Chương 60: Không phải Cẩm Lý tốt

Editor: Lọ Đường Nhỏ

"A Thịnh, tui nói cho anh nghe, phát sóng trực tiếp thực vui, còn có thể thu thập thật nhiều tín ngưỡng chi lực, hai ngày này tui thu thập được rất nhiều, so với lúc trước tui ăn linh vật còn nhiều hơn, hơn nữa các fan đều thú vị, bọn họ a ..." Du Cẩn Lật quơ chân múa tay nói với Giang Mặc Thịnh những chuyện vui trong phòng phát sóng.

Kỳ thật, những việc này hắn đều biết, nhưng được nghe tiểu gia hỏa kể cảm giác lại không giống nhau.

Hắn thích nhìn thấy tiểu gia hỏa có sức sống như vậy, thích nghe tiểu gia hỏa kể mọi chuyện cho hắn.

Chờ thân thể tốt hơn, hắn liền mang tiểu gia hỏa đến tinh cầu khác, chắc chắn tiểu gia hỏa sẽ thực thích.

Du Cẩn Lật ra sức nói nói, Giang Mặc Thịnh lại đang ảo tưởng tương lai tốt đẹp, đúng lúc này, cửa phòng lại bị người thô lỗ mở ra.

Du Cẩn Lật cùng Giang Mặc Thịnh nhất trí quay đầu nhìn về phía cửa, Kiều Mục Lam bị hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm có điểm xấu hổ.

Bà luôn lo lắng lúc bà không ở nhà, Du Cẩn Lật đi tìm Giang Mặc Thịnh, sau đó bị nhẫn tâm cự tuyệt, ở trong phòng thương tâm khóc thút thít.

Cho nên, sau khi sự tình xong xuôi, bà lập tức trở về, nghe tin Du Cẩn Lật đang ở phòng con trai, bà liền bất chấp lễ nghi, trực tiếp phá cửa mà vào.

Nhìn tình cảnh hiện tại, đâu có giống như tưởng tượng của bà.

Tiểu Lật trên mặt tươi cười còn chưa dứt, đủ thấy được cả hai đang trò chuyện vui vẻ thế nào, ánh mắt con trai bà cũng tràn ngập ôn nhu sủng nịch, không hề có bộ dáng muốn cự tuyệt.

Đây là tình huống gì?

"Hai đứa?" Kiều Mục Lam không biết nói gì để giảm bớt xấu hổ cho mình.

Du Căn Lật vốn tương đối trì độn, thấy bà trở lại liền chạy tới, thân mật ôm cánh tay bà, cười nói: "Mẹ, người đã về rồi, con vừa kể cho A Thịnh chuyện phát sóng trực tiếp a".

"Phát sóng trực tiếp?" Kiều Mục Lam cũng không biết Du Cẩn Lật đã phát trực tiếp được hai ngày.

"Ân, con mở một cái phòng phát sóng, biểu diễn nấu ăn a, có rất nhiều người xem" Du Cẩn Lật đắc ý khoe ra.

Cậu làm thức ăn rất nhiều người đều thích, tuy rằng hiện tại đại gia đối với cẩm lý càng hứng thú hơn, nhưng mặc kệ cái gì, đều là cảm thấy hứng thú với cậu a, chỉ cần có thể thu thập tín ngưỡng chi lực liền tốt.

"Phải không? Bảo bối phát sóng lúc nào, mẹ cũng phải đi cổ động" Kiều Mục Lam thấy cậu cũng không có bộ dàng thương tâm, liền yên lòng.

Có lẽ, sự tình không như bà tưởng, xem ra còn cần tìm thời gian cùng con trai tán gẫu một chút, hai người có thể lưỡng tình tương duyệt, thật sự quá tốt.

"Hôm nay, buổi tối con sẽ phát sóng trực tiếp, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau" Du Cẩn Lật thực vui vẻ, cậu vội suy nghĩ xem muốn làm cái gì a.

"Ân, mẹ nhất định sẽ xem, trưa nay con đã ăn cơm chưa?" Kiều Mục Lam quan tâm hỏi.

Buổi sáng, lúc bà đi, cậu còn chưa rời giường, bỏ lỡ bữa sáng , không biết đã ăn chưa a.

"Ân ân, đã ăn rồi, tay nghề của Trịnh đầu bếp ngày càng tốt" Du Cẩn Lật không keo kiệt khen.

