Triệu Chỉnh nghiêm túc nhìn lấy Nghiêm Kha, tuy đều là cảnh giới Tôi Thể cảnh tầng tám, nhưng Triệu Chỉnh còn kém Nghiêm Kha một chút.
Nhưng hắn cũng không có định lùi bước, dù sao cũng đã bước lên sàn.
Triệu Chỉnh sẽ giương kiếm lên, xoay vòng hai bên trái phải, đây chỉ là những chiêu thức đơn thuần mà không phải là vũ kỹ, tuy vậy nhưng lực sát thương cũng sẽ được tăng lên đáng kể.
Đột nhiên hắn chạy đến, lách qua bên phải dựa sát Nghiêm Kha, tốc độ chân đạp trên đất bất giác nhanh nhẹn hơn.
“Hừ, trò trẻ con.” Nói xong hắn xoay người, nắm chặt quyền đầu, đấm thẳng về phía Triệu Chỉnh.
“Keng.” Một tiếng va chạm kim loại truyền ra khiến những người chung quanh nghe thấy đều rất khó chịu.
Hai người lại tách ra, áp sát, liên tục vài lần khiến cả hai đều căng thẳng đổ mồ hôi.
…
Ngạo Thiên cũng lười quan sát trận chiến của hai tên này.
“Hả…Khí tức này..” Đột nhiên Ngạo Thiên nhận thấy gì đó, ánh mắt khẽ xuyên qua đám người, xuất hiện trước tầm mắt của hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ tầm 13 tuổi, ánh mắt nhợt nhạt, khuôn mặt bình thường thậm chí không có một chút sức sống nào, điều kỳ lạ hơn là sau lưng hắn lại vác một cái hộp gỗ dài trên lưng, những người xung quanh đều thấy kỳ dị nhưng cũng không tiện nói cái gì.
Ngạo Thiên nhíu mày, trên người hắn có thi khí, đoán không lầm thì sau lưng hắn chính là khôi lỗi.
Chức nghiệp Khôi Lỗi Sư rất kỳ dị và đa dạng, phương pháp khiến người đời căm ghét không thôi, đó chính là đào thi thể để luyện chế thành khôi lỗi, hoặc là trực tiếp dùng người sống luyện chế thành khôi lỗi, tà ác tới cực điểm.
Nhưng điều làm Ngạo Thiên khó tin là khí tức của thiếu niên đó vậy mà là Trúc Cơ kỳ tầng một, bá đạo!
Một nơi khỉ ho cò gáy như vậy mà lại xuất hiện một thiếu niên thiên tài sao?
Nhưng Ngạo Thiên lại mỉm cười, thú vị, đây là người đầu tiên mà làm cho Ngạo Thiên kinh ngạc kể từ sau khi xuống Hạ Giới.
…
Triệu Chỉnh vung kiếm, xẹt ngang qua cổ Nghiêm Kha, Nghiêm Kha nhanh nhẹn ngã về sau, cong chân đá một cước vào bụng của Triệu Chỉnh.
“Hự.” Triệu Chỉnh dính đòn thụt về sau, ho khan một tiếng, lực đá của Tôi Thể cảnh tầng chín, có thể nghĩ thốn bao nhiêu.
Triệu Chỉnh cắng răng liếc hận nhìn Nghiêm Kha, lên tiếng: “Ta nhận thua.”
Đám người chứng kiến cũng không thấy ngoài ý muốn, dù sao Nghiêm Kha cũng lớn tuổi hơn Triệu Chỉnh, nếu hắn thua thì mới là mất mặt.
“Còn vị nào lên chiến?” Nghiêm Kha chắp hai tay ra sau lưng hỏi.
Đột nhiên thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt kia bước lên đài. Ánh mắt hắn vô thần, hộp gỗ dài trên lưng càng tăng thêm phần kỳ dị, đám người xung quanh ồn ào nghị luận về thiếu niên quái dị này.
“Là ai, báo danh xưng, Nghiêm Kha ta không đánh với vô danh tiểu tốt.” Ánh mắt Nghiêm Kha nhíu lại nhìn chằm chằm thiếu niên cõng hộp gỗ này, tuy ánh mắt của thiếu niên này vô thần, nhưng vác một hộp gỗ dài như thế mà lại có thể bước đi thư thả như vậy chắc chắn có gì đó.
“Tần Huy.” Thiếu niên có khuôn mặt tái nhợt kia lạnh lùng nói ra hai chữ.
Nghiêm Kha nghe vậy thì thả lỏng một hơi, trong những số thiếu niên trẻ tuổi có vi kinh người Ly Thành hoàn toàn không có cái tên này.
Nghiêm Kha đấm đấm hai quyền đầu vào nhau, chân lấy đà, ‘phanh’ một tiếng bắn thẳng về phía Tần Huy.
Ánh mắt Tần Huy vẫn vô thần như vậy, quyền của Nghiêm Kha gần đến trước mặt hắn mà hắn vẫn không động đậy, người quan sát thầm nghĩ hắn xong rồi, bao tay có gai sắt nhọn kia mà dính vào mặt thì….
“Phanh.” Nhưng ngoài dự liệu là chỉ thấy Tần Huy co chân lên đạp một cước, một cước này mang theo tiếng gió rít, có một dòng khí cương mãnh đập thẳng vào người của Nghiêm Kha làm hắn bị chấn bay, trên bụng có một vết thương đang rỉ máu.
Đám người trứng kiến trố mắt ngoát mồm, một cước, chỉ vẻn vẹn một cước đã chấn bay Nghiêm Kha, thậm chí còn làm hắn bị thương, thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Tần Huy vẫn đứng sờ sờ ở đó, đứng chờ đợi không nói, chờ người khiêu chiến tiếp theo, hộp gỗ trên lưng vẫn sừng sững ở đó.
“Tên kia khá thật.” Linh Nhi nói khẽ với Ngạo Thiên, tuy tên này khá nhưng trên người hắn có cỗ khí tức làm cho người ta chán ghét vô cùng.
“Ừm, hắn rất thú vị, lần đầu tiên xuống Hạ Giới đã gặp được ‘đồng đạo’, hắc hắc, để ta lên chơi đùa với hắn.” Nói xong Ngạo Thiên nhẹ nhàng đạp chân, tiếp đó tiêu sái nhẹ nhàng đáp trên đài, để lại Linh Nhi ngơ ngác, tiếp đó dậm chân một cái, còn ‘đồng đạo’ chắc chắn là người đến từ vị diện cao cấp, nhưng tuyệt không phải Thần Giới, bởi vì cỗ khí tức trên người hắn mà xuất hiện ở Thần Giới chắc chắn sẽ bị cường giả tru diệt.
Ngạo Thiên đáp lên đài, một thân y phục bạch y tung bay trong gió, mái tóc bạch kim xõa dài, khí chất cực kỳ cao quý khiến mọi người trố mắt mà nhìn.
Khi Ngạo Thiên vừa đáp lên đài, hộp gỗ sau lưng Tần Huy đột nhiên run lên, đôi mắt vô thần của hắn giờ đây cũng nhíu lại nhìn chằm chằm Ngạo Thiên.
Cầu like, ủng hội TLT, chân thành cảm ơn các đh!