Chương 62: Quyển 2: Trường An Lộ.

Quyển 2. Chương 19:

Thanh niên Đạo Đài hạ tay xuống, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, bàn tay như một vòng xoáy màu máu, có thể hút cả tâm thần người khác vào!

Lâm Thanh lúc này tốc độ nhận thức trôi qua cực nhanh, nhưng y chỉ có thể bất lực nhìn người đối diện "chầm chậm" bắt lấy mình.

Nhưng thanh niên chỉ hạ tay xuống nửa đường liền dừng lại, bàn tay từ chụp xuống chuyển thành nâng lên, chân nguyên đỏ máu tỏa ra mùi vị tanh hôi cuồn cuộn chảy xuôi, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn.

"Vút! Ùng… ù!"

Ba tia sáng lấy tốc độ cực nhanh lóe lên, đâm vào màn máu, vang lên thanh âm trầm muộn.

Nhưng màn máu vô cùng kiên cố, ngăn chặn công kích, lộ ra ba thanh trường thương màu lam nửa trong suốt, như ảo như thực, như ngọc như băng, tựa hồ có thủy long vờn quanh.

Thanh niên Đạo Đài chuyển bàn tay, màn máu xoay tròn, hóa thành lốc xoáy đỏ tươi, hút lấy ba thanh trường trương.

"Ùng ùng!"

Màn máu tựa như động không đáy, truyền ra lực hút mãnh liệt, bên trong ẩn ẩn còn có từng mảnh răng nanh sắc nhọn.

Ba thanh trường thương vậy mà không rút lui, thân thương nổi lên thủy quang lam sắc, sau đó chuyển thành máu trắng, tỏa ra khí tức lành lạnh băng lãnh.

"Lánh tách… lách tách…"

Băng tinh nhỏ vụn ngưng tụ, ba thanh trường thương bằng băng giống như ba cây Định Hải Thần Trâm, định trụ vòng xoáy đỏ tươi.

"Vút!"

Kể ra thì dài, nhưng diễn biến chỉ trong nháy mắt, không đến hai giây.

Vòng xoáy màu máu vừa bị định trụ, âm thanh xé gió lập tức vang lên, một thanh trường thương lấy tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh bắn ra.

Thanh niên Đạo Đài biết không địch lại, tay phải lập tức tách khỏi vòng xoáy, thân hình như én lướt nhanh, cực tốc nhảy ra sau.

Một thanh trường thương cắm trên mặt đất, thân thương có hoa văn giao long cổ xưa phức tạp, chìm nổi như sống sống, cho người ta một loại cảm giác trực diện thần long.

Một bóng người tựa như na di, một tay bắt được trường thương, váy dài phất phới, khí chất yểu điệu, điềm đạm nhu nhã, tự nhiên như đang tản bộ.

"Ầm!"

Lúc này, mặt đất mới phát ra thanh âm nổ vang, lấy mũi thương làm tâm, từng đầu vết nứt như mạng nhện trải dài ra xung quanh.

"Vũ, Vũ cô nương!"

Người đến không phải ai khác, chính là Vũ Dư Nhiên.

Nàng hơi nghiêng mặt, nửa bên dung mạo xinh đẹp liếc nhìn mấy người Lâm Thanh, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

"Các vị mau rời đi, nơi này để thiếp lo là được."

"Đa, đa tạ!" Lâm Thanh thở không ra hơi nói, y không chút do dự đổi hướng đi vòng qua hai người, đám người Lục Thiếu Thanh cũng vội vàng chạy theo.

Vũ Dư Nhiên nhẹ nhàng rút trường thương, ngón tay tinh tế nắm lấy thân thương, tay áo dài khẽ lay động, một đầu thủy long như thực như ảo, lại như một dải lụa vờn quanh người nàng, ba thanh băng thương lơ lửng xoay quanh, sau lưng nàng còn có 4 thanh băng thương khác yên lặng không tĩnh, mũi thương chỉ thẳng mặt đất.

Ánh mắt Vũ Dư Nhiên khẽ đảo sang thanh niên Đạo Đài, mắt phượng hơi nhếch lên, trường thương vừa chuyển, thủy quang tuần hoàn, từng sợi chân nguyên thủy lam sắc vờn quanh thân nàng.

