Đến phiên Tần Thánh, Tần Thánh đầu tiên là hít sâu một hơi, mới đứng lên, chậm rãi kéo Bạc Sủng Nhi vào trong ngực của mình, ôm thật chặc.
Hồi lâu, anh mới từ túi móc ra rồi một món lễ vật, đưa cho Bạc Sủng Nhi.
Kia là một chiếc vòng tay pha lê.
Ở mặt sau, nếu không cẩn thận quan sát, tuyệt đối sẽ không phát hiện phía trên có khắc ba chữ cái Anh văn.
QAB!
Tần Thánh, yêu, Bạc Cẩm!
Bạc Sủng Nhi cười vươn tay, tự nhiên nhìn Tần Thánh.
Tần Thánh ngắt cái mũi nhỏ của Bạc Sủng Nhi, trước sau như một sủng nịch, vươn tay, đeo cho cô.
Tay của anh, tinh tế run rẩy.
Đeo xong, Tần Thánh nhìn chằm chằm cổ tay tinh tế của cô một hồi, mới giương mắt, nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, mắt của anh đáy lóe ra quang mang vỡ vỡ, ngữ điệu dị thường nhẹ nhàng chậm chạp, còn mang theo ôn nhu cùng thâm tình như xưa.
Gằn từng chữ nói: "Sủng Nhi...... Đính hôn hạnh phúc!"Bạc Sủng Nhi quơ quơ ngón tay, sau đó đối diện Tịch Giản Cận, nghiêng cái đầu, nói: "Như thế nào? Xem được không?"
Tịch Giản Cận ngậm cười, mặt tràn đầy sủng nịch, gật đầu: "Đẹp mắt...... " thuận thế đem cô ôm vào trong ngực, dán bên tai của cô, chậm rãi nói: "Toàn thế giới, em là đẹp nhất......"
Đơn giản một câu lời ngon tiếng ngọt, làm mặt mũi Bạc Sủng Nhi ửng đỏ, vô cùng động lòng người.
Tần Thánh để tay ở túi, tà tà đứng, nhìn một màn như vậy, suy sụp ngoắc ngoắc môi, ánh mắt phiêu a phiêu, thủy chung không có một ai, không có một cái tiêu cự nào.
Tịch Giản Cận tựa hồ là uống rượu có chút nhiều, dán lên lỗ tai Bạc Sủng Nhi, lưu luyến không rời hồi lâu mới rời đi, người ở bên ngoài thoạt nhìn, ngọt ngào tốt đẹp đến thế.
Rơi vào đáy mắt Tần Thánh, đều là từng tấc lăng trì.
Bạc Sủng Nhi hồi lâu mới cười híp mắt từ trong ngực Tịch Giản Cận lui ra ngoài, duỗi ra ngón tay, tựa như ngây thơ, tựa như mềm mại đáng yêu trừng mắt liếc Tịch Giản Cận: "Tịch......"
Gọi đến vô cùng động tình.
Tần Thánh nghe, mà hâm mộ.
Tịch Giản Cận lúc này mới biết điều một chút đứng vững, Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhìn Tần Thánh, thoải mái nói: "A Thánh, cám ơn anh...... Cái vòng tay này em rất thích!"
Ngay sau đó còn mang theo một nụ cười lớn, phe phẩy cổ tay của mình, nghiêm trang nhìn Tần Thánh, Tô Thần, Dịch Thiển, chậm chạp nói: "Em rất yêu mến các anh, các anh từ nhỏ đến lớn đối với em rất tốt....
"Mặc dù không phải là anh ruột, nhưng mà so sánh với anh ruột còn thân hơn rất nhiều, mặc dù hiện tại em muốn gả cho Tịch Giản Cận rồi, nhưng mà em biết các anh là vĩnh viễn không thể thay thế."
Tô Thần, Dịch Thiển, Tần Thánh, nhìn Bạc Sủng Nhi không nói một lời, chẳng qua là đáy mắt, cũng lưu chuyển lên cảm xúc nồng đậm.
Bạc Sủng Nhi cũng không biết vì sao, hốc mắt không giải thích được liền chua xót lên.
