Chương 67: Em là của tôi

- Uyển Thanh, em đến phía bên trái tôi.

Diệp Mặc bảo Trì Uyển Thanh đến gần bên trái mình, bởi vì bên phải là nơi Thử Lang ẩn nấp. Nó trốn ở phía dưới một tảng đá, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh, chẳng những không chạy đi, mà vẫn muốn tìm cơ hội tấn công Diệp Mặc.

Trì Uyển Thanh đương nhiên không biết Diệp Mặc là có ý gì, Diệp Mặc bảo nàng đến bên trái, cô liền lập tức tới phía bên trái. Diệp Mặc biết rằng Thử Lang giảo hoạt, lôi kéo Trì Uyển Thanh, giả vờ không phát hiện Thử Lang từ bên cạnh đi qua.

Thử Lang thấy Diệp Mặc đưa lưng về phía nó, dần dần tới gần bên nó, nó sớm đã chuẩn bị kỹ càng. Nó đợi cho tới thời điểm Diệp Mặc tới gần nó nhất, đột nhiên nhảy ra công kích Diệp Mặc.

- Vì sao lại cẩn thận như vậy?

Trì Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi.

Diệp Mặc không trả lời, đột nhiên xoay người giơ tay trên không trung một trảo. Động tác nhanh chóng vô cùng, khiến Trì Uyển Thanh không kịp phản ứng.

‘Phụt’ một tiếng thét chói tai, Thử Lang nhảy dựng lên tấn công Diệp Mặc đã bị Diệp Mặc nắm trong tay, thật giống như nó chủ động rơi vào tay Diệp Mặc. Nếu không phải Diệp Mặc chân khí vận chuyển tới bàn tay, hắn sẽ bắt không được thứ này.

Cảm giác được Thử Lang đang giãy dụa mãnh liệt, Diệp Mặc lập tức nói:

- Uyển Thanh, em khẩn trương cắt đứt ngón tay, nhanh lên, thứ này thật đúng là lợi hại.

Biết mình mắc mưu, Thử Lang lại “Chít chít” giãy dụa, nếu không phải tự tay bắt lấy Thử Lang này, Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không nghĩ con vật này lại có khí lực lớn như vậy, đây là một con Thử Lang còn non.

Trì Uyển Thanh vừa nhìn thấy con mắt màu lục, lập tức liền bị hù dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh, cô không phải sợ hãi, cô là sợ Diệp Mặc bị cắn. Tuy nhiên nghe được Diệp Mặc quát to, rất nhanh liền kịp phản ứng, tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn vội vàng cắn ngón tay của mình.

Diệp Mặc xuất ra một con dao găm, ở giữa đầu Thử Lang khoét một cái, một rãnh máu chảy ra. Diệp Mặc lấy một giọt máu trên tay Trì Uyển Thanh, trực tiếp đổ vào rãnh máu, trên tay không ngừng biến hóa thủ ấn, giống như đang đánh ra từng đạo pháp thuật đối với con rắn.

Trì Uyển Thanh có chút giật mình nhìn hành động của Diệp Mặc, không dám nói lời nào. Cô thậm chí cảm thấy mồ hôi trên trán Diệp Mặc đã nhỏ xuống, có lòng muốn giúp Diệp Mặc lau khô, nhưng lại sợ quấy rầy Diệp Mặc. Trong lòng không biết Diệp Mặc rốt cuộc đang làm cái gì? Động tác trên tay hắn thoạt nhìn thật kỳ quái, bộ dạng thậm chí có chút mê tín, nhưng Trì Uyển Thanh lại tin tưởng Diệp Mặc.

Thử Lang đang giãy dụa bỗng dần dần yên lặng lại, cuối cùng cũng không cựa quậy nữa. Sau khi được thả xuống, lập tức chạy tới dưới chân Trì Uyển Thanh. Cái này cũng chưa tính, nó thậm chí còn dùng cái đầu nhọn húc vào giầy của Trì Uyển Thanh, bộ dạng giống như rất thân thiện.

Trì Uyển Thanh đang khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Mặc chảy mồ hôi, không nghĩ tới con rắn này lại chạy tới, lúc ấy liền bị hù toát cả mồ hôi lạnh.

