lời đồn rất khác biệt, chẳng lẽ là đồn đại sai lầm.
Du Cẩn Lật nhạy bén cảm giác được có người đang nhìn cậu, cậu liền nhìn lại, hóa ra là vị bác sĩ lợi hại kia đang cười nhìn cậu. Không biết vì sao, cậu cảm thấy đối phương có điểm quái quái, làm người ta sởn tóc gáy.
Có chút sợ hãi, Du Cẩn Lật liền di di đến gần khoang chữa trị, lây dính chút kim quang công đức của đùi vàng để bảo hộ mình. Có kim quang, mặc kệ là yêu ma quỷ quái phương nào, nếu tồn tại ác ý thì đều không thể thương tổn đến cậu.
Mới vừa ra khỏi khoang chữa trị, Giang Mặc Thịnh liền thấy được động tác nhỏ của Du Cẩn Lật cùng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Khiêm, tức khắc nghiêm mặt, đem tiểu gia hỏa bảo hộ ở phía sau, chặn ánh mắt của ai kia.
Thẩm Khiêm lại càng thấy thú vị, đây là lần đầu tiên hắn thấy Giang Mặc Thịnh che chở, để ý một người. Hắn biết Kiều a di tìm Du Cẩn Sinh đến vì điều gì. Lúc trước vì thương tích có lẽ Giang Mặc Thịnh sẽ tiếp nhận vị hôn phu này nhưng hiện tại đã khôi phục, lấy hiểu biết của hắn với A Thịnh, đối phương hẳn là sẽ không đồng ý mới đúng. Nhưng xem ra, dáng vẻ lại không giống tưởng tượng của hắn.
"A Thịnh, ngươi không giới thiệu một chút sao?" Thẩm Khiêm nhướn mày, nói.
Giang Mặc Thịnh và Thẩm Khiêm cũng được coi như là trúc mã trúc mã, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng rất tốt, tất nhiên là hiểu rõ đối phương.
Biết chắc Thẩm Khiêm không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, Giang Mặc Thịnh lo mình không giới thiệu đối phương liền đi tra, vậy càng phiền phức, liền trực tiếp giới thiệu: " Đây là vị hôn phu của ta Du Cẩn Lật, tiểu Lật, hắn là bạn tốt đồng thời là bác sĩ tư nhân của nhà chúng ta, Thẩm Khiêm".
Du Cẩn Lật? Không phải Du Cẩn Sinh? Thẩm Khiêm vừa nghe liền ngây ngẩn, bất quá rất nhanh chóng đã khôi phục bình thường. Cũng đúng, đối với trong mắt chỉ có danh lợi Du gia, sao có thể biết rõ A Thịnh sống không lâu còn đem nhi tử bảo bối gả đến chứ. Hơn nữa nếu tính cách của Du Cẩn Sinh giống với đồn đãi, khi biết A Thịnh bị thương thì sẽ vứt bỏ đối phương trước tiên.
Bất quá, nếu Du Cẩn Sinh và Du gia biết A Thịnh không chỉ không chết ngược lại còn dần dần khỏi hẳn, thì có hối hận thối ruột hay không.
Mặt ngoài, Du gia có 3 đứa con trai, 1 đứa con gái, nhưng không có ai tên là Du Cẩn Lật. Thẩm Khiêm chợt nghĩ đến, Du gia còn có một đứa con riêng chưa cùng bên ngoài công bố, nhìn dáng vẻ, chắc là vị này.
Ha hả, lá gan Du gia thật lớn a, thế nhưng lấy con riêng để góp đủ số, còn cho rằng Giang gia thật sự xuống dốc sao. Tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Giang Mặc Thịnh còn có ba Giang, mẹ Giang đối với cậu yêu thích trình độ so với Du Cẩn Sinh cao hơn rất nhiều.
"Ngươi hảo, ta tên là Thẩm Khiêm" Thẩm Khiêm chủ động vươn tay với Du Cẩn Lật, cười nói.
Du Cẩn Lật vẫn đang nghĩ người này khiến người ta sởn tóc gáy a, kết quả đối phượng lại cười chào hỏi với cậu, liền vứt qua sau đầu, cảm giác chính mình vừa rồi chỉ là ảo giác a.
"Ngươi hảo" Du Cẩn Lật cẩn thận vươn móng vuốt nhỏ nắm tay Thẩm Khiêm, phát hiện đối phương thật sự không có ác ý mới thả lỏng lại.
Lọ Đường Nhỏ: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nếu thấy dễ thương nhớ like cho mình có thêm động lực nhoa. Yêu!!!