Phi thuyền tư nhân bay rất nhanh trong vũ trụ, xa xa là những vì sao lóng lánh nối thành một dải, cực kỳ mỹ lệ, bên ngoài vẫn đen kịt như trước, thần bí mà yên tĩnh.
Trong thế giới bao la, ở không gian nhỏ bé này chỉ có hai người là Bạch Thời và đại ca của cậu.
Dựa theo suy nghĩ tuyệt vọng của người nào đó mà nói thì đó chính là bọn họ sớm chiều ở bên nhau, cả ngày mắt to nhìn mắt bé, rất dễ sinh ra một vài vấn đề phiền lòng.
Tống Minh Uyên thì tùy ý hơn, từ khi thay đồ ngủ là không chịu mặc đồ chính quy nữa. Bạch Thời chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn lồng ngực gợi cảm sau vạt áo, làm cậu luôn không nhịn được chỉ muốn duỗi móng vuốt sờ sờ, nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị đè xuống, Bạch Thời sâu sắc cảm thấy chỉ cần nhìn quen là không sao rồi, nhưng cậu lại quên mất không được sờ thì càng muốn sờ, liền nhẫn nhịn, buổi tối len lén sờ sờ một cái, cuối cùng cũng bình tĩnh.
Tống Minh Uyên vẫn chưa ngủ, nín cười kéo cậu vào trong lòng.
Bạch Thời hoảng hốt, thì thào gọi anh, thấy anh không trả lời mới yên tâm, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ. Ở đây, ban ngày Bạch Thời không mặc đồ ngủ mà kiên trì mặc đồ bình thường, mặc dù đã xuyên tới đây bốn năm nhưng bên trong vẫn giữ bản chất cũ, lại thấy đại ca thật thoải mái, cho nên ba ngày sau cậu cũng không tự giày vò nữa, dứt khoát cứ mặc đồ ngủ như vậy.
Bay từ nơi này đến biên giới sao Mê Điệt phải mất mấy ngày, Tống Minh Uyên đặt chế độ lái tự động, xử lý qua vài việc, nhanh chóng mở diễn đàn, bắt đầu nghiên cứu về phương diện đồng tính, thấy một vài tri thức còn có thể hỏi Bạch Thời, làm cho Bạch Thời sốt ruột muốn chết luôn cho rồi, định bụng giải thích cho anh, nói rằng chẳng lẽ anh thật sự muốn đi con đường này sao, ba mẹ anh không phản đối hả?
“Không đâu, mặc dù trước mắt trong xã hội vẫn còn một bộ phận nhỏ kì thị, nhưng ba mẹ anh không thuộc về ngoại tộc, em có thể yên tâm.” Tống Minh Uyên hơi dừng lại, nhìn cậu, “Nếu tương lai chúng ta thật sự đến với nhau, đứa trẻ chắc sẽ vô cùng ưu tú, em thích trẻ con không?”
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời há hốc miệng rồi lại há hốc miệng, yên lặng đi tới sô pha bên cạnh cửa sổ làm tổ, lôi một quả trứng ra duỗi móng vuốt ôm, bắt đầu nhìn vũ trụ, sau đó ổn định tâm tình, tay run run mở máy truyền tin tra tư liệu.
Cậu không muốn yêu đương ở thế giới này, mặc dù trước kia từng chú ý tình huống trong giới, nhưng cũng chỉ biết rõ hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp, căn bản không để tâm tới chuyện khác, kể cả trên đường vô tình gặp hai người đàn ông dắt một đứa trẻ cũng chỉ nghĩ là nhận nuôi, hoàn toàn không suy diễn tới hướng khác, nhưng nghe ý của đại ca thì hình như sự việc không giống vậy.
Tống Minh Uyên vô thức cảm thấy cậu đang trốn tránh, đứng dậy tiến lên: “Sao thế, anh chỉ nói là nếu như.”
Anh vừa nói xong thì thấy Bạch Thời đang đọc tài liệu liên quan, bắt đầu không hiểu oắt con này đang nghĩ gì rồi đó, đành phải yên lặng ngồi xuống bên cạnh cậu. Bạch Thời nhìn chằm chằm vào trang web vài lần, thế mới biết y học đã phát triển tới mức có thể hướng dẫn tế bào tách ra thành tế bào trứng rồi, cho nên khi hai người đàn ông kết hôn, chỉ cần nhờ khoa học là có thể có em bé.
Cậu yên lặng đóng lại, sâu sắc cảm thấy mình lại mở mang kiến thức.
Tống Minh Uyên liếc nhìn Bạch Thời, không biết bạn nhỏ này đang suy nghĩ gì, cũng không bàn về đề này này nữa mà là tiếp tục đẩy mạnh kế hoạch. Vì vậy sau đó Bạch Thời phát hiện đại ca càng lúc càng tò mò, dần dần thăng cấp, tìm tòi được mấy cái video người lớn, kéo cậu cùng xem.