May mắn Diệp Mặc thanh âm đúng lúc truyền đến

- Hiện tại nó đã bị tôi thuần hóa, em không có thần thức, ồ, không phải, cô có thể thông qua ngôn ngữ khiến nó nghe lời cô. Yên tâm đi, nó sẽ không tấn công người bình thường đâu, chỉ tấn công người khác dưới mệnh lệnh của cô.

Diệp Mặc biết rằng Trì Uyển Thanh không phải người tu luyện, không có thần thức. Tuy rằng hắn khiến Thử Lang cùng nàng ký kết khế ước chủ tớ, nhưng cô chỉ có thể thông qua ngôn ngữ chỉ huy Thử Lang. Chỉ có thời gian dài, cô mới có thể dùng thần thức để chỉ huy thử lang.

- A, anh Diệp, anh làm sao biết cái này? Nghe là lạ đấy, hơi mơ hồ?

Trì Uyển Thanh thấy Thử Lang dường như không có ý đồ tấn công mình, lúc này mới yên lòng.

Diệp Mặc ha hả cười nói:

- Kỳ thật đây là một phương pháp dân gian, tôi học được một chút, nhưng phương pháp kia cũng không phải dùng để thuần dưỡng bất kỳ các loại động nào, chỉ có động vật cực kỳ cá biệt mới có thể, Thử Lang là một trong số đó.

- Thử Lang?

Trì Uyển Thanh không nghĩ tới một loài động vật giống như rắn lại có cái tên kỳ quái như thế.

- Em về sau kêu nó là sói con nhé, nó sẽ không cắn người khác chứ?

Trì Uyển Thanh đột nhiên cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn có chút lo lắng vì Thử Lang rất hung mãnh. Cũng không phải ai cũng có thể giống Diệp Mặc, cứu được người bị Thử Lang cắn.

- Sẽ không đâu.

Diệp Mặc đương nhiên biết Thử Lang nếu không phục tùng cũng sẽ không cắn người thường, đừng nói là bị Diệp Mặc ký kết khế ước chủ tớ. Suy nghĩ một chút nói tiếp:

- Về sau em chỉ cần cho nó ăn măng, cũng có thể bảo nó tự đi ra ngoài tìm đồ ăn, người bình thường sẽ không bắt được Thử Lang.

Diệp Mặc chủng bị quay lưng đi đột nhiên một vòng tay mềm mại ôm vào người hắn. Đang lúc bối rối không biết làm gì thì môi hắn lại bị một bờ môi mềm mại khác hôn lên.

Hắn biết nếu đẩy ra chắc chắn sẽ thương tâm Uyển Thanh nên đành chấp nhận nụ hôn đó. Ban đầu thì chỉ có một người phối hợp lúc sau thì cả hai như nước hòa với nhau tạo thành một khung cảnh rất tuyệt đẹp. Một lúc sau hai người mới rời môi của nhau.

Đối với hắn, Uyển Thanh là một cô gái rất tốt dám yêu dám hân, ít ra vẫn tốt hơn vị hôn thê của hắn rất nhiều. Diêp Mặc nhìn khuôn mặt của Uyển Thanh hắn bị mê đắm trong đó. Đúng chính hắn mê đám không phải do công pháp áp chế hắn. Đây là lần đầu tiên hắn mê đám một khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt đó. Diệp Mặc một đường càng không ngừng đánh giá Trì Uyển Thanh, nàng nhịn không được đỏ bừng mặt: "Diệp Mặc, ta trên mặt có cái gì bẩn này nọ sao?"

"Không có."

Diệp Mặc nói: "Của ta Thanh nhi rất đẹp.

Nghe Diệp Mặc gọi mình thân mật như vậy mặt đỏ bừng nghiêm mặt nói: "Kia, kia không nghỉ ngươi cũng ba hoa như vậy.

Diệp Mặc nghe được, lắc đầu nói: "Uyển Thanh, anh cảm thấy em thay đổi."

Trì Uyển Thanh cả kinh nói: " Ta thay đổi?"

