Chương 92: "Bị Giết"

Bây giờ là bảy giờ tối hắn đang ở trong một khách sạn, buổi chiều Diệp Mặc rời đi trong im lặng để Vân Băng ngủ, hắn không muốn làm nàng tỉnh giất. Diệp Mặc bây giờ nôn nóng giải quyết chuyện này cho xong, nhà họ Tống bây giờ như cái đinh trong mắt hắn, nghĩ tiếp lại thêm một tên nhà họ Thiên gì đấy. Đúng là nơi đâu cũng có chém chém giết giết khiến hắn cảm thấy phát chán. Hiện tại Diệp Mặc đang ở khách sạn vì hồi chiều hắn gọi Vương Dĩnh đến gặp hắn. Diệp Mặc biết cô bây giờ rất lo cho hắn, nên bây giờ hắn muốn gặp cô để cô an tâm.

Ngồi một lúc Diệp Mặc nghe tiếng bước chân từ từ đi đến phòng hắn. Diệp Mặc nghỉ chắc cô đã tới liền đi ra đứng trước cửa, nhưng vừa lắng nghe lại chút liền biết đây không phải là tiếng chân của cô. Đây là chân của một tên đã trải qua chiến đấu có thể nói là qua huấn huyện quân đội, hoặc đã học võ một cách thuần phục, thầm kinh ngạc đến là tên những tên này đều mạnh hơn cô gái Văn Đông mà Diệp Mặc gặp hồi ở Lưu Xà.

Diệp Mặc biết chắc đây là người mà nhà họ Tống muốn thủ tiêu hắn, nhưng không ngờ lại chậm đến vậy. Hắn cũng không lo lắng là bao, mấy tên này Diệp Mặc chỉ làm trong vòng một nốt nhạc. Chắc nhà họ Tống chi ra rất nhiều tiền mới thuê ra được những tên này. Ngồi trên ghế sofa một lát, cửa mở đúng như hắn đã dự đoán. Diệp Mặc chưa kịp chào hỏi lập tức hơn mười chiếc phi dao nhỏ bay đến trước mặt hắn, Diệp Mặc không ngờ thủ đoạn bọn này yếu kém đến vậy nếu chỉ như vậy sợ cộng tóc của hắn bọn này cũng không động được.

Diệp mặc nhanh chóng tránh né hết tất cả sau đó tay phải của hắn nhanh chóng chụp lại được một chiếc phi đao vận dụng một ít chân khí ném phi đao lại năm tên kia.

Năm tên ám sát Diệp Mặc kinh ngặc không ngờ tốc độ phản ứng của hắn mạnh như vậy. Bọn họ từng là sát thủ nổi tiếng trong mảnh đất ngầm Trung Hoa này. Chưa từng có nhiệm vụ nào bọn hắn thất bại trừ những thế lực cổ võ ra thì toàn đều chết dưới tay bọn hắn. Chưa kịp tránh né chiếc phi đao của Diêp Mặc năm người cảm giác tay và chân mình không còn cảm giác, nhìn xuống năm tên đã bị Diệp mặc chia ra làm năm khúc tay chân rơi xuống nhìn rất thảm khốc. Năm tên sát thủ muốn hét lên nhưng không biết Diệp Mặc làm gì mà miệng chúng không thể nói lên lời. Cảm giác đau đớn nhưng chỉ biết vùng vẫy. Diệp Mặc cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp. Không biết sao hắn rất thích sự tra tấn này dành cho những kẻ muốn giết hắn…

Nhìn xuống sàn nhà hắn nghĩ đến Nhà họ Tống "hừm"… Đang muốn lấy lửa dành cho bọn chúng biến mất liền nghe trước cửa một tiếng chuông vang lên. Vận dụng thần thức liền thấy Vương Dĩnh đang đứng trước cửa. Diệp mặc cười mỉm nhìn xuống năm tên dưới đất sinh lực đang dần mất đi. Diệp Mặc niệm một câu liền không biết lửa từ năm người bốc lên thiêu đốt chết bọn hắn ngay cả giọt máu cũng không còn. Thấy không gian trong này cũng làm hắn mất hứng. Mở cửa ra thấy khuôn mặt thân quen đang nhìn hắn đầy yêu thương, Diệp Mặc thấy vậy liền ôm nàng vào trong lòng Vương Dĩnh cũng để hắn ôm.

Vương Dĩnh hạnh phúc: "Mặc Ca" ưm...

Những ngày qua mặc dù cô rất lo cho hắn nhưng không có cách nào liên lạc được ngay cả hôm bữa cô về lại gặp Hứa Vy nhưng Hứa Vy cũng không biết. Định gặp Khuynh Tuyết nhưng rồi lại không muốn. Cô đành bỏ qua đợi hắn đến tìm mình.

Đang ăn tối trong nhà thì nghe hắn gọi đến số của mình cô liền vui sướng ngay cả bữa ăn cũng bỏ mất khiến bảo mẫu của cô không hiểu vì sao cô chủ lại vui đến như vậy, nhưng mấy ngày qua cô chủ đột nhiên ủ rủ khiến cô cũng lo lắng vì phụ mẫu Vương Dĩnh đi công tác nên ở nhà cũng chỉ có hai cô chủ, hôm nay thấy Vương Dĩnh vui như vậy cô bảo mẫu cũng nhẹ lòng.

Diệp mặc không ngờ vương Dĩnh lo lắng cho mình nhiều đến vậy, vừa gặp hắn liền ôm chặt. Hắn biết cô rất nhớ mình đã hơn một tháng hắn đi lưu xà sau đó về lại ninh hải cũng chỉ gặp nàng có một lần thì làm sao Vương dĩnh không mong mỏi hắn được.

Vuốt ve trên khuôn mắt nàng:

- Cực khổ cho muội rồi.

Vương Dĩnh đánh hắn một cái nói:

-Huynh mà cũng biết muội cực khổ sao. Diệp Mặc thấy cô đáng yêu như vậy liền kéo cô vào phòng.