Chương 92: Trí Nhớ

Phi thuyền đã chuyển thành hình thức ban đêm từ lâu, ánh sáng trong phòng rất dịu, làm cho người ta vô thức thả lỏng. Tống Minh Uyên nắm chặt lấy cằm Bạch Thời, để cho cậu khẽ nhếch cái miệng ngậm chặt kia, sau đó kéo cậu lên giường, ôm bạn nhỏ nào vào ngực xoa xoa: “Ngủ đi.”

Toàn bộ quá trình Bạch Thời đều trong trạng thái mơ mơ màng màng, vô thức muỗi móng vuốt ôm và tựa sát vào cổ anh, ngay sau đó lại hoàn hồn, lập tức kéo dài khoảng cách nhìn anh, trái tim nhỏ run rẩy.

Tình huống này cần nói gì đó để cứu vãn một chút chứ hả? Nên nói là thực ra ngay từ ban đầu anh đã hiểu lầm, em không có cảm giác với anh, chỉ coi anh như huynh đệ thôi, bởi vì chúng ta không thể đến với nhau, thôi thì anh hãy thẳng lại đi… Vậy đó hả? Ngay cả bản thân cậu cũng không tin được!

Huống chi cậu không phải là thứ cặn bã, không thể nào đã đưa người ta vào con đường này rồi mặc kệ, vậy thì phải làm sao đây?

Tống Minh Uyên xoa má cậu: “A Bạch?”

Bạch Thời ậm ừ, xoắn xuýt vài giây, hỏi anh vì sao lại nghĩ thông suốt, sau đó nghe anh đáp lúc cậu biến mất anh đã cực kỳ lo lắng, không nhịn được mà nói: “Đại ca, chúng ta là huynh đệ, phản ứng này rất bình thường, không nhất định là vì anh có cảm giác với em.”

Tống Minh Uyên nhìn cậu thật lâu: “Anh cảm thấy cứ nhắc tới chuyện của chúng ta là em bắt đầu chần chừ, nói thật đi A Bạch, em sợ tương lai anh bỗng nhiên thích phụ nữ hay em vẫn chưa tin tưởng anh thích em, hoặc là nguyên nhân khác?”

Bạch Thời rũ mắt xuống, không liên quan tới anh đâu đại ca, vấn đề bắt đầu từ em kìa.

Trí nhớ của loài người liên tục tích lũy, tựa như lá rụng, lớp mới phủ lên lớp cũ, hết lớp này đến lớp khác. Theo thời gian trôi qua, những thứ không quan trọng sẽ dần dần biến mất trong đầu, thứ quan trọng lại trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn những đoạn ký ức ngắn lẻ tẻ.

Cậu tới nơi này đã bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm, trải qua nhiều chuyện, quen biết nhiều người, cũng đã nói rất nhiều lời… Theo lý mà nói, trí nhớ trước kia phải phai nhạt từ lâu rồi, nhưng sự thật không phải như thế.

Mặc dù bây giờ trong đầu cậu bị rất nhiều thứ chiếm cứ, chôn vùi đống thiết lập kia, nhưng chỉ có cơ hội nhớ lại một chút, tựa như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, những gì còn lại của đoạn ký ức ấy sẽ liên tiếp bùng lên, kể cả cảnh tượng lúc một đám nói chuyện trời đất, cậu cũng có thể nhớ rõ nội dung, biểu lộ, thậm chí cả dấu chấm câu, rõ ràng như mới phát sinh từ ngày hôm qua vậy.

Lúc mới xuyên việt tới đây, Bạch Thời không ý thức được chuyện này, nhưng rất lâu sau đó cậu phát hiện điều này không hề bình thường, cho dù cậu có nhớ rõ và chuyên tâm đến mấy cũng không thể nhớ từng câu từng chữ không sai chút nào chứ hả, chỉ có thể suy đoán rằng trí nhớ của cậu bị loại khỏi cánh cửa quy tắc thời gian, bị thế giới này… Lưu giữ vĩnh viễn rồi.

Mặc dù việc ấy không làm cho cuộc sống của cậu phức tạp, nhưng lại nhắc nhở cậu một điều, đến cùng cậu vẫn không thuộc về nơi này. Cũng chính vì như vậy, cậu mới cảm giác cuối cùng mình sẽ phải trở về.

Tống Minh Uyên đột nhiên có cảm giác không nắm bắt được người trước mắt, liền kéo cậu vào ngực ôm thật chặt: “… A Bạch?”

Bạch Thời giương mắt nhìn anh.

Tống Minh Uyên hỏi: “Đến cùng là vì sao?”

Bạch Thời im lặng cả buổi, há hốc miệng: “Thực ra… Trước kia em từng gặp một thầy bói.”