"Ngọc Băng Long - Vũ Dư Nhiên…" Thanh niên Đạo Đài híp mắt lẩm bẩm.

Vũ Dư Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên, thân hình nàng bỗng nhiên từ tĩnh chuyển động, thủy quang lóng lánh hóa thành nội liễm, một thương như kinh hồng quán nhật, mơ hồ có long minh tùy hành.

Long ngâm vô hình, chấn động đến hai tai thanh niên Đạo Đài ong ong, chân nguyên trì trệ.

Cao cao trên bầu trời Bích Thành.

Nam tử áo trắng khuôn mặt mơ hồ, tay nâng ngọc kiếm tà tà chém xuống, sau lưng y hiện ra Nguyên Thần khổng lồ.

Nguyên Thần mặt mũi mơ hồ, toàn thân trắng bạch ôn nhuận như ngọc, nhìn như kiếm không phải kiếm, nhìn giống người mà không phải người, nhưng lại vừa là người vừa là kiếm.

Từng tia kiếm ý như nước lưu chuyển, tinh mỹ không tì vết.

Nguyên Thần cùng nam tử động tác đồng nhất chém một kiếm.

Hai đạo kiếm quang trắng thuần như ngọc hạ xuống, dần dần trùng điệp thành một.

Một kiếm không trên không dưới, lưỡi kiếm phảng phất ở khắp mọi nơi, từng hoa văn cổ kính nổi lên thân kiếm, quang mang bạch sắc nở rộ, sau một giây đột nhiên co rút vào một điểm.

Một điểm này tựa như bị khóa chặt, không thể di chuyển, không thể thoát khỏi, giống như cả vùng không gian đều trở nên cứng ngắc đông kết, hóa thành bạch ngọc lóng lánh.

Mục tiêu của một kiếm này không phải ai khác, chính là Lục tiên sinh - Lục Kinh Trì!

Lục Kinh Trì tay cầm thạch đao, một bước đạp ra, không gian chung quanh rung động ầm ầm.

Linh Đài y nở rộ, chân nguyên cuồn cuộn vận chuyển, Nguyên Thần từ trong Linh Đài bay ra.

Nguyên Thần Lục tiên sinh kết nối với ngoại Thiên Địa, nội Thiên Địa ầm ầm vận chuyển, thông qua Nguyên Thần cộng minh ngoại Thiên Địa.

Nguyên Thần chớp mắt đắp nặn thành hình, hắn thân khoác hoàng bào, khắp người là từng vòng xoáy khủng bố, truyền ra áp lực nặng nề như Tu Di sơn, dung mạo giống Lục Kinh Trì như đúc, nhưng lạnh lùng nghiêm nghị!

Không gian bạch ngọc đông kết rạn nứt vỡ nát, Lục Kinh Trì trùng thân vung đao, Nguyên Thần khổng lồ đưa hai tay chụp vào phía trước, một vòng xoáy vô hình vặn vẹo không gian.

Kiếm quang thuần bạch như lạc vũng bùn, chậm lại không ít, đúng lúc này, thạch đao nặng nề chém ngược mà lên, lưỡi đao cổ phác nứt mẻ, tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ nát.

"Ầm! Ầm! Rầm!"

Hai luồng chân nguyên khổng lồ va chạm trên bầu trời, nội Thiên Địa trong cơ thể hai cường giả Linh Đài đỉnh phong hoàn toàn cộng minh với ngoại Thiên Địa, hóa hư thành thật, thông qua Nguyên Thần mạnh mẽ mở ra một mảnh giới vực riêng, không trung chớp mắt bị chia thành hai nửa, một trắng nõn ôn nhuận như ngọc, một xám trắng trầm trọng.

"Ông!"

Đao kiếm tương giao, đầu tiên là ánh sáng kinh khủng bùng nổ, khiến tầm mắt những người không phải Linh Đài đều hóa thành một màu thâm ám, sau đó là thanh âm chói tai như hủy thiên diệt địa!

