Quyển 2. Chương 20:
Thiên Đô Trường An.
"Điện hạ, Thánh Hỏa giáo đã bắt đầu công thành, Phí tướng quân vẫn chưa động thân, Triệu Bạc Lăng án binh bất động." Một giọng nói trầm khàn vang lên trong bóng tối, không phân biệt được tuổi tác, giới tính.
"Hai bên đếu có kiềm chế, tựa hồ vẫn chưa thật sự dùng hết sức." Thanh âm kia lại vang lên.
Bên cửa sổ, một bóng người khoác cẩm phục tĩnh lặng ngồi đó, trong phòng không một tia sáng, khiến người này mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra là một nam tử.
"Tách… tách… tách…"
Thanh âm đầu ngón tay gõ lên mặt bàn có nhịp điệu đều đều.
Nam tử kia trầm ngâm một hồi, giống như đang suy tính gì đó.
"Tả thừa tướng có hành động chưa?" Tiếng nói lành lạnh cất lên, trong thanh tuyến bằng phẳng tĩnh lặng như mặt hồ ngàn năm, không thể nhìn ra tâm tình gì.
"Tả thừa tướng đã sớm rời đi." Bóng người hỏi gì đáp nấy.
"Cho bọn họ một chút áp lực, không thể kéo dài quá lâu." Nam tử hơi ngả lưng ra sau, tựa vào ghế trúc, thanh âm bình đạm phân phó.
Ánh đèn rực rỡ từ bên ngoài hắt vào, hiện lên nửa dưới khuôn mặt như hàn băng lạnh lẽo, một cặp mắt sắc bén mà bình lặng nhìn xuống Thiên Đô phồn hoa như gấm.
"Rõ!"
…
Đầu óc Từ Hiểu Liên mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn là một đoàn hỗn loạn.
Thân thể nàng như chìm vào vũng bùn, chân tay nặng trĩu cứng ngắc, khắp người nóng rực khó chịu, tựa hồ có một ngọn lửa vô hình ấp ủ trong thể nội nàng, làm sao đều không thể trừ đi.
Từ Hiểu Liên hoàn toàn mất đi cảm giác với ngoại giới, không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm nhận được một ngọn lửa vô hình vô chất tràn bào thân thể mình.
Ngọn lửa này mãnh liệt bá đạo, không hề có chút trở ngại nào tràn vào trong nàng, ngọn lửa rất nhanh đã bao phủ toàn thân Từ Hiểu Liên, nhưng kỳ lạ là, thân thể nàng hoàn toàn không hề tổn hại.
Ngọn lửa kỳ dị như một dòng nước ấm, "dòng lửa" nhanh chóng tìm được ngọn lửa vô hình vẫn ấp ủ trong nàng.
Ngọn lửa kia dễ dàng bị "dòng lửa" thứ hai nuốt gọn.
Tâm thần Từ Hiểu Liên thoáng cái buông lỏng, tựa như đột nhiên trút bỏ được một lưỡi đao vẫn treo trên cổ.
"Dòng lửa" ấm áp chỉ nuốt chửng ngọn lửa vô hình kia liền như thủy triều cấp tốc rút đi.
Từ Hiểu Liên dần dần bình ổn, hơi thở từ gấp gáp trở lại nhẹ nhàng, sau đó đều đều không nhanh không chậm.
"Hô… may mà có Lương tiền bối, đa tạ ngài trợ cứu Hiểu Liên." Cúc Ninh ngồi ở bên giường, thấy được hơi thở Từ Hiểu Liên đã bình hòa lại, nàng liền thờ phào ra một hơi.
"Chỉ tiện tay mà thôi, nàng đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là được." Lương Đại Tri thu tay từ vầng trán thiếu nữ lại, thanh âm ôn hòa đáp.
"Ơn của Lương tiền bối, Cúc Ninh thay mặt Hiểu Liên cảm tạ ngài." Cúc Ninh cúi đầu bái một lần tạ ơn Lương Đại Tri.
Lương Đại Tri nhận một lễ, sau đó thong thả đứng lên khoát khoát tay áo rời đi, Anh Hùng Lâu có võ giả Linh Đài tọa trấn, một võ giả Niết Bàn như y cũng ung dung không vội.
"Không cần lo lắng, chỉ có bốn Linh Đài là không thể lay chuyển được Bích Thành, thế cục sớm muộn cũng ổn định." Lương Đại Tri hơi trấn an Cúc Ninh một câu.
