Chương 91: Mỏ Tinh Hạch

Tống Minh Uyên vừa đi vào đã phát hiện nước đọng chưa khô trên mặt đất, ngoài ra còn có mấy dấu chân nhẹ hơi mờ, nhìn qua là biết do Bạch Thời để lại.

Nếu đi được chứng tỏ không có nguy hiểm gì lớn, trái tim treo lơ lửng của anh cũng buông xuống, vội vã đuổi theo.

Sơn động mang theo dấu vết có người từng ở lại rất rõ ràng, trên đỉnh đầu cứ cách một đoạn lại có một lỗ nhỏ hình chữ nhật khó nhận ra, hình như từng để lắp đèn, càng đi về phía trước thì còn thấy khung kim loại bên ngoài vách nham thạch, mặc dù đã bị ăn mòm, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái, tất cả những dấu hiệu này đại biểu rằng hang động này không phải do thiên nhiên hình thành, mà là do con người cố ý đào ra.

Tống Minh Uyên liếc nhìn một vòng, có lẽ nơi này sẽ thông tới mỏ tinh hạch, liền tiếp tục đi về phía trước.

Lối đi không dài, anh nhanh chóng nhìn thấy một chút ánh sáng truyền ra từ cách đó không xa, vô thức đi nhanh vài bước, sau đó đi vào một nơi khá rộng rãi, trước mắt là máy móc, xe vận chuyển loại nhỏ, hòn đá, tất cả những thứ này nói rõ anh đã đi vào phạm vi khu vực khai thác mỏ.

Anh nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Bạch Thời, liền vừa đi vừa xem xét tình huống xung quanh.

Những dụng cụ này bị ăn mòn rất nghiêm trọng, có những cái gần như chỉ còn lại vỏ ngoài, căn bản không thể nhận ra công dụng cụ thể, có một chiếc xe vận chuyển đã bị lật nghiêng, hòn đá văng khắp nơi, những vật phẩm có thể di chuyển khác cũng ngã trái ngã phải, giống như bị đánh cướp, cũng giống như đã xảy ra động đất.

Trong đầu Tống Minh Uyên nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ, đứng ở một dụng cụ còn có thể phân biệt, mở miệng hỏi: “Nhận ra nó không? Điều tra về loại hình của nó.”

Trọng Thiên lướt qua, nhanh chóng tìm tòi dụng cụ đối lập trong quang não, vài giây sau cho ra kết luận: “Máy sửa chữa tổng hợp ZS44.” Nó dừng lại vài giây, “Đây là một món đồ từ thời kỳ văn minh.”

Tống Minh Uyên nheo mắt lại, nơi này mang đến cho anh một cảm giác có chút giống như trên sao số 8, quả nhiên là di tích thật. Anh nhìn đèn khẩn cấp đang tỏa sáng, không biết có phải do Bạch Thời làm hay không, liền hỏi Trọng Thiên có thể liên hệ với Lục Việt không.

Trọng Thiên thử, trả lời rất nhanh: “Không được, không gửi được tin tức.”

Tống Minh Uyên mới nhớ trước khi tới đây Lục Việt có tiến hành che giấu, trầm ngâm nửa giây, liếc nhìn mấy chỗ rẽ cách đó không xa, ra lệnh cho Trọng Thiên bay sát xuống đất, thử xem có thể tìm được dấu chân của Bạch Thời hay không.

Mấy trăm năm trôi qua, mặt đất đã phủ một lớp bụi dày, có thể nhìn thấy một vài dấu vết mờ mờ, Trọng Thiên bay trước quét hình, nói bên ngoài mấy lối đi này đều có dấu chân. Tống Minh Uyên cúi đầu quan sát, có lẽ Bạch Thời đã do dự ở đây một lát, nhưng cuối cùng vẫn chọn một con đường, anh đi về phía trước, tăng thêm tốc độ, cố gắng đuổi theo người này.

Tống Minh Uyên đã chú ý trong lối đi, muốn tìm thứ có thể kết nối với thiết bị điện tử điều khiển trung tâm, dự định để Trọng Thiên xâm nhập vào lấy tư liệu hoặc bản đồ của khu mỏ, nhưng đáng tiếc, những thứ này đều đã hư hao, đành phải bỏ qua ý định này.

