Chương 91: Niềm vui nhỏ bé

Diệp Mặc tỉnh lại, bây giờ mới chỉ tầm ba giờ sáng. Diệp mặc không biết vì sao hắn lại không chợp mắt được. Hắn nhìn Vân Băng một chút. Không biết từ lúc nào, cô lại rúc vào trong lòng hắn. Khóe miệng Vân Băng còn lộ ra một nụ cười. Gương mặt cũng có chút đỏ ửng. Không biết có phải cô đã nằm mơ thấy chuyện gì tốt hay không?

Tuy rằng trước kia trong ấn tượng của Diệp Mặc, Vân Băng là một cô gái lạnh như băng, còn không biết điều. Nhưng hiện tại, sau vài ngày Diệp Mặc ở cùng một chỗ với cô, cách nhìn của hắn đối với Vân Băng đã thay đổi. Tuy rằng cô đã gần ba mươi tuổi, nhưng Diệp Mặc cảm giác cô không phải là người đanh đá chua ngoa.

Cô dùng gương mặt lạnh như băng chỉ để che dấu bản tính của mình. Kỳ thật, từ sâu trong nội tâm, cô vẫn giống như một thiếu nữ còn chưa xuất giá, cũng khát vọng được yêu thương và che chở. Từ việc mỗi lần ngủ cô đều rúc tới bên cạnh mình cũng có thể thấy được điều đó.

Tối hôm nay, Vân Băng không giống với ngày hôm qua. Cô không mặc quần áo ngủ, mà mặc một áo ngủ. Tuy nhiên cô ôm ngực Diệp Mặc, ép ngực cô vào người hắn đến mức có chút biến hình. Từ cổ áo lộ ra làn da tuyết trắng tới kinh người. Thậm chí điểm tròn như đậu đỏ kia, hắn cũng có cảm nhận rõ ràng. Không ngờ cô không mang áo ngực.

Tuy rằng Diệp Mặc đã từng có một đêm với cô, nhưng đêm đó là do công pháp không chế hắn, Diệp Mặc chưa kịp hưởng thụ người con gái này, suy nghỉ tới đây cảm giác mình có chút giống mấy tên sắc lang. Hắn cảm giác miệng khô có chút lợi hại. Diệp Mặc rất khó có thể liên tưởng người con gái đang ngủ ở bên cạnh hắn với người cô giáo vô tình lạnh như băng. Một người rất hiểu ý người khác như thế. Một người lại vô tình lạnh như băng như thế.

Diệp Mặc khẽ thở dài sờ nhẹ vào khuôn mặt cô, hắn có chút không nỡ vì sao mình lại như vậy. Đối với Vân Băng có lẽ đây là biện pháp để cô bảo vệ mình. Hắn cẩn thận nhấc tay Vân Băng đặt sang đặt lên bụng cô, lại cẩn thận đắp chăn cho cô. Đột nhiên Diêp Mặc cảm nhận từ bụng cô hơi nhô lên rất nhiều khác với những lần khác, cảm giác này khiến hắn bất an. Sờ nhẹ lên một cái nữa cảm nhận, một nhịp đập từ trong bụng cô truyền đến tay hắn khiến lặng đắng như chết người. Một tu chân luyện khi tầng hai đỉnh phong như hắn lại nhu thế nào không nhận ra, trong bụng Vân Băng có thai, Diệp Mặc hoảng sợ không phải là con hắn đấy chứ, nghỉ đến đây Diệp Mặc cần phải ra quyết định ngay lập tức bởi vì hắn đang gặp nguy hiểm. Cái thai đúng là con của hắn thì Vân Băng cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu để nhà họ Tống biết. Hai tháng cái thai trong bụng đã là hai tháng, nếu hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ liền cảm nhận được con của mình hay không nhưng hắn còn xa mới tới Trúc Cơ, nhưng Diệp Mặc còn rất nhiều cách để thử.