Năm tháng tốt đẹp như thế.
Mà cô cảm thấy, những hạnh phúc này, là không dễ có được như thế.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng ở trên gương mặt Tần Thánh, chỉ là một giây đồng hồ, liền chuyển đến trên mặt Tịch Giản Cận.
Có chút tình cảm, không phải là không hiểu, chẳng qua là làm bộ như không hiểu.
Có ít người, không phải là không yêu, chẳng qua là cũng không phải là yêu!
Nhưng nếu không có Tịch Giản Cận, cô nghĩ, cô nhất định sẽ cùng Tần Thánh, hạnh phúc trôi qua...... Chẳng qua là, làm sao bây giờ? Tiểu Tịch xuất hiện, A Thánh, lại chỉ là một người anh, một cái người ở thời điểm chính mình bi thương, khổ sở, theo bản năng đều sẽ muốn tìm.Cũng không phải là không biết A Thánh đối với mình thật là tốt, là hàm nghĩa khác, chẳng qua là làm bộ như không biết.
Có chút tình cảm, không thể xé rách.
Anh làm bộ như yêu không sâu đậm, cô làm bộ như không biết là yêu.
Thật ra thì trong bọn họ, có một loại tình cảm, mà bất luận kẻ nào, cũng không thể học, hiểu hay đoán được.
Thật ra thì bọn họ cũng không biết, tâm sự của cô, Tần Thánh lại hiểu tất cả, so sánh với Tịch Giản Cận còn hiểu nhiều hơn...... Có tin hay không, sau lưng từng cái công chúa, luôn có một kỵ sĩ như vậy, anh nhìn thấy hết một mặt không tốt của công chúa, một mặt khổ sở, một mặt bi ai, thậm chí cũng biết một mặt xấu xí cùng tà ác của công chúa, nhưng là mặc dù như thế, công chúa ở đáy lòng của anh, vẫn là nàng công chúa không thể thay thế.
Bởi vì anh biết, tốt đẹp của công chúa, toàn bộ của công chúa, tất cả của công chúa, đều là cho vương tử thấy.
Mà anh, từ nhỏ là vương tử, nhưng lại làm kỵ sĩ.
Không có ai biết, đáy lòng của anh rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn.
Ở thời điểm cô mười lăm tuổi, chạy đến trong phòng của anh, anh mới vừa tắm đi ra ngoài, còn chưa kịp mặc quần áo, bị cô xem sạch, anh đỏ mặt, nhưng cô không thèm quan tâm lao vào trong ngực của anh, thân thể của anh đột nhiên nổi lên phản ứng, nhưng đầu nhỏ của cô vẫn cọ ở bờ vai của anh, buồn buồn nói.
"A Thánh, em đ-ng phải Tịch Giản Cận...... Chính là bé trai bị em hôn hồi bé......"
Anh bị một loại khó chịu không giải thích được, cho nên gấp gáp đem cô đẩy ra, xoay người mặc quần áo, trở lại, bị cô cấu véo cho toàn thân là vết thương, đè ép mất mác ở đáy lòng, hướng về phía cô lấy lòng nói: "Em thích thì phải theo đuổi a, theo đuổi không được thì đoạt, anh vĩnh viễn ủng hộ em!"
"Tốt, tốt! A Thánh, em biết ngay là anh đối với em tốt nhất! " cô cười vui mừng, anh nhìn cô khuôn mặt nhỏ sung sướng của cô, chẳng qua là cảm thấy đáy lòng rất đau đớn, rất khổ sở!
Khi đó, chính là anh tự càm dao chặt ngang đoạn tình cảm của anh dành cho cô đi.
Cô nói gì, anh làm cái đó.
Cô xem đến người nào thích Tịch Giản Cận, cũng hướng về phía anh nói: "A Thánh, nữ sinh tên là XXX lớp cách vách toàn viết thư tình cho Tịch Giản Cận, em không muốn nhìn thấy cô ta......"
Anh nói: "Tốt, ngày mai anh liền cua cô ta."
Cô lập tức liếc tròng mắt nói: "Anh cua nổi không?"
"Dĩ nhiên có thể! " anh nói như vậy.