Đi thêm mấy chục bước nữa, lối đi lại chia thành hai ngả, anh theo dấu chân tiếp tục đi tới phía trước, lại thêm bảy tám phút nữa, cuối cùng cũng nghe được vài âm thanh, rõ ràng là giọng Lục Việt, anh hơi sững sờ, tiếp tục tăng tốc.

Giờ phút này, bạn nhị hóa nào đó đang bay qua lượn lại trên một gian phòng: “Chủ nhân~ chủ nhân~ ngao ngao ngao!”

“… Đừng kêu, ta biết.” Bạch Thời cầm tinh hạch trên kệ, không thèm nhìn lấy một lần mà nhét thẳng vào nhẫn không gian.

“Không, cậu không hiểu tâm trạng kích động của tui đâu.” Lục Việt đuổi theo phía sau cậu, phấn khởi nói: “Nhiều tinh hạch như vậy đó, chúng ta mang đi hết đúng không, đúng không đúng không!”

Bạch Thời rất bình tĩnh: “Đừng tham quá, tùy tiện lấy một chút, đủ để mi khởi động hoàn toàn là được.”

“Vậy những thứ này thì sao?”

“Đợi mi khởi động xong rồi chúng ta quay lại.”

Lục Việt không biết việc này và “tham quá” khác nhau ở chỗ nào, khen ngợi: “Chủ nhân anh minh, ồ, tui cảm thấy như thế này cũng đủ rồi, cậu định lấy thêm mấy viên đợi sau này năng lượng của tui giảm thì dùng sao? Chủ nhân thật tốt!”

Thật ra đây là lấy cho đại ca, Bạch Thời thản nhiên nhìn nó, cuối cùng chỉ nói được một câu: nghe lời.

Bộ dạng của gian phòng này khá là giống kho bạc trong ngân hàng, ba mặt vách tường kể cả cửa lớn đều được làm từ hợp kim, bên trong cùng có ba hàng tủ, kèm theo khóa điện tử, có lẽ chứa đồ vật quan trọng.

Bạch Thời ra lệnh cho Lục Việt mở ra, sau đó tiến lên xem xét, không nén nổi giật mình.

Tinh hạch được phân chia theo màu sắc, từ trắng đến mờ, thường thì tinh hạch càng đậm, càng tinh khiết chứng tỏ năng lượng càng cao, đa phần ở nơi này đều là tinh hạch cao cấp, cho dù có trung cấp nhưng màu sắc cũng gần với cao cấp, vậy mà mấy viên trước mắt lại có màu ngà sữa.

Bạch Thời cầm lên nhìn, đang muốn hỏi Lục Việt chăm chú mở tủ đằng kia rằng đã từng nhìn thấy mấy viên này chưa, chợt phát hiện phía hành lang truyền tới tiếng bước chân, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhét mấy thứ này vào không gian cầm tay, kéo Lục Việt lách mình trốn phía sau cửa.

Bạch Thời nín thở, nghe thấy cửa kim loại bị gõ nhẹ hai cái, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: “A Bạch?”

Cậu giật mình, ló ra thăm dò: “Đại ca?”

Khoảng cách giữa hai người chỉ có vỏn vẹn ba mét, nhưng Tống Minh Uyên lại cảm thấy rất xa, vội vàng tiến lên kéo cậu vào trong lòng, quan sát tỉ mỉ: “Có bị thương không?”

“Trầy da.” Bạch Thời đáp, cậu khá ma mắn, theo dòng nước chảy tới nơi này, căn bản không bị thương không nặng. Tống Minh Uyên nhìn cậu từ trên xuống dưới, phát hiện đúng là không có vấn đề gì, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lúc này mới nhìn về nơi khác.

Khác với bên ngoài, ánh sáng ở đây rất sáng, hơn nữa rất sạch sẽ, có vẻ không hề bị động đất làm ảnh hưởng, ba mặt tường trên gian phòng đều để khung hợp kim trắng muốt, phía trên có bày biện tinh hạch, hơn nữa đều đã gia công sơ qua, vừa nhìn đã thấy giá trị không thể đo đếm được.

Anh không khỏi nhìn về phía Bạch Thời, nhớ lúc nghe thấy thuộc hạ nói trên sao Ashes có mỏ tinh hạch, anh còn vô thức nghĩ tới trị số may mắn của người này, nhưng chỉ tùy tiện nghĩ thôi, vậy mà bây giờ… Người này không chỉ lơ mơ vào được mỏ tinh hạch thời kỳ văn minh, mà chọn bừa một con đường đã tới kho bảo biểm, vận khí tốt tới nỗi gần như có chút nghịch thiên rồi.