Diệp Mặc bỏ tay Vân Băng ra khỏi bụng cô hắn rạch một dòng máu đổ lên trên bụng, sau đó niệm một chuỗi bí quyết, nếu cái thai đúng là của hắn thì máu đó sẽ tự động đi vào trong bụng cô. Xong xuôi, lúc này Diệp Mặc chỉ ngồi đợi hắn bây giờ muôn vàng cảm xúc vui có, buồn cũng có. Một lúc sau máu đã đi vào hết trong bụng cô…

Diệp Mặc đứng dậy mừng rỡ nói:

Là con… Là con của mình…

Diệp Mặc không ngờ sau một đêm mà cô đã có thai không phải là ý trời đấy chứ… Đột nhiên hắn thấy cô bị lạnh vì nãy chừ chăn mền đã bị hắn sốc lên hết. Biết bây giờ cô đã làm mẹ con hắn. Diệp Mặc không thể nào bỏ đi như vậy được. Hắn nhìn hành động của cô như đang tìm kiếm cái gì. Nằm lại trên giường Diệp Mặc, Vân Băng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm đó liền chui vào người hắn tiếp tục ngủ. Diệp Mặc thấy vậy, đành kéo chăn lên. Hai người tiến vào mộng đẹp.

Thức dậy đã là hơn 7 giờ sáng, Diệp Mặc thấy Vân Băng còn đang ôm mình ngủ nên cũng không đánh thức cô dậy. Nằm một hồi miên man không biết là gì hắn nhìn qua khuôn mặt nàng. Vân băng bây giờ đã bỏ đi lớp áo lạnh như băng rồi, Diệp mặc thấy cô đẹp tựa như thiếu nữ mùa xuân đang yêu. Đôi mắt bỏ đi những mệt nhoài, Diệp Mặc bật cười khi miệng cô khi ngủ lại chảy nước dải hắn nhịn không được hình ảnh này liền lấy tay sờ lên khuôn mặt vuốt ve một hồi, sau đó đi xuống chạm nhẹ vào bờ môi mỏng manh xinh đẹp đó. Hắn cuối xuống hôn nhẹ vào môi cô, cảm giác thật mềm, mềm hơn cả môi của Vương Dĩnh và uyển thanh nữa. Nhớ tới Vương Dĩnh hắn cảm thấy mình có lỗi. Chắc bây giờ cô cũng lo lắng cho hắn lắm. Sử lý xong việc của Vân Băng hắn muốn gặp lại cô. Sau đó rời Ninh Hải cũng không muộn.

Vân Băng đang ngủ nhưng cảm giác có ai đang hôn môi mình liên giật mình tỉnh dậy. Thấy Diệp Mặc đang nhấm nháp môi mình tự như bé con. Vân băng mặc dù đã cùng với hắn một lần nhưng bây giờ vẫn cảm thấy ngại định đẩy hắn ra liền nghe Diệp Mặc nói:

-Đừng hành động mạnh ảnh hưởng đến con chúng ta.

Nghe Diệp Mặc nói đến như vậy Vân Băng không một chút mừng rỡ nào mà lo lắng nói:

- Anh nói bậy gì đó ai có con với anh.

Thấy khuôn mặt đầy lo lắng của nàng hắn không hiểu vì cô lại như vậy. Giống như cô hoảng sợ một điều gì đó tăm tối sắp sửa lặp lại trên cuộc đời. Diệp Mặc nhìn khuôn mặt ấy, lòng hắn chợt đau lại. Mấy ngày trước hắn đối với cô chỉ đơn thuần là nhưng bây giờ lòng hắn…

Diệp Mặc không hiểu bây giờ tình cảm hắn dành cho nàng là gì. Hắn ôm chặt cô vào lòng, Vân Băng hơi vùng vẫy vừa mới tối cô lại thích nhào vào lòng hắn ôm Diệp Mặc mà ngủ nhưng bây giờ lại thay đổi quá nhanh Diệp mặc trong lòng suy nghỉ mà bật cười, vùng vẫy một hồi Vân Băng cũng để im cho hắn ôm. Diệp Mặc cảm giác thời gian bây giờ trôi qua thật chậm, không gian im lặng hắn có thể nghe thấy nhịp tim của Vân Băng.