"Đúng vậy, trở nên càng giống Diệp gia tiểu lão bà…"

Trì Uyển Thanh đại xấu hổ: "Hừ không biết đâu mới là con người thật của anh. Lúc thì nam nhân đại trượng phu, thì diễu cợt tôi tỏ ra rất háo sắc. Diệp Mặc trìu mến nói: "Anh cũng không phải là giễu cợt Thanh nhi, mà là nói thật. Hôm nay, Thanh nhi hành động của em bảo vệ anh, điều này làm cho Diệp Mặc như thế nào không cảm động?"

Trì Uyển Thanh nghe được, vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn thẳng Diệp Mặc: "Diệp ca, vậy anh nói em biết, anh có bạn gái chưa?

Dừng một chút, lại buồn bã nói: " Khi nãy em có nghe anh nhắc qua anh đã có bạn gái.

Diệp Mặc sửng sốt: "Đúng anh đã có bạn gái."

Trì Uyển Thanh gật gật đầu tin tưởng hắn: "Em biết anh sẽ không lừa em.

Diệp Mặc bất ngờ nói: " Em không ghen sao.”

Trì Uyển Thanh lại hôn lên Diệp mặc một lần nữa không nói. Cô biết rằng Diệp Mặc không phải là người bình thường, cô cũng thuộc trong những gia tộc có tiếng tăm ở yến Kinh những chuyện về những người như vậy cô đã từng nghe nhưng chưa từng gặp bao giờ. từ khi hắn đưa Thử Lang lấy máu nhận chủ cô đã biết hắn là một người không ở thế tục này… Diệp Mặc không biết vì sao hắn có cảm giác Trì Uyển Thanh rất giống Vương Dĩnh đối với việc hắn chiếm tiện nghi của Tô Mị Vương Dĩnh cũng không làm khó hắn.

Diệp Mặc cảm thấy cảm động, cầm lấy Trì Uyển Thanh tay nhỏ bé nói: "Thanh nhi”…

Thấy Trì Uyển Thanh đỏ bừng mặt, Diệp Mặc nói: "Thanh nhi mặt lại đỏ, thật đáng yêu, đến, cho hôn một cái."

"A...” Diệp Mặc cảm thấy Uyển Thanh rất đáng yêu. Hắn không ngờ trong ra ngoài quân ngũ cô lại có tính cách giống trẻ con thế này. Nói xong, một tay ôm Trì Uyển Thanh thắt lưng tế, không để ý kinh thế hãi tục, dùng sức hôn một cái Trì Uyển Thanh hương giáp.

Đột nhiên Uyển Thanh đẩy hắn ra và nói: Em muốn “cho” anh

Diệp Mặc đối với Trì Uyển Thanh bất ngờ, hắn biết từ cho của Uyển Thanh lớn như thế nào, nói: "Lỡ một ngày anh bỏ em đi rồi sao, em có hối hận không???" Tuy chỉ là câu hỏi thử nhưng hắn sẽ không bao giờ bỏ người mình yêu. Diệp Mặc chỉ muốn Uyển Thanh sẽ không hối hận khi đi theo hắn.

Uyển Thanh sờ lên khuôn mặt của Diệp Mặc nói: “ Em sẽ đợi anh”… Câu trả lời của Uyển Thanh rất khác Vương Dĩnh ngày đó nhưng Diệp Mặc cảm nhận tình yêu mà hai người dành cho hắn. Diệp Mặc thở dài…

Hắn muốn thay đổi Diệp Mặc, không muốn tổn thương người con gái yêu hắn nữa. Đúng hắn muốn làm một đầu thần côn “ Tỉnh nắm quyền thiên hạ, Say gối đầu dưới mĩ nhân”, sư phụ là nỗi đau lớn nhất của hắn.

Diệp Mặc cảm động hôn nhẹ lên vành tai uyển Thanh cơ hồ là trên thân tối mẫn cảm bộ vị, hơn nữa giống Trì Uyển Thanh như vậy nữ hài tử. Vành tai lại che kín thần kinh, bị Diệp Mặc nhẹ nhàng nhất cắn, nàng toàn thân liền khởi xướng đẩu đến, thở dốc không thôi, khó kìm lòng nổi dưới, hai tay ôm lấy Diệp Mặc đầu, dùng sức hướng nàng trước ngực ấn đi.