Tống Minh Uyên: “…”

“Thầy bói nói rằng cả đời em không thể tìm bạn, không thể kết hôn, nếu không sẽ rất dễ đoản mệnh, bản thân em đoản mệnh thì thôi, còn có thể hại một nửa khác của em.” Bạch Thời nói xong mà muốn ói luôn, nhưng hết cách rồi, đành phải nghiêm túc nói tiếp: “Cho nên rất lâu trước kia em đã quyết định sẽ sống cả quãng đời còn lại trong cô độc.”

Tống Minh Uyên: “…”

Bạch Thời yên lặng nhìn anh. Hai người đối mặt thật lâu, dưới ánh mắt bình tĩnh của anh, Bạch Thời dần dần không chịu nổi, cố gắng duy trì nét mặt vô cảm nhưng hai mắt lại nhìn khắp xung quanh.

Tống Minh Uyên nắm chặt cằm Bạch Thời bắt cậu nhìn mình: “Thầy bói em nói đang ở đâu?” Anh hơi dừng lại, thấy Bạch Thời định lên tiếng, hỏi một câu rất rõ ràng: “Nhất định em sẽ nói mấy cao nhân kiểu này vô cùng thần bí, không tìm thấy đúng không?”

Bạch Thời: “…”

Tống Minh Uyên lại hỏi: “Không thể kết hôn?”

“… Ừm.”

Tống Minh Uyên gật đầu, nói chúng ta không kết hôn cũng được. Bạch Thời cảm thấy không đúng lắm, nhắc nhở rằng cũng không thể tìm bạn đâu. Tống Minh Uyên hỏi: “Anh là gì của em.”

“Đại ca.”

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, tìm cho cậu một tư thế thoải mái, nghiêng người hôn khóe miệng cậu, tắt đèn, nói ngủ ngon. Bạch Thời cảm nhận được dư âm của nụ hôn làm cho người ta say đắm trên môi, chớp mắt mấy cái, đây là ý gì? Không làm bạn tui, cũng không kết hôn, mà mãi mãi làm đại ca, nhưng là đại ca có thể tùy thời XX tui sao, lật bàn!

Mịa, đây là pháo hữu phải không! Còn là kiểu chỉ có một người duy nhất, so với yêu đương thì khác nhau ở chỗ nào?! Mẹ nó, hình như tui vừa mới tự đào hố cho mình.

Bạch Thời cảm thấy không khỏe chút nào.

Tống Minh Uyên nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng tối, thấy bạn nhỏ này xoay người rồi chậm rãi co lại thành một nắm nhỏ, liền siết chặt cánh tay kéo cái nắm nhỏ kia vào vòng tay, trong lòng cân nhắc.

Đương nhiên anh sẽ không tin cái gọi là thầy bói, nhưng rõ ràng người này có cảm giác với anh, lại luôn luôn tín nhiệm và cực kỳ ỷ lại vào anh, thế mà vẫn tình nguyện nói dối chứ không chịu cho anh biết sự thật, đến cùng thì cậu đang giấu giếm cái gì?

Tống Minh Uyên nheo mắt lại, không sao, anh có rất nhiều kiên nhẫn.

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau Bạch Thời vừa mở mắt đã thấy ngoài trời sáng rõ, cậu biết nhiệt độ ban ngày ở đây rất cao, không ổn định, nhưng vẫn muốn ra ngoài đi dạo, thư giãn tâm trạng một chút, liền mở cửa thăm dò, sau đó lại cảm giác sóng nhiệt gào thét cuốn tới, vì vậy đóng cửa lại cái rầm, hoàn toàn cam chịu.

Tống Minh Uyên nghe được âm thanh bèn đi tới, thấy bạn nhỏ này mặt liệt đứng im, cũng không hỏi gì, kéo cậu vào phòng khách, đợi ăn xong điểm tâm mà thuộc hạ đưa tới thì bắt đầu xem xét bản đồ. Bạch Thời ngồi chán, thấy thế liền tiến tới, hỏi có phải là mỏ không, Tống Minh Uyên nói là xung quanh, chỉ chỉ vào vị trí hơi nghiêng cạnh thác nước: “Trước mắt, người tìm mỏ đều ở đây.”

Bạch Thời nghe anh giới thiệu về tình hình đại khái, nghĩ nghĩ: “Có có thể đào được khoáng thạch, cho nên trước kia nơi này có xưởng gia công?”

“Có khả năng, cũng có khả năng là sở giao dịch, hoặc là nơi đổ thạch.” Tống Minh Uyên ấn mở bản đồ toàn cảnh, dò xét xung quanh, đường từ nơi này tới thác nước cao hơn những nơi khác một chút, bèn mở lịch sử của sao Ashes mà thuộc hạ tra được, lại ra lệnh cho Trọng Thiên mở bản đồ vũ trụ thời kỳ văn minh, đối chiếu một chút.