Đột nhiên hắn cảm giác ngực hắn ướt đẩm, thì ra là cô đang khóc. Diệp Mặc chỉ biết vuốt ve tóc cô an ủi. Khóc được một lúc Vân Băng ngẩn mặt lên xấu hổ nhìn hắn.

- Nhìn cái gì chưa thấy con gái khóc lần nào à. Diệp Mặc nhìn khuôn mặt nàng bây giờ. Trong đầu hắn hiện lên hai chữ tuyệt đẹp. Hắn không ngờ cô lại lộ ra một phần khả ái đến như vậy. Hắn sờ nhẹ lên môi cô, Diêp Mặc không biết vì sao cô lại cắn môi khi khóc thế này, hắn sờ nhẹ lên môi cô cảm giác rất khô nhưng cũng rất mềm. Vân Băng không hiểu hành đột của hắn, đột nhiên Diệp Mặc cười lên khiến cô không hiểu hắn cười có ý gì sau đó Diệp Mặc hôn lên môi cô.

Vân Băng chưa kịp định hình lại hắn đã tấn công cô liên tục làm cô không kịp thở, lưỡi hắn đi vào môi nàng tim kiếm những chất mật ngọt làm người hắn mê say. Vân Băng sợ hãi không ngờ Diệp Mặc lại mạnh mẽ chiếm đoạt đến như vậy, lúc đầu lưỡi cô còn ngại ngùng như một lúc sau hai người như hòa quyện vào nhau tiếng thở từ hai người khiến cho khung cảnh buổi sáng càng thêm rực rỡ đầy sức sống. Hắn thả cô ra thấy, Vân Băng thấy hắn mỉm cười khiến lòng cô đập loạn nhịp

-Không phải mình yêu hắn rồi đó chứ. Chưa kịp hoàn hồn Diệp Mặc đẩy cô nằm ra trên giường. Hai người đối mặt với nhau:

-Cô không giận em chứ. Diệp Mặc sờ khuôn mặt mìn màng đó nói.

-Hừ sao lại đổi giọng thế. Không phải thấy tôi có thai với cậu liền như vậy chứ.

Diệp Mặc thấy Vân Băng như vậy, liền nổi nóng, đúng cần phải thực hiện gia pháp. Môi Vân Băng tiếp tục bị tấn công, lưỡi hắn như con rắn tấn công trực tiếp vào môi của Vân Băng làm nàng không kịp thở.

Ưm...ưm.... Diệp Mặc luồng tay xuống áo cô kéo lên nắm hai ngọn đồi của người con gái ba mươi. Thật săn chắc rất tốt, rất tốt, tốt hơn của Uyển Thanh và Vương Dĩnh nữa. Nếu Khuynh Tuyết hoặc ai đó đã từng gặp hắn thì bây giờ liên cho hắn là một con người khác vẻ mặt hắn bây giờ dâm đảng không khác gì mấy tên sắc lang. Vân Băng bây giờ cũng không kháng cự nữa cô để tay hắn chiếm đoạt thân thể của mình.

Diệp Mặc bản thân duy nhất có thể hoạt động bàn tay lớn, dùng ngón giữa nhọn hoa Vân Băng môi dưới, dời xuống hoa đến trắng như tuyết thâm thúy mê người rãnh giữa hai vú, cuối cùng rơi vào của nàng trên đầu vú điểm nhẹ.