Bạch Thời ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có rồi, hai người quan hệ mập mờ đi xem cái thứ này, chẳng lẽ là tiết tấu muốn lăn lên giường sao? Nhỡ không thu lại được thì phải thế nào? Cậu xem chốc lát mà như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lá gan run rẩy nhìn đại ca: “… Cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, không có hứng thú gì: “Cũng bình thường.”
Bạch Thời ngơ ngác vài giây, hai mắt sáng ngời, dù sao đại ca cũng là thẳng mà, cho dù có cong một chút nhưng đột ngột đi xem thứ này chắc phải khó chấp nhận lắm nhỉ? Có khi nào xem nhiều nhiều lại thẳng không?
Nghĩ xong, cậu liền ngoan ngoãn xem vài lần với đại ca, nhưng ngay sau đó đã xảy ra bi kịch, bởi vì tuy đại ca không có cảm giác gì nhưng chính cậu lại có phản ứng. Bạch Thời nhìn đại ca, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh đêm đó, vội vàng quay đầu, nói muốn đi vệ sinh. Tống Minh Uyên giữ cậu lại, nắm chặt cằm bạn nhỏ này để cậu nhìn mình: “Anh cảm giác mặt em hơi đỏ, làm sao thế?”
Hai người ngồi rất gần, bên tai có thể nghe rõ ràng tiếng rên rỉ và tiếng cơ thể va chạm vọng ra từ trong màn hình, Bạch Thời nhìn ánh mắt đại ca, yết hầu siết chặt: “Không có gì.”
Tống Minh Uyên đối mặt với cậu vài giây, rũ mắt nhìn chằm chằm vào môi của cậu, hơi nghiêng đầu lại đầu. Bạch Thời nín thở, cảm giác được xúc cảm mềm mại trên môi, không né tránh. Tống Minh Uyên chạm nhẹ rồi rời ra ngay, tay cũng dò xét xuống dưới. Bạch Thời hoảng hốt thở gấp một tiếng, tóm lấy cổ tay anh, cậu biết đại ca đã phát hiện ra tình trạng của mình: “… Không.”
“Không sao đâu, thả lỏng.”
Bạch Thời muốn từ chối, nhưng người trước mắt lại hôn khóe miệng của cậu, sau đó kéo cậu vào trong lòng, cảm giác này quá tốt đẹp, đã vậy còn bị chọc vào nhược điểm, chẳng bao lâu sau cậu đã ngừng giãy dụa.
Hai người triền miên dưới trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, toàn bộ quá trình Tống Minh Uyên đều nhìn Bạch Thời rất chăm chú, thấy trong khoảnh khắc cao trào, bạn nhỏ này đã chui vào trong lòng mình, khẽ thì thào một tiếng đại ca, còn vô thức cọ cọ cổ anh, không kiềm chế nổi mà ôm cậu thật chặt.
Không có mâu thuẫn cũng không có chán ghét, thế cho nên người này không chỉ bị ngoại hình dụ dỗ mà thật sự có cảm giác với anh, thậm chí còn có khả năng đã hơi thích anh rồi, nhưng tại sao phải chần chừ, tại sao phải cố gắng rời xa anh?
Tống Minh Uyên rũ mắt xuống, vuốt vuốt tóc Bạch Thời, mặc kệ là nguyên nhân gì, A Bạch, cả đời này em chỉ có thể là của anh.
Anh tắt màn hình, ôm Bạch Thời vào phòng ngủ. Bạch Thời được đặt lên giường cũng tỉnh táo dần, nhìn anh: “Đại ca…”
Tống Minh Uyên ừ, duỗi tay ôm Bạch Thời, kéo tay cậu đặt lên người mình. Bạch Thời nuốt nước miếng, cậu biết đạo lý có qua có lại, đành ngoan ngoãn nghe lời.
Giấc ngủ này của Bạch Thời rất sâu cũng rất thoải mái, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại thì cảm thấy không ổn chút nào, cậu nhìn đại ca, hỏi mấy vấn đề, sau đó rơi vào trầm mặc.
Đại ca không có cảm giác với phim người lớn, nhưng lại có phản ứng với cậu, hơn nữa trước kia đại ca chưa từng yêu đương, trên cơ bản thì anh tiếp xúc chuyện này lần đầu tiên với cậu, nụ hôn đầu tiên cũng bị cậu chiếm mất… Bạch Thời nghĩ sao cũng thấy mình đã gây nghiệp chướng rồi, cậu kéo đại ca tới con đường này, sau đó bây giờ còn làm người ta càng ngày càng cong, phải làm sao đây?