Bạch Thời hỏi: “Sao thế?”

“Để xem còn có di tích khác hay không.” Tống Minh Uyên nói xong thì cẩn thận đọc qua lịch sử một lần, phát hiện ở thời kỳ văn minh, sao Ashes cũng không có người ở, liền phóng đại bản đồ vũ trụ để quan sát, dần dần hiểu,

Kiếp nạn lúc trước rất lớn, có nhiều hành tinh bị nổ tung, trước mắt thì di tích này và di tích trên sao số 8 kia đều là mảnh mỡ của một hành tinh, thời điểm trôi nổi trong vũ trụ bị lục hút của sao Ashes ảnh hưởng nên rơi thẳng xuống, có lẽ ban đầu nó là một mảnh lục địa rất lớn và dầy, nhưng bởi vì va chạm nên chỉ còn lại ngần ấy, sau đó trải qua mấy trăm năm phát triển, biến thành hình dạng ngày hôm nay.

Bạch Thời nghe anh phân tích xong, thấy anh hoán đổi trở thành bản đồ hành tinh là đoán ngay đại ca đang muốn xem có mảnh lục địa nào rơi xuống nữa không, nhưng dựa theo trực giác của một tác giả để phán đoán, bình thường những chỗ như thế này sẽ không đặt hai phó bản cạnh nhau đâu.

Đương nhiên, cậu không thể nói mấy lời này, đành hỏi có phải muốn tìm không.

Tống Minh Uyên đánh dấu rất nhiều chỗ: “Trước tiên cứ xử lý xong việc mỏ tinh hạch, những thứ khác để sau này.”

Bạch Thời ừ một tiếng, định hỏi muốn làm thế nào, có thể bị thế lực khác phát hiện hay không, nhưng lại nghĩ các tổ chức kia cử rất ít người ra vùng khác tìm kiếm, hơn nữa phân tán rất rộng, cho dù ở một quốc gia, muốn dùng vài người này để điều tra một vùng đất rộng đã là rất khó, chưa kể đây còn là một hành tinh, huống chi xét thực lực và chỉ số thông minh của đại ca, chắc chắn sẽ không lòi đuôi đơn giản như vậy, cậu an tâm.

Hai người ngồi trong phi thuyền đến tối, lại tới mỏ.

Ban ngày, ở trong sơn động không nóng lắm, thuộc hạ liền vận chuyển dụng cụ chiếu sáng tiết kiệm năng lượng có thể thay thế đèn khẩn cấp, lợi dụng lúc trời sáng để lắp đèn vào, hiện tại ánh sáng rất đầy đủ, nhìn vô cùng rõ ràng.

Họ cẩn thận đi quanh một lần, không có phát hiện gì đáng chú ý, trước mắt, thứ đáng giá nhất trong toàn bộ khu mỏ chính là mấy món đặt trong kho bảo hiểm, Tống Minh Uyên thấy thể liền bảo Trọng Thiên đưa bản đồ khu mỏ hoàn chỉnh và giao cho thuộc hạ, chuẩn bị trở về sao Mê Điệt.

Bạch Thời giật mình: “Định đi hả?”

Tống Minh Uyên gật đầu, tiếp theo sẽ có rất nhiều việc, cần phải mở một cái cửa vào, thanh lý phế phẩm, sửa chữa hành lang bị sập, sau đó mua máy móc mới, nhưng những thứ này đều không cần anh quan tâm, giao cho thuộc hạ là được. Nhưng vì đánh lạc hướng các thế lực khác, người tìm tinh hạch ở khu vực đông đúc nhất sẽ không bị điều đi, Tống Minh Uyên nhanh chóng điều tới một nhóm khác, đảm bảo có thể khởi công nhanh chóng.

Bạch Thời biết đại ca sẽ xử lý tốt, không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn theo anh trở về.

Trong thành phố vẫn có mưa lác đác, chắc thời gian gần đây sẽ tí tách rơi không ngừng. Tống Minh Uyên muốn nói chuyện làm ăn nên không vội rời khỏi sao Mê Điệt, anh liếc nhìn Bạch Thời, không muốn người này làm ổ trong nhà cả ngày, liền xem thời tiết, dẫn cậu tới bờ biển.

Ở đây trời trong nắng ấm, rất thích hợp để thả lỏng, Bạch Thời nhìn biệt thự trước mặt: “Đại ca, đây là của anh hả?”

“Ừ, cả khu nghỉ dưỡng này đều lả sản nghiệp của anh.”

Bạch Thời yên lặng đi vào cửa, trong đầu thì nghĩ, thổ hào gì đó quá đáng ghét, tương lai cậu cũng phải biến thành thổ hào, phải làm cho người ta chán ghét mới được.