Khí lãng khủng bố quét ngang tất cả, phương viên ngàn dặm chung quanh Bích Thành hoàn toàn bị san thành bình địa, hộ thành đại trận rung động mãnh liệt, lúc sáng lúc tối, nhưng vẫn không bị phá vỡ.

Tiếp theo sau đó, là sáu đạo Nguyên Thần khổng lồ khác hiện liên, chân nguyên kinh thiên động địa va chạm.

Oanh minh vang vọng hơn ngàn dặm, cường giả Linh Đài rốt cục hoàn toàn toàn lực đánh một trận!

Cho dù bọn họ đã tận lực bay lên tầng trời thật cao, nhưng dư ba chiến đấu vẫn đủ để tàn phá hơn ngàn dặm chung quanh, nếu chiến đấu bạo phát trên mặt đất, đoán chừng có thể khiến cả một Châu Quận không còn sinh linh sống sót!

Lâm Thanh cảm nhận được chấn động kinh khủng trên bầu trời, khí cơ khủng bố dù được hộ thành đại trận năng cản vẫn có thể mang cho y áp lực trầm trọng.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng không dám nhìn thẳng kịch chiến phía trên, Linh Đài cảnh giao thủ không phải những võ giả như bọn họ có thể chứng kiến, thậm chí dư ba cũng không chịu nổi.

Đám người Lâm Thanh chạy thục mạng hết sức, có Vũ Dư Nhiên chặn sau, bọn họ không cần phải lo đoạn hậu, thế nên chín người vừa dìu vừa đỡ, rốt cục đã gần đến Anh Hùng Lâu.

"Mau vào trong!" Một võ nhân trung niên xa xa hô lên, người này đạp vài bước đã đến trước mặt chín người.

"Công tử, mau vào trong, lão gia đã trở về tọa trấn gia tộc, ta ở lại đây đón các ngươi!" Võ nhân trung niên gấp gáp nói, lời nói tuôn ra, hai tay hắn tiếp lấy Ngô Thịnh và Lục Thiếu Thanh.

Đến phạm vi phụ cận Anh Hùng Lâu, tình hình đã ổn định hơn nhiều, đám người Lâm Thanh bước vào đại môn Anh Hùng Lâu, lúc này mới không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Anh Hùng Lâu có võ giả Linh Đài tọa trấn, có thể coi là một trong nhưng nơi an toàn nhất Bích Thành lúc này, chỉ sau Cảnh Thiên Lâu.

Chín người coi như an tâm, lúc này mới có thời gian chữa thương.

Lâm Thanh xuống núi chỉ mang theo một bọc y phục, một thanh kiếm, mấy lượng bạc vụn, vài mai Hoán Diện Nội Cốt phòng khi dùng đến… ngay cả một bình đan dược đều không có.

Nói đến cũng thật đáng thương, đường đường là nhi tử của chưởng môn Bạch Lâm Kiếm Phái, nhưng lúc này nghèo thấy đáy.

Thế nhưng Lâm Thanh cũng bất đắc dĩ, y là trốn xuống núi, những đệ tử khác trong phái một khi đến tuổi xuống núi đều chỉ có một thanh kiếm cùng một bọc y phục.

Y không lấy thứ gì còn có thể coi là xuống núi lịch luyện, nếu mang theo vật khác liền trở thành xuống núi du lịch, đến lúc trở về không bị đi hậu sơn diện bích mới là chuyện lạ!

Lần trước tam ca y một lần diện bích liền là 3 năm, nửa đầu ngón chân cũng không dám thò ra khỏi Kiếm Bích!

Võ giả mặc dù thân thể mạnh mẽ, nhưng Thiên Địa quy tắc hạn chế, nhện tuổi thọt rút ngắn đến vô cùng, nếu Thượng Cổ Luyện Khí Sĩ đạt đến Đạo Sơ Cảnh, tương đương với võ giả Niết Bàn hiện tại, liền có được tuổi thọ khoảng hơn ngàn năm, vậy hiện tại võ giả Niết Bàn chỉ có khoảng 600 năm.