"Khụ khụ..." Giang Mặc Thịnh không cam lòng bị xem nhẹ, xoát tồn tại cảm giác.

Từ lúc tiểu gia hỏa đến, địa vị của hắn thẳng tắp giảm xuống, có đôi khi hắn phải hoài nghi, rốt cuộc ai mới là con trai của ba mẹ.

Bất quá, thấy ba mẹ đều yêu thương tiểu gia hỏa, Giang Mặc Thịnh vẫn rất vui vẻ cùng kiêu ngạo.

Nghe thấy Giang Mặc Thịnh ho khan, Du Cẩn Lật liền nghĩ đến trọng điểm, lúc cậu lên không có mang dinh dưỡng tề, kia chẳng phải là cho tới giờ đùi vàng còn không có ăn cơm trưa?

Trời ạ, đã hai ngày cậu không cấp đùi vàng trị liệu, còn làm hắn đói đói bụng, cậu thật sự không phải một con cẩm lý tốt.

Sau khi tiếp nhận công tác "uy thực", trên cơ bản ba bữa một ngày của Giang Mặc Thịnh đều do cậu phụ trách.

Nhưng hai ngày nay cậu chưa có đến xem đùi vàng, tự nhiên cũng không có mang dinh dưỡng tề đến. cho nên...

Đôi mắt Du Cẩn Lật liền ngập nước, nhìn về phía Giang Mặc Thịnh toàn là áy náy và tự trách.

Giang Mặc Thịnh cùng Kiều Mục Lam cũng không hiểu gì, sao bỗng nhiên Du Cẩn Lật lại trở nên buồn bã, còn một bộ dáng muốn khóc a, cực kỳ đau lòng.

"Tiểu Lật làm sao vậy? Nơi nào khó chịu?" Kiều Mục Lam vội vàng hỏi.

"Tiểu gia hỏa, lại đây anh xem xem" Giang Mặc Thịnh cũng cuống quít nói, nếu hiện tại có thể xuống giường, hắn đã sớm ôm lấy tiểu gia hỏa vào lòng.

Từ sau khi tu luyện, Giang Mặc Thịnh đã học cách tự trị liệu, để về sau cũng có thể trị liệu cho tiểu gia hỏa.

Chỉ là hắn không nghĩ lại đến nhanh như vậy, hắn tình nguyện cả đời cũng không phải dùng đến, không hy vọng cậu bị thương.

Du Cẩn Lật chỉ lắc đầu, nói: "Tui không có việc gì, đã hai ngày không có đến đưa cho A Thịnh dịnh dưỡng tề, A Thịnh có hay không rất đói bụng? Thực xin lỗi, tui không phải cố ý, tui không phải một con cẩm lý tốt".

Kiều Mục Lam cùng Giang Mặc Thịnh đều theo bản năng bỏ qua câu cuối cùng, đã hiểu rõ lý do, liền có chút dở khóc dở cười.

"Tiểu Lật, không đói được hắn, mỗi ngày đều có người đưa cơm cho hắn, con không cần lo lắng" Kiều Mục Lam buồn cười sờ sờ đầu Du Cẩn Lật, vì sự thiện lương của cậu mà vui mừng.

"Thật vậy chăng?" Du Cẩn Lật mang theo đôi mắt ướt át chờ mong hỏi.

"Đương nhiên, trước lúc em tới vừa ăn no xong, bằng không như thế nào có người gọi em lại đây" Giang Mặc Thịnh vội vàng nói, sợ tiểu gia hỏa suy nghĩ miên man khó chịu.

Giang Mặc Thịnh không có bị đói, Du Cẩn Lật liền yên tâm, nhưng lại thầm quyết định, về sau nhất thiết không được quên đưa cơm cho A Thịnh, nếu ấn tượng về cậu trong lòng đùi vàng không tốt thì mất nhiều hơn được.

Kiều Mục Lam thấy hai người ở chung rất hài hòa, tạm thời yên tâm, lúc đi ra ngoài vẫn không quên liếc cảnh cáo con trai một lần, không cho phép hắn khi dễ tiểu Lật.

Giang Mặc Thịnh thấy có chút bất đắc dĩ(1), dù không biết mẹ lại đang não bổ cái gì nhưng hắn sao có thể khi dễ tiểu gia hỏa a? Đau lòng còn không kịp.

(1) không thể lựa chọn khác, chỉ có thể làm theo tình huống.