"Vâng." Cúc Ninh nhu mì khẽ đáp một tiếng, chờ Lương Đại Tri rời đi, nàng mới đóng cửa phòng, quay về bên giường, dùng khăn tay chấm đi mồ hôi thấm ra trên người Từ Hiểu Liên.
Ánh mắt Cúc Ninh có chút mờ mịt, mới không lâu trước đó bọn họ còn đang ở bên bờ Bình Hồ cổ vũ Lâm Thanh tỉ võ, thế nhưng thoáng cái đã toàn thành đại loạn, hóa thành một tràng máu tanh.
Cho dù được Lương Đại Tri trấn an, nhưng vừa rồi trải qua mấy lần sinh tử tương bác liên tiếp, đến hiện tại nàng vẫn chưa bình tâm lại được.
"Không biết Viên Phúc Hải và Vũ Hoa thế nào, mong là không sao." Cúc Ninh khẽ thì thầm, hai người Viên Phúc Hải mãi vẫn chưa đến hội họp với bọn họ, khiến trong lòng nàng lo lắng.
Ngón tay Cúc Ninh ôn nhu giúp Từ Hiểu Liên lau mồ hôi, động tác của nàng chăm chú nhẹ nhàng, tận lực không làm đánh thức người ngủ.
Tập trung vào việc này, giúp nàng vơi đi phần nào cảm giác bất an, dù là từ nhỏ đã tập võ, thế nhưng nàng nhiều lắm chỉ đi ra Lung Quang Tự cách Bích Thành gần 20 dặm, là xa nhất, vậy nên đột nhiên vướng vào biến cố như hiện tại, đừng nói là một nữ tử từ nhỏ đã có chút nhu nhược như nàng, dù là nam tử kế nghiệp gia tộc như Lục Thiếu Thanh, Ngô Thịnh cũng khó mà tâm không gợn sóng.
"Ầm! Ùng! Ùng!"
Đột nhiên, chấn lắc mãnh liệt truyền đến, cả Anh Hùng Lâu như vướng phải địa chấn, liên tục rung chuyển ầm ầm.
Cúc Ninh bị bất ngờ, lảo đảo một cái, nhưng thân mang võ công, Cúc Ninh chỉ mất giây lát đã ổn định trọng tâm, nàng vội vàng giữ lấy Từ Hiểu Liên.
"Ư… đầu, đầu ta…" Từ Hiểu Liên bị rung lắc tỉnh dậy, nàng nhấc tay đỡ lấy thái dương vẫn còn chút nhức nhói, miệng lầm bầm uể oải.
Cặp mắt to hơi mở ra, có thể thấy được bóng dáng Cúc Ninh.
"Cúc, Ninh tỷ, là chuyện gì vậy?" Từ Hiểu Liên mờ mịt hỏi, nàng cũng cảm nhận được chung quanh rung lắc dữ dội, nhưng toàn thân lại không có bao nhiêu khí lực.
Lúc trước tình hình gấp gáp Lâm Thanh ra tay có chút nặng.
"Ta cũng không biết." Cúc Ninh lắc nhẹ đầu.
"Ầm!"
Đợt trước chưa dứt, đợt sau lại đến, chấn động kinh khủng làm Anh Hùng Lâu rung chuyển càng dữ dội hơn, đồ đạc bên trong rơi lả tả trên mặt đất.
…
Tầng bảy Anh Hùng Lâu, một nam tử trung niên nhàn nhã thưởng trà, một thân khoan bào rộng rãi, đơn giản không lố, lộ ra một cỗ ý vị thanh đạm.
Người này nhìn qua có vài phần giống với Vũ Dư Nhiên, nhất là cặp lông mày dài y như đúc, khác chăng, chẳng qua là ánh mắt càng thêm nội liễm, khí chất tự nhiên ôn hòa hơn mà thôi.
Bỗng nhiên, y ngẩng phắt đầu lên, hai mắt ẩn hàm thân quang xuyên thấu cách trở, trực diện bầu trời!
Sắc mặt y dần dần ngưng trọng, chén trà trong tay thoáng cái rơi trên trà kỷ, nước trà sóng sáng, một giọt nước bắn ra khỏi miệng tách trà, rơi xuống trà kỷ bằng gỗ, thân hình nam tử không biết đã biến mất từ lúc nào.