Ngày hôm sau, liền lái xe thể thao, bắt đầu hành động xa hoa cua gái, thiếu nữ kia quả thật một lần bị anh cua được.Khi đó, anh mới biến thành một tên Play Boy.
Thay bồ như thay áo.
Lúc ban đầu, người nào lại nghĩ tới, toàn bộ đều do một câu nói của cô, lại làm anh hành động như vậy.
Bọn họ cùng nhau ở tại trang viên Bạc Gia, anh nhìn cô bởi vì Tịch Giản Cận, ngọt ngào cười, e lệ cười, tức giận phiền, đều là khả ái như vậy, anh nhìn mà đáy lòng run rẩy, rất nhiều lần đều ảo tưởng, nếu như cô là bởi vì anh thì thật tốt!
Mãi cho đến một ngày...... Cô chưa có trở về trang viên Bạc Gia.
Hôm sau anh mới biết, cô cùng Tịch Giản Cận ở lại với nhau.
Anh một đêm chưa ngủ.
Khi cô về nhà, nhìn anh, mặt tràn đầy ngọt ngào, lôi kéo tay của anh, kể ra tâm sự của thiếu nữ.
"Tịch, buổi tối hôm qua ôm tôi ngủ, anh ấy còn gần gũi em hơn...... A Thánh, em rất khẩn trương, cũng rất sợ......"
Vẫn nhớ được khi đó, ánh nắng tốt đẹp như vậy, mà nụ cười trên mặt cô cũng là tốt đẹp như vậy, duy chỉ có anh, lại như rơi xuống Địa Ngục rồi.
Nữa sau lại, anh thấy Tịch Giản Cận ở trường học ôm cô hôn.
Hình ảnh tốt đẹp như vậy.
Anh hoàn toàn thua rồi.
Không nỡ để cô khóc, không nỡ cho cô gánh nặng, cho nên xoay người, thật trầm luân làm một tên Play Boy.
Hôn môi, lên giường!
Đổi lại phụ nữ giống như thay quần áo.
Nhưng là, lại chưa bao giờ gặp phải một người có thể khiến cho anh có thể nhớ, có thể động tâm!
Thật ra thì đã qua lâu như vậy, Bạc Sủng Nhi thủy chung kiêu ngạo giống như xưa, cô nói, cô là người lợi hại nhất thế giới, đã thích là phải có được, Tiểu Tịch cũng phải có được, không có thứ gì là không thể chiếm được?
Thật ra thì, anh thật rất muốn nói, sai rồi, Sủng Nhi, trên cái thế giới này, người lợi hại nhất không phải là em, mà là anh...... Là anh từng bước từng bước ở phía sau em giúp đỡ em có được Tiểu Tịch.
Nếu như không có anh, làm sao em có thể có được anh ta?
Nhưng là, những lời này, anh không nói ra.
Nói không nên lời.
Không phải là không thể, mà là không muốn.
Anh hiểu được lòng của em, cho nên anh mới không nỡ em vì anh khổ sở.
Cho nên anh lựa chọn thủ hộ, thủ hộ em cùng hoàng tử của em chân chân chính chính hạnh phúc, mà ngày đó, cũng là thời điểm anh chân chân chính chính không có bất kỳ chỗ dung nào.Em vì anh ta đau lòng, anh lại vì em đau lòng.
Em vì anh ta rơi lệ, anh lại vì em khổ sở.
Em vì anh ta bàng hoàng, anh lại vì em lo lắng.
Em và anh tax a nhau bảy năm, anh ở bên cạnh em chăm sóc em bảy năm.
Hôm nay, em cùng anh ta đính hôn, hai người có được hạnh phúc, mà anh...... rất muốn rời đi.
Sủng Nhi em biết không?
Anh mua vé bay đi Thụy Sĩ rồi, đi nơi đó làm tổng giám đốc...... Cho nên sau khi anh đi rồi, em phải hạnh phúc nhé
Thật ra thì cho tới nay, chân chân chính chính cho em hạnh phúc đều là anh ta!
Anh chỉ… sắm vai thằng hề, cho em vui vẻ mà thôi!