"A!! Không nên như vậy -- không nên nhìn --" Vân Băng nhìn thấy Diệp Mặc ánh mắt tham lam kia, chính chăm chú nhìn ngón tay động tác, làm cho nàng e thẹn vô hạn, Diệp Mặc phát hiện, Vân Băng mặc dù là một mỹ phụ thành thục, thế nàng lúc này lại như một tiểu nữ sinh như vậy thẹn thùng. "Như vậy hoàn mỹ thân thể không nhìn, chẳng phải phung phí của trời? Nữ nhân mỹ lệ không phải mèo khen mèo dài đuôi, mà là cần yêu nam nhân của nàng thưởng thức tán thưởng!"

Diệp Mặc thủ chưởng rốt cục che lên Vân Băng trắng như tuyết đầy đặn vú, mỗi một nắm nhẹ đem làm xoa xoa xoa nắn, đều có thể nhìn thấy của nàng ngọc nhũ ở trong lòng bàn tay biến đổi các loại hình dạng, "Quá đẹp, loại này xúc cảm thực sự là làm người ta nhìn mà than thở Vĩnh Sinh khó quên."

Luôn luôn văn nhã đoan trang thanh tú hiền thục Vân Băng bị trên vú truyền tới kích thích làm cho tâm thần mê loạn, cảm thấy cái kia ép chặt nàng kiều mềm thân thể bộ kia nam tính khôi vĩ thân thể, để cho mình trống trải nhiều năm thục mỹ thân thể cảm giác thật thoải mái, cái này so với mình tiểu gần mươi mươi tuổi nam nhân, lấy tay không ngừng xoa nắn chính mình cái kia mềm mại cứng chắc ngọc nhũ, mang cho mình từng trận mãnh liệt chí cực kích thích, tại nơi làm người đầu váng mắt hoa khoái cảm mãnh liệt dưới sự kích thích, Vân Băng đầy đặn hồn viên khuôn mặt đẹp mỹ nhân gấp rút thở gấp rên rỉ, xấu hổ bất đắc dĩ kiều đề uyển chuyển: "A! -- ừ -- ừ -- ừ -- A! --"

Diệp Mặc cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ hắn còn muốn nhiều hơn nữa. Tay Diệp Mặc bắt đầu đi xuống vuốt ve cặp chân trắng như tuyết của cô hắn cở quần cô ra, chiếc quần lót ren trắng khiến hắn xém nữa máu mũi chảy ra. Không ngờ cô có sở thích như vậy, nhìn lướt sơ qua cũng đã nhìn thấy rừng rậm đó. Vân Băng ngượng ngùng nhìn hắn lấy tay che lại đột nhiên nói.

-Diệp Mặc tôi sợ…

Hắn không biết vì sao đang lúc như này cô lại khóc, Vân Băng tiếp tục nói.

-Diệp Mặc tôi đã là người có con thân thể này cũng đã già rồi.

Diêp Mặc hiểu ra, hắn biết cô sợ những người đàn ông trái tim cô đã bị tổn thương rất nhiều, Vân Băng cũng sợ hắn một ngày rời bỏ cô như người bạn trai của cô vậy.

Diệp Mặc biết tổn thương này hắn sẽ bù đắp được nhưng không phải bây giờ, Diệp Mặc còn nhiều thứ hắn bận tâm rất nhiều, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại hơn nữa cô còn mang cốt nhục của hắn. Tuy hắn tâm tình bị biến đổi rất nhiều là do công pháp hắn tu luyện.

Diêp Mặc thấy vậy liền kéo chăn lên đắp cho cô hắn nằm bên cạnh ôm cô nghe cô tầm sự về cuộc đời của mình. Vân Băng bất ngờ hành động này của hắn. Bình thường đàn ông nào chịu nổi nhưng Diệp Mặc lại khiến cô lau mắt mà nhìn. Hành động đó khiến cô càng lau mắt nhìn hắn. Nhưng cô cần thời gian để tiếp nhận hắn, huống hồ bây giờ cô còn một người con riêng nữa.

Vân Băng bây giờ cảm thấy mọi mệt mỏi đều qua đi khi nằm bên cạnh hắn, giá như khoảnh khắc này ở mãi với cô thì tốt đẹp biết mấy.