...
Trên bầu trời Bích Thành.
Một bóng kiếm trong vắt như ngọc cắt ngang thiên không, kiếm ý ôn nhuận mà lãnh lẽo, không mang một điểm dư thừa hạ xuống.
Nam tử bạch y từ đầu đến cuối không hề rời chân một bước, mỗi kiếm chém ra đều bình bình như thường, không gấp không vội.
Ngọc Kiếm hoàn toàn bỏ qua khái niệm khoảng cách, luôn luôn theo sát kiếm quang, không phân trước sau trên dưới.
Chỉ Xích Thiên Nhai!
Nguyên Thần khổng lồ trôi nổi sau lưng y, tỏa ra quang mang thuần khiết vô trần, mở ra một mảnh Kiếm Chi Giới Vực!
Lục Kinh Trì thì không được tốt như vậy, Thạch Đao hiện lên vài vết nứt nhỏ, lưỡi đao vốn tàn tạ, lúc này càng thêm rách nát.
Nguyên Thần hắn cao lớn lạnh lùng, chung quanh là từng đạo vòng xoáy vặn vẹo không gian, tựa như muốn hút hết mọi thứ vào trong.
Nhưng một đạo kiếm quang này quá mức khủng bố, mặc cho vòng xoáy tỏa ra lực hút kinh khủng, vẫn không rung động mảy may chút nào.
Kiếm quang tà tà mà xuống, tựa hồ, ở một không gian khác, đang dần dần trùng điệp với giới này!
Lục Kinh Trì ngưng tụ ánh mắt, Thạch Đao nâng lên cao cao, lưỡi đao lưu chuyển ám quang.
Nguyên Thần y càng thêm cất cao, giống như một cự nhân khổng lồ, hai tay nguyên thần hợp lại trước ngực, vô số vòng xoáy vặn vẹo như nhận được hiệu triệu, tụ vào giữa hai bàn tay hư ảo!
Lục Kinh Trì trợn trừng hai mắt, Thạch Đao bổ xuống, ám quang ngưng tụ tại mũi đao, hóa thành một vòng xoáy đen ngòm, hút hết năng lượng chung quanh, ngay cả Giới Vực phụ cận của những người khác cũng vặn vẹo, có xu hướng bị hấp thu!
Đám người Thái Chu Quân vội tránh sang bên, Giới Vực thu hẹp quanh thân.
Thạch Đao nặng nề hạ xuống, giống như gánh lấy vạn pháp, vòng xoáy tại mũi đao dần dần ngưng tụ vào một điểm.
Khí tức khủng bố đè nén lại, áp súc đến cực hạn!
Nhưng cùng lúc này, Nguyên Thần Lục Kinh Trì bắt đầu lung lay bất ổn, hai bàn tay hư ảo không ngừng run rẩy, Giới Vực của y trập trùng không vững, tựa như lúc nào cũng có thể bị Ngoại Thiên Địa bài xích!
Thế nhưng một đao này, rốt cuộc vẫn có thể chém xuống!
Đầu tiên là một tia sáng chói lòa lóe lên từ nơi đao kiếm tương giao, một điểm ám quang bùng nổ ra lực lượng vô biên vô ngần, đè ép Ngọc Kiếm!
Ngọc Kiếm lần đầu tiên lung lay, bạch quang thuần túy bỗng nhiên đại thịnh, kiếm ý từ ảo ngưng thực, tỏa ra khí tức vạn kiếm hoàng giả!
Nhưng Thạch Đao quá mức nặng nề, tâm như một thế giới đè áp mà xuống!
"Oành! Rắc… rắc!"
Hết thảy diễn ra, lúc này thanh âm nổ vang đinh tai nhức óc mới vang lên.
Cơ hồ là cùng thời điểm thanh âm nổ tung vang vọng, Thạch Đao liền hiện lên vết nứt, vết nứt càng lúc vàng lớn, bao phủ toàn bộ thân đao.
Nhưng khí tức Thạch Đao không những không giảm, mà còn tăng lên, Ngọc Kiếm lần đầu tiên bị áp chế, kiếm quang đứt đoạn, không ngừng tán dật biến mất, Kiếm Vực liên tục thu hẹp!
"Răng rắc! Tách!"