Hai người cất hành lý rồi đi lặn, sau đó rời bến câu cá, tiện thể dẫn theo một thuộc hạ có thể chế biến hải sản, chuẩn bị vừa câu cá vừa ăn. Bạch Thời sâu sắc cảm thấy khoảng thời gian này quá thanh thản, thanh thản tới nỗi khiến cậu không muốn đi chút nào, lại nói, đại ca đang hẹn hò với cậu đó hả?

Bạch Thời nhìn đại ca, thầm nghĩ đàn ông trong tiểu thuyết có chất lượng cao ghê, nếu ở thế giới thật cũng đụng vào người đàn ông như vậy thì tốt quá, tiếc ghê.

Tống Minh Uyên phát hiện ra tầm mắt của cậu: “Sao thế?”

“Không có gì.” Bạch Thời dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chìm đắm quá sâu, bèn hỏi khi nào thì đi, kết quả biết đại ca còn phải ở lại vài ngày, chớp mắt mấy cái, muốn nói cậu phải thi đấu, hay là đi trước, dù sao Lục Việt đã khởi động hoàn toàn rồi, có thể biến thành phi thuyền loại nhỏ.

Tống Minh Uyên đã sớm đoán được ý định của Bạch Thời, không đợi cậu mở miệng đã xoa xoa đầu, thản nhiên tự thuật: “Anh sẽ cố gắng xong nhanh, sau đó cùng trở về.”

“… Ồ.” Vì vậy Bạch Thời nghiêng đầu sang chỗ khác, yên lặng câu cá, cậu nghĩ mãi mà chỉ thấy phương pháp giải quyết cơ bản nhất là để đại ca thẳng lại… Bạch Thời chậm rãi suy nghĩ, bỗng phát hiện cần câu giật giật, lập tức tỉnh táo, vội vàng kéo lên, nhưng hình như con cá phía dưới quá lớn, căn bản không kéo được, Bạch Thời đành phải đứng lên, hơi tăng lực, chuẩn bị giằng co với nó.

Nhưng lúc này lực kéo dưới nước đột nhiên buông lỏng, cậu bất ngờ ngã ngồi xuống ghế, trong khoảnh khắc đó cậu nhìn thấy một thứ màu đỏ, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, cần câu đã bị ai đó rút mất, sau đó cái cằm bị nắm chặt, trong miệng cũng được đút một miếng hoa quả.

Bạch Thời vô thức nhai nhai, nhìn người đang áp sát mình, mơ hồ mở miệng: “Đại ca?”

Tống Minh Uyên đáp lại, dùng ngón tay cái lau nước trái cây bên khóe miệng cậu, sắc mặt bình tĩnh như trước. Bạch Thời không rõ lắm, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, chợt nghe thấy phía trước vang lên một giọng nữ tức giận: “Là ai?”

Cậu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt biển có một cô gái xinh đẹp vừa ngoi lên, cô nàng đã tháo bình ô xy, hai tay đang che ngực, trợn mắt nhìn chiếc du thuyền này.

Bạch Thời: “…”

Bạch Thời mất một giây để phản ứng, nhìn theo tầm mắt của cô nàng nọ, thấy trên lưỡi câu của mình đang treo áo ngực của người ta, nhưng lúc nãy đại ca lấy lại cần câu đã kín đáo đưa cho thuộc hạ rảnh tay bên cạnh, thế là đợi đến lúc cô nàng nổi lên, lửa giận đều trút hết vào thuộc hạ tội nghiệp nọ.

“…” Sắc mặt thuộc hạ cứng đờ, nắm cần câu, “Xin lỗi.”

Cô bé hừ lạnh một tiếng, không làm khó, chỉ nói lần sau chú ý.

Thuộc hạ gật gật đầu, đang định trả quần áo cho người ta, lại phát hiện có một chiếc du thuyền vừa lái tới bên cạnh, hiển nhiên là người phía trên vẫn luôn đi theo cô bé, gọi một tiếng đại tiểu thư, sau đó lập tức phái hầu nữ xuống dưới mang quần áo cho cô, nhanh chóng kéo cô lên thuyền, họ định tính sổ, nhưng bị cô nàng kia ngăn cản, đành phải thôi, rời đi rất nhanh.

Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, ném cái mảnh áo bơi kia đi, trả cần câu lại cho Bạch Thời.

Bạch Thời yên lặng nhận lấy, cậu cảm thấy hình như cô nàng vừa nãy chính là em gái, nhưng bởi vì mục tiêu bị chuyển đi, người ta còn không thèm nói với cậu một câu, cứ đi như vậy.

Bạch Thời nhìn cần câu, lại nhìn đại ca, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Đại ca thông minh thế này, thực lực cũng mạnh không kém, sau này cậu còn có thể vui vẻ làm bạn với các em gái sao?