Bạch Thời không rõ lắm, chớp mắt mấy cái, đối mặt với anh.

Đáy mắt Tống Minh Uyên hiện lên nét cười, lại xoa xoa đầu cậu, nhớ tới lúc đi vào nhìn thấy trong góc cửa có thiết bị điện tử vẫn còn nguyên vẹn, nhanh chóng chuyển chủ đề tới chính sự, dẫn Trọng Thiên qua.

Mặc dù Bạch Thời biết đại ca đã phát hiện từ nãy rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà nói một câu: đây là di tích, sau đó thấy anh gật đầu tiến hành tra xét, nói: “Em thử rồi, hình như nó là hệ thống đơn, không thể kết nối tới nơi khác.”

Lúc Bạch Thời nói dứt câu cũng là lúc Tống Minh Uyên phát hiện ra điểm này, anh đoán không phải là không kết nối được, mà là bên ngoài không có điện, bởi vậy dù quang não cao cấp đến mấy cũng bất lực.

“Sau khi vào em không tới nơi khác, đi thẳng đến đây?”

“Ừm.”

Tống Minh Uyên hiểu rồi, rất có thể cái này là trang bị để ứng phó nhu cầu bức thiết, bên trong có tinh hạch cung cấp điện, cho nên mới có thể duy trì hoạt động sau khi nguồn điện bên ngoài bị ngắt, nếu phỏng đoán như vậy, có lẽ đèn cũng thế, hơn nữa có thể chắc chắn chúng đều được làm bằng vật liệu chịu lực tốt.

Bạch Thời có thể đoán được đại ca đang nghĩ gì, bởi vì vừa rồi cậu cũng tiến hành cân nhắc, một là khu mỏ này có người, hai là nó đã bị bỏ hoang như vậy mấy trăm năm, nhưng xét theo đủ mọi loại dấu hiệu, khả năng thứ nhất rất thấp, cho nên hẳn phương án là thứ hai.

Ban đầu cậu rất kinh ngạc vì những vật này để vài trăm năm không hỏng, còn có thể hoạt động, nhưng chợt nghĩ tới kiếm đồng xanh thời Tần chôn trong đất hơn hai ngàn năm vẫn còn sắc bén vô cùng, trí tuệ của cổ nhân mãi mãi không thể coi thường, huống chi khoa học đến nay vẫn không bằng được thời kỳ văn minh, vì vậy liền bình tĩnh.

Có đại ca bên cạnh, Bạch Thời an tâm hơn, cũng không vội vàng rời đi, hỏi có cần lấy hết chỗ tinh hạch này không. Tống Minh Uyên thấy phòng không lớn, chắc sẽ dọn xong nhanh thôi, liền đồng ý, cùng thu dọn với cậu, sau đó không dừng lại nữa, theo đường cũ trở về.

Thuộc hạ thấy thiếu gia mãi không xuất hiện, đã sớm lo lắng lắm rồi, liền thương lượng một chút, hai người phối hợp, học phương pháp của thiếu gia tiến vào sơn động, giờ phút này vừa tới khu vực khai thác mỏ. Họ thấy thiếu gia và Bạch Thời đều không sao, thở phào một tiếng, đi theo hai người chậm rãi quay lại, đến trước thác nước.

Bạch Thời không phát hiện bóng dáng của công cụ vận chuyển, đang tò mò không biết họ định đi ra ngoài thế nào, ngay sau đó chợt nghe một tiếng ầm vang lên, một thứ gì đó xuyên qua thác nước xuất hiện trước mặt họ, lập tức khẽ giật mình.

Cửa động lớn nhỏ vừa tầm, độ rộng đủ để đặt một bàn tay khổng lồ của cơ giáp, Tống Minh Uyên kéo Bạch Thời đi lên, điều khiển Trọng Thiên kéo bàn tay kia lên, mang theo cậu yên ổn rời đi.

Mẹ nó, quá huyễn khốc!

Sau khi được đặt xuống mặt đất, Bạch Thời không khỏi câm nín, nhìn đại ca rồi lại nhìn Trọng Thiên đã biến thành chiếc nhẫn, tinh thần lực cấp S gì đó ấy mà… Lúc nào tui cũng có thể tùy thời dùng nó đây, khốn nạn!