Nhưng thời điểm Thạch Đao sắp chạm đến chân thân nam tử bạch y, đao này rốt cục đến cực hạn, toàn thân Thạch Đao quang mang đại thịnh, một thoáng sau liền vỡ nát thành vô số mảnh!
Lục Kinh Trì nắm vào hư không, Nguyên Thần khổng lồ sau lưng y ầm ầm sụp đổ, toàn thân chân nguyên tựa hồ bị một chiêu vừa rồi hút đi gần hết.
Nguyên Thần Lục Kinh Trì tán loạn, sụp đổ thành một đạo khói xám, rụt lại vào Linh Đài y.
Nam tử bạch y lùi lại một bước, nhưng vẫn không kinh không hoàng, miệng không nói một lời, Ngọc Kiếm lần nữa đâm ra!
Kiếm Vực không còn bị áp chế, lập tức điên cuồng mở rộng, mũi kiếm lung lung mông mông, chợt trước chợt sau, chợt trên chợt dưới.
Thái Chu Quân thấy vậy, sao có thể đứng nhìn!?
Nguyên Thần y mặt như lôi công, đầu tóc lóng lánh điện quang, toàn thân như núi điện, há miệng gầm lên giận dữ.
Thân thể cùng Nguyên Thần đồng thời đánh ra một quyền, lôi đình chi lực ngưng thực, mây đen xèn xẹt điện quang, bổ xuống một đạo sấm sét!
Nhưng nào có chuyện đơn giản như vậy?
Một dải lụa trắng không biết từ đâu hiện ra, chắn ngang lôi đình!
Lụa trắng thanh thuần vô nhiễm, giống như một dòng sông vắt ngang thiên không, từ trong "dòng sông" dấy lên lửa trắng vô tận.
"Oành! Oành! Oành! Ầm! Ầm!"
Lôi quyền cùng sấm sét không thể tránh đi lụa trắng, ầm ầm đánh vào!
Nhưng bạch hỏa lại sâu thẳm không thấy đáy, hấp thu lôi đình!
"Cút ra cho ta!" Thái Chu Quân tức giận hét lớn, Nguyên Thần dữ tợn gầm lên, hai tay hợp lại, cao cao đập xuống!
Lôi quang lập lòe ngưng tụ, hóa thành một tòa lôi sơn đè lên dải lụa, Lôi Chi Giới Vực nghiền ép mà lên, vô cùng bá đạo, càn quét hết thảy chung quanh!
Nữ tử bạch y thoáng cái ngưng trọng, hai tay nàng khẽ nâng, Nguyên Thần xinh đẹp tuyệt diễm mở ra cặp mắt, bên trong là biển lửa trắng bạch vô hạn!
Thoáng cái, khí chất trên người nàng biến đổi, trở nên càng thêm kiều mị ướt át, một thân y phục không hiểu ít đi rất nhiều, gần như không có, khói xám lượn lờ che đi vài nơi mê người trên ngọc thể.
Theo đó, từ trong biển lửa trắng bạch thò ra vô số cánh tay, có già nua như gỗ mục, có trẻ trung mềm mại như thiếu niên thiếu nữ 15, 16 tuổi, có thì là trung niên cứng cáp,...
Những cách tay này như người chết đuối trong sông lửa, trên đó tỏa ra khí tức dục vọng thuần túy, khiêu động Giới Vực, khiên dẫn quy tắc trùng điệp lên Ngoại Thiên Địa!
"Phù!!! Rầm!"
Lôi sơn như muốn hủy thiên diệt địa vậy mà bị sinh sinh ngăn cản!
Hai mảnh Giới Vực nghiền ép lẫn nhau, nhất thời không thể phân ra thắng bại!
Không chỉ có Thái Chu Quân, 2 vị tướng quân khác cũng có lòng ứng cứu mà thân bất do kỷ.
Thế nhưng Lục Kinh Trì cũng không phải hoàn toàn mất sức phản kháng, y lợi dụng Giới Vực chưa hoàn toàn rút đi, cơ thể thoáng cái hư ảo, na di đến một gần trên hộ thành đại trận.
Nhưng thân hình Lục Kinh Trì vừa hiển hiện, một bóng kiếm đã theo sát phía sau, tựa hồ một khi khóa chặt mục tiêu, liền không cần quan tâm đến khoảng cách!
Thế nhưng!