Còn võ giả Thông Huyệt, Dẫn Mạch thì càng đừng nói đến, tuổi thọ chỉ khoảng hơn trăm năm là nhiều, sinh, lão, bệnh tử không thee tránh khỏi, có thể nói chẳng khác thường nhân là bao.

Vậy nên diện bích 3 năm không khác nào cực hình.

Thực ra, Lâm Thanh cảm giác, nếu cho y một Thư Các, dù là diện bích vài năm cũng không sao, nhưng diện bích là diện bích, sách? Chỉ có kiếm! Không có sách!

Hoán Diện Nội Cốt chính là Lâm Thanh trộm… khụ khụ, mươn dùng của đại ca Lâm Chí Cao vài năm trước, coi như là trân tàng của y, thế nên mới dám lén lút mang theo.

Suy nghĩ miên man, Lâm Thanh khẽ lắc đầu, há miệng nuốt xuống đan dược trị thương.

Trước tiên hồi phục thương thế mới là cấp bách.

Lâm Thanh có thể cảm nhận được mắt trái vẫn âm ỉ nhức nhói, mặc dù không đau rát, lại có cảm giác lành lạnh như gió tuyết lướt qua, mang cho y bất an.

Lâm Thanh ngồi xếp bằng trên chiếu ngọc, mộc linh lực ôn hòa chạy khắp kỳ kinh bách mạch, ôn dưỡng, chữa trị thương thế.

Toàn thân y là vết thương lớn nhỏ, chân khí tiêu hao lớn, may là linh lực có thể hấp thu linh khí bên ngoài vào cơ thể, sau đó thông qua Linh Mạch chuyển đổi thành linh lực, vậy nên có thể cấp tốc bổ sung.

"Hô… " Lâm Thanh mở mắt, khẽ thở một hơi.

Mắt trái y quấn băng vải, không thấy đau nhức, nhưng lại truyền đến từng đợt cảm giác lành lạnh.

Lâm Thanh không biết đây là chuyện gì, nhưng y đã mất đi cảm ứng với mắt trái, nội thị chỉ thấy được một mảnh màu lam nhàn nhạt.

"Không biết có mù không?" Lâm Thanh vuốt vuốt băng mắt tự giễu.

Từ Hiểu Liên được mang đi trị thương, Anh Hùng Lâu có võ giả Niết Bàn, đương nhiên không cần dùng biện pháp như Tống Khuynh Khuynh sử dụng với Lâm Thanh.

Sờ sờ gò má một chút, thậm chí y nghi ngờ, nếu không phải bản thân bề ngoài nhan trị cao vượt tiêu chuẩn, nàng có lẽ đã tìm cách khác rồi… nhưng dù sao là một mỹ nhân, Lâm Thanh có ba thứ không từ chối: trà ngon, mỹ nữ, sách hay!

Ngô Thịnh là tử đệ thế gia y dược, đương nhiên trên người không thiếu đan dược, nhưng nhận phải một roi của nữ tử váy trắng lúc trước, thân thể không tổn hại quá nhiều đã là vạn phần may mắn, còn đan dược đựng trong bình sứ mỏng manh, không vỡ nát mới khó tin.

Lục Thiếu Thanh bị thương không nhẹ, vì vậy cũng ở một bên tĩnh tọa điều tức, những người khác ai nấy yên lặng chờ đợi, bọn họ chỉ là một đám võ giả Dẫn Mạch Cảnh nho nhỏ, tại thời điểm hiện tại, chỉ có thể lẳng lặng đón nhận kết quả.

Hơn nữa lúc trước bị thanh niên Đạo Đài cộng minh thiên địa ảnh hưởng, khiến tâm thần không ổn định, vậy nên cần điều chỉnh nội tâm, tránh lưu lại mầm họa.

Lâm Thanh âm thầm cảm thấy may mắn.

Còn may Vũ Dư Nhiên ngăn cản kịp thời, nếu lâu thêm chút nữa, linh thể bọn họ chắc chắn đã bị thanh niên kia nối tiếp Dục Hỏa rồi.

Lần trước trúng phải Dục Vọng Chi Hỏa một lần tựa hồ để Lâm Thanh có chút sức miễn dịch với loại lửa vô hình vô chất này.