Bị Trì Uyển Thanh đè lại đầu, Diệp Mặc đành phải mở ra khẩu, buông ra của nàng vành tai, ở của nàng trước ngực đỉnh đầu đỉnh đầu, đột nhiên cảm thấy một cái nho nhỏ nổi lên, hé miệng, liền hàm ở tiểu nổi lên, ở miệng mặt khỏa lên.

Trì Uyển Thanh lúc này đã muốn lâm vào bên trong, đầu về phía sau ngưỡng, tiền đột. Dùng sức đem trước ngực trắng mịn núm vú hướng Diệp Mặc miệng lấp đầy. Diệp Mặc hắn bây giờ cũng không còn là chính nhân quân tử, nhìn đến loại tình huống này, nếu không hành động, chính là mạo thiên hạ to lớn sơ suất.

Trì Uyển Thanh tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có viễn siêu thường nhân đầy đặn cái vú, Diệp Mặc ở bên trong củng một hồi, cơ hồ yếu hít thở không thông. Đầu cháng váng não trướng chui đi ra, hôn lên Trì Uyển Thanh.

Trì Uyển Thanh lúc này đã muốn đã không có tự hỏi năng lực, chỉ có thể nhâm Diệp Mặc làm. Diệp Mặc tướng nàng đưa một cái dài mãn bụi hoa địa phương, nơi này là Diệp Mặc chuyên môn làm cho người ta loại bụi hoa, dài đầy minh màu vàng hoa nhỏ, lúc ấy loại này bụi hoa mục đích, Diệp Mặc khi nãy để ý mới biết chỗ này có bụi hoa đẹp như vậy.

Đem Trì Uyển Thanh đặt ở bụi hoa phía trên, nàng nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, xem ở Diệp Mặc trong mắt, thật giống như một cái ngủ mỹ nhân giống nhau. Bất quá đã quấy rầy mỹ nhân mộng đẹp luôn luôn là Diệp Mặc yêu nhất việc làm, tà tà cười, liền đánh tiếp, hai người ở bụi hoa trung lăn một hồi, Trì Uyển Thanh trên người quần áo đã muốn bị Diệp Mặc bác quang, lộ ra Tiểu Bạch dương giống nhau trắng noãn.

Kiếp trước Diệp Mặc cũng gặp nữ nhân không ít, nhưng là chưa từng có gặp qua giống Trì Uyển Thanh như vậy xinh đẹp, chỉ có sư phụ Lạc ảnh, nhưng khi đó Hắn chưa hiểu tâm lý con gái nên đễ vụt mất, bây giờ đã sống lại lần nữa hắn sẽ không để tuột mất cơ hội này.

Như vậy tốt đẹp thân thể ở phía trước, Diệp Mặc nếu không hôn biến của nàng toàn thân, hảo hảo cảm thụ một chút mỹ nữ ngọt hương, chẳng phải là rất giậm chân giận dữ ? Theo Trì Uyển Thanh cái trán khai như hôn khởi, xuống phía dưới trải qua đỏ tươi mà, như nước mật đào giống nhau môi, hôn lên ngày đó nga cảnh giống nhau thon dài cao quý cổ, đi ra trước ngực hai điểm trong lúc đó. Diệp Mặc vừa rồi bị của nàng dọa ở, không dám tái đi vào hưởng thụ cái loại này cảm giác hít thở không thông. Chính là lẩm bẩm trụ hai cái một hồi, liền xuống phía dưới hôn tới. Một cái nhợt nhạt tròn tròn rốn xuất hiện ở trước mắt, đầu lưỡi ở bên trong nhẹ nhàng quấy một phen, Trì Uyển Thanh đã muốn chịu không nổi, gắt gao ôm Diệp Mặc đầu. Diệp Mặc đâu chịu làm cho tiểu mỹ nhân có một chút khổ sở, lập tức xuống phía dưới hôn tới.

Bóng loáng mà san bằng bụng, mặt trên không có một chút tỳ vết nào, có thể là kiếp trước thấy nhiều lắm thục phụ có nếp nhăn bụng, Diệp Mặc đối nữ nhân bóng loáng bụng vốn cá nhân. Đem mặt thiếp đi lên, của nàng bụng một mảnh lạnh lẽo, làm cho Diệp Mặc hơi chút giảm xuống một chút, đi ra càng phía dưới địa phương......