Hai người nằm ôm nhau một chút Vân Băng liền thấy có cái gì đó cạ vào người mình cô liền biết Diệp Mặc nhịn nãy chừ bèn trộm cười nhìn hắn.

Diệp Mặc thấy cô nhận ra liền ngượng ngùng hắn không biết vì sao nó cứ kháng ngạnh thằng anh miết thế này đột nhiên hắn nghe thấy bên lổ tai mình truyền đến những lời khiến hắn cảm thấy sốc nhưng cũng rất hưng phấn.

Diệp Mặc còn đang suy nghĩ có nên để cô làm điều đó hay không thì bảo bối của hắn đã bị môi của Vân Băng ôm trọn khiến hắn rít lên một tiếng không phải vì sướng mà đau hắn kêu cô:

-em làm nhẹ thôi, đau chết mất, cái này ảnh hưởng đến đời em đấy…

Diệp Mặc thấy cô ngẫn đầu lên cười khúc khích, hắn biết đay là cô đang trả thù hắn đêm hôm đó. Tức giận nhưng không làm gì được nhưng hành động sau đó của Vân Băng khiến hắn sướng chết… Một buổi sáng qua đi trong căn phòng dâm mỹ…

Rời khỏi giường đã là mười giờ hơn, . Nghĩ lại Diệp Mặc không ngờ Vân Băng đã đi chợ mua đồ về nấu ăn rồi. Nhìn xuống bếp thấy nàng cười hạnh phúc như vậy, Diệp Mặc càng lo lắng. Bây giờ tình huống của hắn đã như vậy rồi không nên ở đây lâu khiến cho vân Băng gặp nguy hiểm.

Ăn cơm xong Diệp Mặc ngồi bên cạnh nàng. Vân Băng biết hắn có điều muốn nói liền quay qua nhìn hắn:

-Anh sao vậy.

Diệp Mặc trầm mặc một lúc rồi nói:

- Vân Băng, em cũng biết tình hình của anh bây giờ rồi. Anh muốn đi. Anh sợ làm liên lụy đến em. Diệp mặc sờ khuôn mặt của nàng nói.

Vân băng đã biết hoàn cành của hắn cũng không muốn làm Diêp Mặc lo lắng nên cô để cho hắn đi. Nhưng cô không biết hắn làm cách nào để đi. Có khi vừa ra khỏi nhà hắn có khi nào bị nhà họ Tống bắt đi hay không.

Diệp Mặc nhìn thấy sự lo lắng của cô cho mình liền mỉm cười nói với cô:

- Em đừng lo anh sẽ thoát khỏi được nhà họ Tống. Vân Băng không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra thì cô lập tức hết hồn. Trước mắt cô cái ly bay lên lơ lửng trước mặt cô. Khiến cô còn tưởng là ma. Sau đó từ trên tay Diệp Mặc xuất hiện một ngọn lữa trong tích tắc làm cháy rụi cả cái ly. Diệp Mặc thấy biểu hiện của cô như vậy liền cười to, vì hắn cảm thấy Vương Dĩnh ngày đó cũng như cô vậy, nhớ tới Vương Dĩnh hắn liền quên mấy ngày nay không gặp cô từ, hắn biết chắc cô lo lắng lắm.

Vân Băng tỉnh dậy là bốn giờ chiều, thấy hắn cũng đã đi mất, cô biết Diệp Mặc không muốn làm mình lo lắng. Liền thấy trên đầu giường một cái dây chuyền và mười tấm lá bùa và một tờ giấy. Đọc xong cô mới biết đây là những thứ hộ mệnh mà Diệp Mặc để lại cho mình. Vì lo lắng cho cô nên hắn muốn để lại một ít đồ, và dặn cô chăm sóc bản thân và con chúng ta cho tốt, nhắn cô hắn sẽ quay lại sớm. Vân Băng đọc xong thư hắn để lại nội tâm liền ngọt ngào sau đó sờ xuống cái thai…