Lục Kinh Trì vốn cũng không trông chờ vào na di có thể tránh thoát một kiếm này!
Ngọc Kiếm hạ xuống, từ đâm chuyển chém, mũi kiếm chỉ cách mi tâm y vài tấc liền dừng lại không tiến.
Mi tâm Lục Kinh Trì nhỏ xuống một giọt máu đỏ tươi.
Không phải Ngọc Kiếm không muốn hạ xuống, mà là không thể!
Không biết từ khi nào, trước người Lục Kinh Trì đã xuất hiện một người.
Người này tóc trắng ngang vai, dung mạo như già như trẻ, đầu xuyên mộc trâm, áo giáp xám trắng bao bọc toàn thân, một cặp mắt tử sắc bình thản nhìn về phía nam tử bạch y.
Một ngón tay người đến chống lên, vậy mà mà chỉ dùng một đầu ngón tay chặn đứng Ngọc Kiếm!
Nam tử tóc trắng cong cong ngón tay búng một cái, Ngọc Kiếm lập tức rung động nhè nhẹ, xuyên qua không gian cách trở, chấn động đến nam tử bạch y lùi lại liên tiếp, tay phải y run rẩy dữ dội, tay áo phất phới, thoáng cái nát bươm thành bụi phấn.
"Tả Hộ Sứ các hạ sao còn không hiện thân?" Nam tử tóc trắng nửa mở mắt lạnh nhạt cất tiếng, miệng y không hề mở, vậy mà thanh âm lại vang vọng không gian chung quanh.
Tiếng nói vừa dứt, từ trong hư không liền nổi lên gợn sóng, hai bóng người từ đó bước ra.
Một là nam tử trung niên, hắn khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt không có tiêu cự, màu da cổ đồng.
Trên cẳng tay người này ngồi một nữ tử, nàng vô cùng xinh đẹp động lòng người, một thân váy ngắn chỉ vừa đủ đến đùi, hai bắp đùi thon dài đan chéo, ánh mắt linh động nhìn nam tử tóc trắng.
Nữ tử khẽ cười, hai hàm răng trắng tuyết đều tăm tắp, đôi mi dài cong cong rung đông, một nụ cười khuynh đảo phong vân, tỏa ra phong tình vô tận.
"Phí đại tướng quân phong thái ung dung, phương tâm tiểu nữ lung lay vì ngài đấy!" Nữ tử ngả thân tựa lên vai nam tử trung niên, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ y khẽ cười.
"Đúng vậy." Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
Phí tướng quân lạnh nhạt nhìn Tả Hộ Sứ Thánh Hỏa giáo, trong lòng suy tính một hồi:
"Thánh Hỏa giáo hoàn toàn xé rách da mặt với Đại Càn, không sợ Thánh Thượng đại nộ tiêu diệt sao?"
"Không sợ không sợ, thiếp thân chỉ làm theo lệnh, trời sập còn có Thánh Mẫu đỡ, hì hì hì… Phí tướng quân không phải nên quan tâm đến Bích Thành trước hay sao?" Nữ tử cười hì hì nói, thanh âm thuần chân vô tà.
Phí Phùng Sinh hơi mở cặp mắt tử sắc ra, sau lưng y hiện lên một mặt gương đồng trôi nổi bất định, mặt gương có quang mang lưu chuyển, âm dương sinh hợp, tỏa ra một cỗ Đạo Vận cổ lão.
"Trong cương thổ Đại Càn không dung phản loạn, động tĩnh tại đây, chẳng mấy chốc sẽ có cường giả Liên Đài giáng lâm, ta khuyên Tả Hộ Sứ nên rời đi thì hơn." Phí Phù Sinh không mở miệng nói.
"Điều này không cần Phí tướng quân lo." Lần này là nam tử trung niên lên tiếng, thanh âm ngắn gọn lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với nữ tử.
Y vừa dứt lời, Phí Phùng Sinh lập tức có cảm ứng, hai mắt hắn khẽ mở lớn.
Một dải lụa vô hình vắt ngang thiên không, bao phủ toàn bộ phương viên hơn vạn dặm quanh Bích Thành, ngăn cách mảnh địa vực này, tự thành một giới.
Thấy vậy, nhưng thần sắc y vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có một tia giao động.
"Ồ! Phí tướng quân rất tự tin?" Nữ tử chớp chớp cặp mắt linh động, như hỏi như nghi.
...