Trì Uyển Thanh nhìn đến Diệp Mặc sẽ hôn hướng của nàng xử nữ nơi, vội vàng hô một tiếng: "Diệp ca, không cần!......"

Diệp Mặc thế này mới phục hồi tinh thần lại, buông tha cho hôn biến toàn thân ý tưởng, đặt ở Trì Uyển Thanh trên người, hôn của nàng môi, ôn nhu hỏi: "Chuẩn bị tốt không có?"

Diệp Mặc bất đầu vận lên chân khí trong người. Hắn biết tiểu đệ hắn đã sớm ngẫn cao đầu. Từ khi lần đầu gặp mặt Trì Uyển Thanh hắn cự long của hắn đã bình thường trở lại mà không cần phải tấn cấp luyện khí tầng ba để phá giải. Điều này công lớn điều thuộc về cuốn công pháp Ma đầu đó. Tuy hắn rất hận nhưng cũng rất thích cuốn công pháp này. Tùy Tâm Sở Dục chính là yêu cầu đầu tiên của công pháp đó…

Xấu hổ gật gật đầu, Diệp Mặc tướng phía dưới nhắm ngay, phốc xuy một chút đâm vào kia tiểu huyệt, Trì Uyển Thanh "A......"

một tiếng, còn không có kêu đi ra, Diệp Mặc liền ngăn chận của nàng miệng, dùng sức hôn đi xuống, gần trong gang tấc Trì Uyển Thanh kia xinh đẹp trong ánh mắt, trào ra lưỡng đạo nước mắt.

Diệp Mặc môi tiếp xúc đến Trì Uyển Thanh môi thời điểm, cảm thấy Trì Uyển Thanh thân mình hơi hơi rung rung một chút. Diệp Mặc đương nhiên sẽ không thỏa mãn như thế. Vì thế, Diệp Mặc chủ lực đại quân -- đầu lưỡi bắt đầu hôn hướng Trì Uyển Thanh chắc chắn phòng tuyến tiến công, trải qua gian khổ không nghỉ cố gắng tác chiến, rốt cục dẹp xong này nói phòng tuyến.

Cũng chính là mở ra Trì Uyển Thanh ngọc xỉ, tiếp theo, liền hướng Trì Uyển Thanh chủ lực đại quân khởi xướng xung phong, rất nhanh, hai cổ đại quân liền tê sát ở tại cùng nhau.

Một loại điện giật bàn cảm giác nảy lên trong lòng, là như vậy tuyệt vời, thời gian giống nhau đình chỉ lưu động, chung quanh hết thảy đều không cảm giác, chỉ còn lại có loại này tuyệt vời cảm giác tồn tại,

Thanh Nhi lúc này càng thêm dùng sức ôm lấy Diệp Mặc. Diệp Mặc lúc này có thể thực rõ ràng cảm giác Trì Uyển Thanh trước ngực hai luồng nhuyễn thịt gắt gao dán Diệp Mặc trong ngực, hơn nữa nhẹ nhàng tư ma, Này không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, Diệp Mặc đầu óc oanh nhất vang, Diệp Mặc đã muốn không khống chế được, chỉ có thể đi theo bản năng hành động, Diệp Mặc cùng Trì Uyển Thanh tiếp tục hôn nồng nhiệt, Diệp Mặc tay trái đã muốn không hề là ôm Trì Uyển Thanh, mà là ở của nàng lưng chung quanh du động, nơi nơi vuốt ve, Tay phải lại lợi hại, ở bất tri bất giác trung, đã muốn sờ thượng Trì Uyển Thanh ngọc nữ phong. Ngọc nữ phong co dãn mười phần, theo Diệp Mặc năm ngón tay trảo động, sinh ra ra đủ loại hình dạng.