Lục Việt không có cơ hội góp công nên lúc này cũng hơi bị phẫn nộ, lướt qua: “Chủ nhân, nếu như cậu có thể kết nối với tui, tui cũng làm được, thật đó.”

Im lặng dùm, nhị hóa! Đừng rắc muối lên vết thương của người ta nữa! Bạch Thời không nói lời nào.

Lục Việt không nhận được câu trả lời, suy nghĩ, bổ sung thêm: “Cho dù không thể kết nối, tui khởi động hoàn toàn cũng có thể làm được như vậy nha, nhưng không được rời khỏi cậu quá xa thôi, chủ nhân~ tinh hạch~”

Bạch Thời tỉnh táo, nhìn về phía đại ca. Lần này, người Tống Minh Uyên dẫn theo đều là tâm phúc, không có nhiều băn khoăn như vậy, liền mang cậu tới nơi rộng rãi, đồng loạt phóng cơ giáp.

Lúc này thuộc hạ của anh cũng vừa ra khỏi hang động, nhanh chóng chạy tới đây tập hợp. Họ nhìn hai máy cơ giáp ở khoảng cách gần, chỉ thấy hình như phía trên có một vệt sáng lướt qua, ngay sau đó đã xảy ra biến hóa, khí thế của cơ giáp đột nhiên tăng mạnh, như thể đã có thêm sinh mệnh.

Họ chấn động tự đáy lòng, đồng loạt nín thở quan sát, nhưng mãi tới khi cả hai người đều thu cơ giáp lại cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng họ biết đây nhất định là cơ giáp cao cấp, hơn nữa còn là cơ giáp điều khiển bằng tinh thần hiếm thấy, chứng cớ chính là cơ giáp biến thành một vệt sáng bay thẳng tới trên người thiếu gia và Bạch Thời, hoàn toàn không thấy hai người đang đeo không gian cầm tay.

Ngoài ra họ còn phát hiện ra một tin tức quan trọng, hóa ra Bạch thiếu gia cũng sở hữu tinh thần lực cấp S, khó trách thiếu gia lại kính trọng cậu vài phần.

Bạch Thời hoàn toàn không biết bình tượng của mình đã tăng thêm một bậc trong lòng bọn họ, cuối cùng cậu cũng thành công làm nhị hóa biến thành đỉnh cấp, tâm trạng không phải tốt bình thường đâu nha. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo đại ca nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị một lát nữa tìm thêm mấy người tiến vào mỏ.

Cậu là nam chính, biết mình sẽ có rất nhiều kỳ ngộ, cộng với việc đã phát hiện di tích một lần, cho nên lúc nãy tiến vào không xúc động mấy. Tống Minh Uyên trầm ổn đó giờ, phản ứng cũng rất bình thản. Mà mấy vị thuộc hạ thì khác xa với sự bình tĩnh của họ, sau khi nghe giới thiệu xong, tất cả đều có cảm giác không tin nổi, thì thào nói cho dù có ít tinh hạch cũng đáng.

“Không nhất định.” Tống Minh Uyên bình tĩnh nói, “Nơi này có thiết bị che giấu, máy dò xét bị làm nhiễu.”

Thuộc hạ tin răm rắp, lập tức phấn chấn, sau đó không nhịn được mà tặc lưỡi, thiết bị che giấu có thể duy trì tới mấy trăm năm, đồ vật từ thời kỳ văn minh quả là mạnh mẽ.

Mỏ tinh hạch nối thẳng với thác nước, hơi ẩm rất dày, mấy trăm năm qua đi, gần như toàn bộ dụng cụ đều không dùng được. Tống Minh Uyên mở Trọng Thiên lên, vừa ra lệnh cho nó vẽ bản đồ, vừa dẫn họ đi sâu vào bên trong.

Nơi này rất lớn, ngoại trừ khu làm việc, khu khai thác thì còn có một nhà máy xử lý loại nhỏ, nhưng không khó giải quyết, trong đó khu khai thác rộng nhất, còn một ít khoáng thạch chưa chở đi, trong xưởng xử lý có một phòng điều khiển, các dụng cũng vẫn đang hoạt động, vang lên tiếng tích tích liên hồi.

Bạch Thời tò mò quan sát, Tống Minh Uyên cũng dò xét xung quanh, gọi Trọng Thiên. Trọng Thiên lập tức đáp lời, nhanh chóng bay tới giữa không trung.