Tần Thánh đứng ở nơi đó, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoàn mỹ, nhìn Bạc Sủng Nhi kéo Tịch Giản Cận dần dần biến mất ở trước mắt của mình, nhận lời chúc phúc, cũng hóa thành bi ai trong lòng, từng điểm từng điểm rỉ ra khỏi thân thể.
Bạc Sủng Nhi kéo Tịch Giản Cận mời rượu xong, hai người liền đi lên phòng ở tầng chót, đem hết thảy xôn xao để lại cho bọn họ.
Cô đi tắm.
Ở lúc đi ra, lại thấy Tịch Giản Cận cầm di động, sắc mặt vô cùng không tốt.
Bạc Sủng Nhi lo lắng đi tới phía Tịch Giản Cận, lại nghe thanh âm Tịch Giản Cận rất căng thẳng: "Em làm sao vậy? Hả?"
"Nói chuyện...... Rốt cuộc làm sao?"
"Đừng khóc...... Nhanh một chút nói cho anh biết, rốt cuộc là thế nào?"
Tịch Giản Cận liên tục đối với trong điện thoại hỏi, nhưng ngay sau đó liền nhíu lại lông mày, cầm lấy điện thoại di động tỉ mỉ nhìn một hồi, sau đó càng gọi thêm mấy cú điện thoại, nhưng là lần này, hiển nhiên là không gọi được, trán của anh càng chau càng chặc rồi!
Bạc Sủng Nhi đứng ở trước mặt Tịch Giản Cận, nhìn bộ dạng Tịch Giản Cận lúc này, âm điệu cũng theo đó không tự chủ được lo lắng lên: "Làm sao thế? Tịch?"
Tịch Giản Cận không lên tiếng, chẳng qua là cúi đầu, vẫn gọi điện thoại, không ngừng gọi.
"Tịch, có chuyện gì xảy ra? Người nào gọi điện thoại tới? " Bạc Sủng Nhi vươn tay, đè ngón tay Tịch Giản Cận xuống, Tịch Giản Cận lúc này mới nhìn về phía Bạc Sủng Nhi, ánh mắt đầu tiên là có chút bén nhọn, nhưng về sau lại biến thành bình tĩnh, chậm rãi bình tĩnh, anh chẳng qua là lo lắng lắc đầu, đáy mắt mang theo nồng đậm lo lắng, chậm rãi nói: "Không có chuyện gì."
Không có chuyện gì?
Bạc Sủng Nhi không tin.
Rõ ràng bộ dạng cho thấy vô cùng có việc.Nhưng là hiển nhiên anh không muốn nói cho cô biết, cho nên anh cũng không có hỏi nữa, chẳng qua là biết điều một chút ngồi ở bên người Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận chẳng qua là nhìn chằm chằm điện thoại di động, phát ngốc một chút, vẻ mặt mang theo vài phần buồn bã.
Trán của anh nhíu lại thật chặt, phảng phất là gặp được chuyện cực kỳ khó giải quyết.
Bạc Sủng Nhi nhìn, có chút đau lòng.
Rốt cuộc là chuyện như thế nào, lại làm khó anh như vậy?
Cô không nhịn được vươn tay, chậm rãi ôm lấy cánh tay Tịch Giản Cận, chậm rãi đem đầu tựa vào trên bả vai của anh, tiếp tục nhẹ giọng dò hỏi: "Tịch...... Anh gặp chuyện khó khăn gì sao?"
Tịch Giản Cận hoàn hồn, nhìn Bạc Sủng Nhi một hồi, tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng là về sau vẫn trầm lại, cuối cùng chẳng qua là lắc đầu, không có nói ra một câu, một chữ.
Bạc Sủng Nhi không nhịn được trầm xuống, nhìn ra được Tịch Giản Cận giờ khắc này tâm tình cực kỳ không tốt, cô biết không thể chọc cho lòng anh phiền, ngược lại biết điều một chút nói: "Tịch, thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi?"
Tịch Giản Cận gật đầu, Bạc Sủng Nhi lôi kéo anh đứng lên, mới vừa đi tới bên giường, điện thoại của anh lại một lần nữa vang lên.