Trì Uyển Thanh lúc này đã muốn cả người như nhũn ra, hoàn toàn yếu đuối ở Diệp Mặc trong lòng. Diệp Mặc đã muốn không cam lòng cứ như vậy cách quần áo sờ soạng, Diệp Mặc bức thiết tưởng cởi sạch Trì Uyển Thanh quần áo. Trong đầu mới như vậy tưởng, trong tay đã muốn như vậy hành động, Diệp Mặc đem Trì Uyển Thanh nhẹ nhàng đặt ở trên giường, tinh tế đoan trang Trì Uyển Thanh. Trì Uyển Thanh lúc này sớm hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, thiên nga bàn trắng noãn duyên dáng cổ bởi vì thẹn thùng mà biến thành phấn hồng sắc, ánh mắt cũng bởi vì thẹn thùng mà nhắm chặt, Bởi vì trên người chỉ có nhất kiện lục sắc cái yếm, cho nên, mặt trên gần có thể cái trụ, có nhất đại phiến trắng noãn lộ đi ra, đỉnh hai khỏa tương tư đậu cũng như ẩn như hiện, làm người ta thèm nhỏ dãi. Cái yếm vạt áo vừa vặn có thể che khuất Trì Uyển Thanh, loáng thoáng trung còn có thể thấy một tia lộ ra màu đen cây cối. Hai song trắng noãn như ngọc trọng điệp cùng một chỗ.

Nhìn đến này, Diệp Mặc rốt cuộc nhịn không được, tam hạ hai hạ liền cởi hết trên người nàng quần áo. Đi, lại Trì Uyển Thanh hôn tới. Thản nhiên nữ nhi hương, ôn hoạt như nõn nà bàn, làm cho Diệp Mặc như si như cuồng. Dọc theo chân núi hướng đỉnh núi hôn tới, dần dần, dần dần, đã muốn tiếp cận đỉnh núi, Diệp Mặc bỏ Trì Uyển Thanh cuối cùng một tia nội khố, toàn bộ ngọn núi nhất thời hiện ra ở Diệp Mặc trước mắt. Hai khỏa phấn hồng tương tư đậu theo Trì Uyển Thanh dồn dập hô hấp run run, mà ngọn núi đã ở rung động, Diệp Mặc đã muốn không thể tái tinh tế đoan trang, một ngụm đem tương tư đậu ăn vào miệng, theo Diệp Mặc, tương tư đậu ở chậm rãi thành lớn, biến cứng rắn. Trì Uyển Thanh cũng theo Diệp Mặc phát ra động lòng người yêu kiều thanh, hai song phấn ngẫu bàn cánh tay ngọc gắt gao ôm Diệp Mặc cổ. Diệp Mặc tay trái cầm một khác tòa sơn phong, ở Diệp Mặc khinh nhu chậm niết hạ, cũng sinh ra tương tự biến hóa.

"Không cần... A...... Ngô......"

Trì Uyển Thanh cảm giác xấu hổ, đem hai tay thức che mặt, thân thể vô lực vặn vẹo chống cự lại. Trì Uyển Thanh xấu hổ giãy dụa vẻ mặt, Diệp Mặc một tay vặn bung ra nàng hai tay che lại mặt, đài đầu đem miệng nhanh chóng cái trụ của nàng miệng, một bàn tay càng dùng sức xoa bóp của nàng. Diệp Mặc dùng chân tạo ra của nàng hai chân, phúc hạ càng phát ra bành trướng bảo bối không ngừng ở của nàng hai chân gian trừu ma, Dần dần, Trì Uyển Thanh lắc lư đầu, miệng không ngừng phát ra y ê a ngô tiếng rên rỉ, hai tay cũng dời về phía Diệp Mặc hạ phúc, không ngừng sờ soạng, Diệp Mặc vội vàng đem trên người nàng quần áo bái điệu, lại nhanh chóng đặt ở thân thể của nàng thượng, mà Trì Uyển Thanh tựa hồ cũng tăng vọt, duỗi ra tay cầm trụ Diệp Mặc bảo bối. Diệp Mặc tay phải xuôi dòng xuống, đã muốn đến buộc chặt bụng bộ, trơn nhẵn bụng không có một tia dư thừa mỡ. Bụng hạ, chính là khu rừng rậm rạp, Xuyên qua rừng rậm, liền tới hai điều nho nhỏ khe sâu. Trong hạp cốc đã muốn toát ra nhợt nhạt dòng suối, Diệp Mặc tay phải liền dừng lại ở trong này, chuẩn bị thành lập cách mạng căn cứ, Theo tay phải không ngừng khai khẩn, theo cách mạng căn cứ địa không ngừng mở rộng, trong hạp cốc nhợt nhạt dòng suối cũng biến thành róc rách con sông, hơn nữa có càng đổi càng lớn xu thế. Trì Uyển Thanh yêu kiều càng đổi càng lớn thanh, Diệp Mặc cũng càng ngày càng hưng phấn. Sớm phân thân biến lớn hơn nữa càng cứng rắn, trướng Diệp Mặc có chút phát đau. Diệp Mặc đã chịu được không được, Diệp Mặc phân thân nóng lòng tìm được một cái có thể dung thân gia.

