Chương 19: Rung Động

“Ngươi là ai?” Tần Huy nhíu mày, cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm lấy Ngạo Thiên.

“Ta là ai sao? Ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai, à mà đúng hơn là ngươi đến từ đâu?” Ngạo Thiên trêu chọc nhìn lấy Tần Huy.

Tần Huy giật mình, tên thiếu niên này mang đến cho hắn một cảm giác áp bách cũng như rất thần bí, hơn hết hắn lại hỏi mình là đến từ đâu, chắn chắn đã biết gì đó.

Tần Huy cắn răng, không bận tâm nhiều như vậy, bàn tay khẽ lật, một đoàn hỏa diễm hiện ra, tiếp đó dùng sức chưởng về phía Ngạo Thiên: “Hỏa Liệt Chưởng.”

Ngạo Thiên chấp tay ra sau lưng, nhẹ thổi một hơi, ‘phụt’ một tiếng chỉ thấy Hỏa Liệt Chưởng đang gào thét mà đến bỗng dưng biến mất vô tung vô ảnh.

“Tiếp đi nào ‘đồng đạo’.” Ngạo Thiên châm chọc, hắn lên đài là có mục đích, đầu tiên hắn muốn biết được tên Tần Huy này có những gì, tiếp đó thì chắc chắn chụp chết hắn để biết rõ ngọn ngành, nhưng hắn chưa từng giao thủ với người chủ tu khôi lỗi bao giờ nên muốn thử một phen.

Những người quan sát phía dưới giờ đây triệt để lặng ngắt như từ, ngay cả Hạ Trung và Hạ Tuyết cũng không ngoại lệ, hỏa diễm, linh khí hóa thuộc tính, chỉ có Trúc Cơ kỳ mới làm được, nhưng còn kinh hãi hơn chính là thiếu niên tuấn dật thân mặc bạch y kia chỉ thở một hơi đã hóa giải được công kích, rốt cục tu vi của hắn cao tới cỡ nào?

Người kinh hãi nhất chính là Tần Huy, tuy chỉ là một công kích tùy tiện do hắn đánh ra, nhưng đó là công kích vũ kỹ mang theo thuộc tính, chỉ thổi một hơi là đã hóa giải được công kích, nếu như không có tu vi vượt qua hắn một đại cảnh giới thì tuyệt đối không làm được. Vả lại, hai chữ ‘đồng đạo’ mà hắn nói rốt cục có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ hắn biết mình đến từ vị diện khác? Không, tuyệt đối không có khả năng, Tần Huy hắn tự nhủ trong lòng.

Đúng, Tần Huy hắn là một người đến từ vị diện khác, nói đúng hơn là linh hồn của cường giả của vị diện khác đến nơi này, một đời dưỡng thi khi trước hắn muốn thực hiện ở vị diện cấp thấp này, định làm bá chủ của vị diện này, nhưng mà…Không may cho hắn là gặp phải Ngạo Thiên.

Tần Huy hừ lạnh một tiếng, khẽ cong lưng, ‘rầm’ một tiếng, hộp gỗ trên lưng nặng nề đập ở trên mặt nền, khói bụi mù mịt, khiến người không thấy rõ ràng, chỉ thấy một đôi mắt sáng quắc trong khói bụi, khiến người ta sởn cả gai óc.

‘Vèo’ một tiếng có một bóng đen lấy tốc độ xé gió bắn về phía của Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên thở ra một hơi, hắn đoán không sai, bóng đen trước mắt chính là khôi lỗi, hai mắt vẫn giữ nguyên chắc chắn là được chế tạo từ người sống, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, một cỗ khí tức làm cho người ta chán ghét lan ra.

Ngạo Thiên cũng lưỡi dài dòng, hai mắt nhìn lấy con khôi lỗi kia, bất ngờ, ‘xoẹt, xoẹt, xoẹt’ ba tiếng, con khôi lỗi kia bị đứt thành ba mảnh, mà Tần Huy có mối liên hệ chặt chẽ với khôi lỗi đột nhiên cảm ứng bị mất, hự một tiếng cuồng phún máu tươi.

Ánh mắt của hắn kinh hãi gần chết, dùng ánh mắt đoạn khôi lỗi thành ba khúc, đó là thực lực kinh khủng tới cỡ nào.

Nói thì chậm nhưng diễn biến thì rất nhanh, Ngạo Thiên nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện đi đến trước con khôi lỗi bị chém thành ba khúc kia, vung tay lên, xèo xèo triệt để biến mất khỏi thiên địa không còn một mảnh.

Tiếp đó hắn lại đến sau lưng Tần Huy, dùng tay vỗ vào thiên linh cái của hắn, dùng Sưu Hồn Thuật đọc ký ức, xong xuôi hắn mỉm cười, triệt để làm nhiễu linh hồn của Tần Huy, giờ đây hắn sẽ triệt để điên điên dại dại, đồng thời hắn còn hạ ấn ký vào người của Tần Huy, chỉ cần hắn muốn thì Tần Huy sẽ chết bất cứ lúc nào.

Ngạo Thiên hắn làm vậy là có nguyên nhân, tên này là linh hồn đến tự một vị diện tên là Huyết Giới, ở đó đủ tà ma ngoại đạo, tu bất cứ thứ gì, chủ yếu là liên quan đến máu huyết.

Cao tầng Huyết Giới sử dụng bí thuật đưa tên Tần Huy này vào vị diện cấp thấp, tiếp đó để hắn cường đại, câu thông với bên kia, tiếp đó lượng lớn cường giả Huyết Giới đến huyết tẩy nơi này. Mà sắp tới sẽ có một vài nhân vật đến hỗ trợ Tần Huy đẩy nhanh tiến độ, Ngạo Thiên giữ hắn lại để dẫn dụ điều khiển những nhân vật kia.

Hắn cũng hết sức tò mò, không biết là sinh linh Huyết Giới có giống với sinh linh Ma Vực kia hay không.

….

Xong xuôi, lúc này bụi mù mới tan đi.

Hạ Trung là người đầu tiên đứng lên, lão nhíu mày đánh giá hoàn cảnh. Chỉ thấy Tần Huy hôn mê nằm đó ngáp ngáp.

Mà vị thiếu niên kia đã biến mất tăm, Hạ Tuyết thì giương cặp mắt long lanh nhìn quanh, tìm kiếm thân ảnh nào đó, trái tim đập rộn lên, hình ảnh thiếu niên kia chỉ thổi một hơi đã giải quyết được công kích của cường giả Trúc Cơ cảnh sơ kỳ khiến nàng nhớ đến không thể nhớ lại.

“Được rồi, hội chiêu thân tạm dừng ở đây, tất cả….giải tán!” Hạ Trung gầm lên nói một tiếng, tiếp đó cùng Hạ Tuyết ngồi kiệu rời khỏi, để đám khán giả còn đang ngơ ngác, rồi cuối cùng cũng dần tản đi, không ai quan tâm đến Tần Huy nằm đó.

----

Cầu ủng hộ ít TLT, like, bình luận, chân thành cảm ơn các đh!