Chắc là vì biết làm việc trong lòng đất có khả năng nguy hiểm cao, trước kia nơi này có thiết kế hai hệ thống điện tách riêng, dùng cho thiết bị khẩn cấp và thiết bị bình thường, trước mắt hệ thống của thiết bị khẩn cấp vẫn có đầy đủ năng lượng.

Hệ thống khẩn cấp này có thể khiến nhà máy xử lý hoạt động lại lần nữa, sau khi chắt lọc năng lượng từ mảnh vụn tinh hạch, đầu tiên những dụng cụ kia sẽ dùng năng lượng này để cung cấp cho mình hoạt động, còn dư lại thì không ngừng tích lũy.

Sau khi hệ thống khẩn cấp khởi động, mệnh lệnh được truyền tới kho bảo hiểm, chiếu sáng công trình, bảo hộ trang bị và máy chế tạo dưỡng khí, khiến chúng nhanh chóng vận hành, ban đầu dụng cụ sẽ cung cấp năng lượng cho toàn khu mỏ, nhưng khi dây diện bị hỏng, chúng chỉ biết sử dụng năng lượng của bản thân để tiếp tục công việc, mãi cho tới khi hao hết, nhưng lượng tiêu hao của chúng cực thấp, có thể duy trì rất lâu.

Tống Minh Uyên yên lặng nghe Trọng Thiên phân tích, quả nhiên, suy đoán của mình rất chính xác, bên trong cửa hợp kim và đèn khẩn cấp đều có tinh hạch, nhưng hiển nhiên là tốt xấu lẫn lộn vì có vài chiếc đèn đã tắt.

Bạch Thời không cân nhắc tới đèn khẩn cấp, lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào thứ đồ vang lên tiếng tích tích đằng kia.

Trọng Thiên đáp: “Đây là trang bị bảo vệ, nó ngăn cách tín hiệu bên ngoài, chỉ để hai kênh nội bộ và báo động, đồng thời có thể thay đổi tham số tia gamma trong đất, khiến cho máy dò xét tài nguyên không thể dò ra được nơi này, tránh người khác trộm mỏ.”

Bạch Thời ừ, vừa liếc nhìn, vụn khoáng thạch đã hết, dụng cụ năng lượng cũng ngừng hoạt động, nhưng bởi vì nó còn chứa năng lượng, toàn bộ số năng lượng này đều cung ứng cho trang bị bảo vệ, có lẽ sẽ tiếp tục duy trì được một thời gian khá lâu.

Bạch Thời lại cảm khái lần nữa, không hổ là đồ vật từ thời kỳ văn minh, sau đó đi theo đại ca tới nơi khác.

Mục đích lần này của Tống Minh Uyên chủ yếu là dò đường, sau khi đi hết một vòng là quay lại ngay, liếc nhìn thời gian, để lại hai người canh giác, sau đó xuống núi tìm nơi phi thuyền đang đỗ, chuẩn bị ngủ.

Hai người lần lượt tắm rửa sạch sẽ, Tống Minh Uyên không biết liệu Bạch Thời có nội thương hai không, liền để cậu vào trong khoang trị liệu một lát, lúc này mới yên tâm, kéo bạn nhỏ nào đó vào phòng ngủ, quay đầu lại gọi: “A Bạch?”

Bạch Thời hơi buồn ngủ: “Ừm?”

Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu: “Hôm nay anh đã hiểu rõ một điều.”

“Ồ, cái gì?”

“Anh thật sự có tình cảm với em.”

Bạch Thời khẽ giật mình, lập tức tỉnh táo một chút, thời điểm đại ca quyết định thử tìm hiểu cũng chỉ nói là không ghét, bây giờ đã chuyển thành có tình cảm.

Cậu đang được… Tỏ tình?

Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây để phản ứng, cậu được một người lợi hại như đại ca tỏ tình đó! Chỉ cần gật đầu một cái, đại ca sẽ thuộc về cậu đúng không? Khoan đã, không thể nghĩ như vậy, sự việc đi quá xa rồi á, mẹ nó!

Bây giờ đang bắt em quyết định hả? Bạch Thời do dự, không biết phải biểu đạt thế nào, nhưng đúng lúc này, người trước mắt lại thêm một câu: “Cho nên không cần thử nữa, chúng ta hãy bắt đầu mối quan hệ đi.”

Bạch Thời: “…”