Thấy đùi vàng không có bị đói, hắn cũng không so đo việc hai ngày nay cậu không đến trị liệu, Du Cẩn Lật tâm tình phi thường tốt, đem những điều trước kia sư phụ sư huynh dặn dò cậu, nói với Giang Mặc Thịnh, thuận tiện giải quyết mấy cái thắc mắc của hắn, khiến hắn bước lên tầm cao mới.

Càng tu luyện, Giang Mặc Thịnh càng thêm kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận bên trong cơ thể biến hóa, thậm chí nhìn được sâu bên trong tình huống, không thể tưởng tượng được.

Độc tố bị hắn dùng linh lực chèn ép đến một góc thân thể, trái tim cũng được bảo hộ, để ngừa độc tố xâm lấn, những nội thương khác cũng đã chữa trị xong, trạng thái thân thể lại càng tốt hơn.

Giang Mặc Thịnh có dự cảm, chờ độc tố hoàn toàn bị loại bỏ, hắn có khả năng mạnh hơn lúc trước.

Hắn vốn là dị năng giả cấp S, sau này có lẽ sẽ trở thành cấp SS.

Phải biết rằng, toàn bộ tinh tế còn chưa từng xuất hiện dị năng giả cấp SS.

Người thường ngày luôn trầm tĩnh như Giang Mặc Thịnh cũng không nhịn được kích động.

Theo đuổi sức mạnh là bản năng nam nhân, ai cũng không ghét bỏ cấp bậc quá cao.

Sau khi ra khỏi phòng Giang Mặc Thịnh, Kiều Mục Lam liền gặp Giang Chấn Đào vừa từ quân bộ trở về, sắc mặt không tốt.

"Làm sao vậy? Những người đó lại làm gì?" Kiều Mục Lam ngồi xuống cạnh Giang Chân Đào, nhẹ nhành vỗ lưng trấn an ông, trong mắt tràn đầy ôn nhu và tình yêu.

Giang Chấn Đào là một trong ba nguyên soái đứng đầu Liên bang, Liên bang không có dùng chế độ đế quốc, vì để khắc chế quyền lợi của Nguyên thủ, quân bộ nguyên soái cũng có quyền lợi trị quốc, địa vị ngang nhau.

Mà Nguyên thủ cùng nguyên soái đều là mười năm tuyển cử một lần, từ thành viên hội nghị và dân chúng cùng bầu cử.

Tuy là nói như vậy, nhưng do chiến công hiển hách, chỉ cần không phạm trọng đại sai lầm, trên cơ bản nguyên soái đều có thể liên nhiệm.

Nhưng Nguyên thủ thì lại khác, trừ phi có cống hiến lớn bằng không đều sẽ thay đổi người đảm nhiệm.

Khoảng cách đến tuyển cử còn có một năm, Giang Chấn Đào thân là nguyên soái có chiến công hiển hách nhưng trong trận chiến mấy năm trước, trúng độc bị thương, thân thể sa sút, đã không thích hợp đảm nhiệm, lần tuyển cử này chỉ sợ phải đổi người.

Kỳ thật dù đổi người, đối Giang gia ảnh hưởng không lớn, bởi vì Giang Chấn Đào đã tìm được người nối nghiệp, nếu không có ngoại lệ tất nhiên có thể ngồi lên.

Nếu là do Giang Chấn Đào tìm, tự nhiên là hướng về Giang gia, nếu Giang Mặc Thịnh vẫn sống, Giang gia vẫn là đệ nhất gia tộc.

Giang Mặc Thịnh hiện tại là cấp bậc thiếu tướng, nhưng hắn chỉ mới 30 tuổi, đã là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bò lên vị trí nguyên soái chỉ là vấn đề thời gian, như vậy địa vị Giang gia không ai có thể lay động.

Mấu chốt là Giang Mặc Thịnh cũng trúng độc Trùng tộc, thậm chí nguy hiểm hơn, những gia tộc vốn bị chèn ép không dám làm gì nay cũng bắt tay cùng nhau ngoi đầu, ẩn ẩn chèn ép Giang gia.

Người Giang Chấn Đào tìm cũng bị người nhắm đến, nói rõ muốn Giang Chấn Đào từ bỏ vị trí nguyên soái, đem Giang gia chèn ép xuống.

Vài lần ông đi quân bộ, vẫn luôn có người vô tình cố ý đối phó, bất quá ông vẫn là nguyên soái, có nhiều thủ hạ trung thành tận tâm, những người đó cũng không dám quá mức nhưng vẫn khiến người khác khó chịu.