Diệp Mặc đem phân thân đỉnh ở hai điều khe sâu gian, Diệp Mặc miệng hôn Trì Uyển Thanh lỗ tai, nhẹ nhàng nói: "Uyển Nhi, ta đến đây."

Diệp Mặc đột nhiên cử khởi, xoay người áp chế. Trì Uyển Thanh quyến rũ kiều diễm đối Diệp Mặc giương lên mày liễu, mị mục ẩn tình, Diệp Mặc hiểu ý dùng sức nhất cử,"Xuy" một tiếng, ở thủy trơn hạ, Diệp Mặc đại bảo bối lập tức toàn căn tẫn không có.

"A, đau."

Trì Uyển Thanh thở nhẹ một tiếng, cau mày.

"Thực xin lỗi, rất dùng sức,"

Diệp Mặc hôn nàng, nhẹ nhàng ở nàng kia hoa tâm ở chỗ sâu trong nghiền nát, đây là lần đầu tiên hăn chân chính hưởng thụ khoái cảm mà không bị khống chế cảm giác rất tốt.

Một lát sau nhi, Trì Uyển Thanh ở Diệp Mặc bên tai lại bắt đầu kiều hừ khởi quen thuộc nhạc khúc......

"A...... Ân ngô...... Thật thoải mái...... A......"

Giống như tiên nhạc mờ mịt, giống như chim nhỏ nép vào người.

Diệp Mặc bất giác đem vòng eo đong đưa biên độ thêm đại, ở Trì Uyển Thanh trong thân thể càng sáp càng sâu, càng sáp càng nhanh, nhất thời "Phốc tư","Phốc tư" tiếng vang thành một mảnh, Trì Uyển Thanh nộn da cũng đi theo Diệp Mặc mà bị xả ra khiên nhập, mang ra một cỗ cổ dính dính hoạt hoạt thủy. Như nhau triều khoái cảm đánh sâu vào hạ, Trì Uyển Thanh hoàn toàn xụi lơ, của nàng ý thức đã muốn mơ hồ, ở một loại phiêu diêu trạng thái hạ không, vô lực buông lỏng ra triền ở Diệp Mặc trên người cánh tay.

Trì Uyển Thanh tóc dài bị chấn đắc tản ra đến, tú lệ gương mặt nổi lên một mảnh ửng hồng lại xinh đẹp kinh người, trên thân cung cử bình thường, ngưỡng tuyết trắng cảnh tử, một đôi to lớn tuyết trắng theo Diệp Mặc kịch liệt động tác mà càng không ngừng lay động nhảy lên, Mà anh trong miệng phát ra như khóc như tố yêu kiều thanh cũng càng ngày càng vang, càng ngày càng cao kháng......

"A, Lão Công."

Mạnh, Trì Uyển Thanh toàn thân một trận run rẩy, run run.

Nàng không biết từ đâu tới đây khí lực, hai tay đột nhiên gắt gao bắt lấy Diệp Mặc cánh tay, trong miệng lớn tiếng la lên, nhất thời kích triều giàn giụa, trong mắt cũng nhân cực độ khoái cảm mà trào ra nhiệt lệ. Cả hai đám chìm trong khoái cảm. Ôm nhau một chút Diệp Mặc thấy đã muộn bèn kêu Uyển Thanh dậy đi về nếu không mọi người sẽ đi tìm hai bọn họ mất.

-Lão công nếu trở về mà ông nội vẫn ép Thanh Nhi lấy hắn thì sao??? Uyển Thanh lo lắng hỏi.

Diệp Mặc tự tin nói: “ Muốn cướp vợ của Diệp Mặc ta trước tiên phải để đầu xuống tế mới được.”

….