Tống Minh Uyên không muốn dậy quá sớm, liền kéo bạn nhỏ nào đó vào trong ngực, tiếp tục nhắm mắt.
Mấy ngày tiếp theo bọn họ vẫn bình an vô sự, từ sau khi Tống Minh Uyên xác nhận Bạch Thời có cảm giác với mình thì không vội vã hành động nữa, trở lại hình thức trước kia. Mặc dù Bạch Thời thở phào, nhưng có thể phát hiện thái độ của đại ca đối với cậu rất dịu dàng, càng thêm im lặng, hoàn toàn không biết phải giải quyết ra sao.
Hai người ôm trong lòng suy nghĩ riêng, thời gian trôi qua trong chớp mắt.
Sao Mê Điệt lại đến mùa mưa, tí tách tí tách, Bạch Thời đặt chân xuống bến cảng, giật mình nhớ tới cảnh tượng lần đầu tới nơi này, hóa ra mới đó mà cậu đã rời khỏi nơi này hơn một năm.
Thuộc hạ của Tống Minh Uyên đã đợi sẵn ở bên ngoài, thấy thế bèn mời họ lên xe, cuối cùng lái vào một tòa dinh thự sang trọng. Bạch Thời cảm giác cảnh tượng này quen quá cơ, hình như lần trước đi công tác cùng đại ca cũng gặp phải kiểu đãi ngộ thế này.
Cậu không khỏi nhìn đại ca: “Đến cùng thì quan hệ giữa anh và họ là sao thế?”
Bất kể là lúc trước giúp đỡ Phi Minh ngồi vững vài trên vị trí lão đại hay là hiện tại được thông báo có mỏ tinh hạch, Bạch Thời có thể nhận ra đại ca và vị lão đại mới ở đây không phải là bạn bè bình thường, cho nên càng tò mò về anh hơn.
Tống Minh Uyên đưa cậu xuống xe, không hề giấu diếm: “Đây là thế lực của anh, họ làm việc cho anh.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, trong đầu lại hiện lên mấy chữ “Người chiến thắng cuộc đời” to tướng, sâu sắc cảm nhận được một điều, cậu chính là nam chính thảm hại nhất trong lịch sử, dù so sánh ở phương diện nào thì người bên cạnh cũng khí phách hơn cậu quá nhiều, cậu còn làm nhân vật chính gì chứ, về thẳng nhà ấp trứng cho xong.
“A Bạch?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Bạch Thời yên lặng đi theo đại ca vào thư phòng, tìm một chỗ ngồi xuống, yên lặng nghe.
Ngoại trừ hải tặc bên ngoài thì trước mắt sao Mê Điệt vẫn đang duy trì ba thế lực lớn, chính là Phi Minh, trùm vũ khí và đại ca nhà cậu, hai thế lực trong đó vẫn giữ địa bàn cũ, đại ca nhà cậu đã nuốt đấu trường và mấy gia tộc lớn, hơn nữa còn nuốt một đống bang phái nhỏ mới thành lập, bây giờ đã thành thế lực mạnh nhất, điều này làm Bạch Thời không khỏi bội phục.
Lần trước họ rầm rộ đi tìm tinh hạch, hóa ra là tìm sai chỗ, mỏ tinh hạch thực sự nằm ở sao Ashes cách đó không xa, nơi đó đã có một đám hải tặc vũ trụ trú đóng, nghe nói ban đầu bọn chúng cũng có thế lực ở trên sao Mê Điệt, nhưng vì phân tranh không ngừng mà mỏ thì mãi chẳng có tin tức, bởi vậy đa số đã bỏ chạy, hôm nay thông tin có mỏ lại truyền ra, thế lực này lại trở về một phần.
Sự hấp dẫn của mỏ tinh hạch quá lớn, cả mấy thế lực đều đang ngó chừng, những tổ chức khác cũng không muốn đứng nhìn như vậy, vì thế mọi người ký một hiệp nghị hợp thành liên minh, thanh thế rầm rộ không thể khinh thường, mặc dù bây giờ nước giếng không chạm nước sông, nhưng nếu thật sự tìm được mỏ, nhỡ xử lý không ổn thì có khi sao Mê Điệt yên bình hơn một năm lại xảy ra chiến tranh.
Hiện tại đã là đêm khuya, Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời chống cằm ngồi đó bèn bảo cậu đi ngủ trước.
Bạch Thời định từ chối, nhưng lại nghĩ mình chẳng giúp được gì, đành nghe lời đi ngủ, kết quả đang lúc nửa tỉnh nửa mê phát hiện có người ôm mình, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra: “… Đại ca?”
“Ừm.”
“Sao anh không ngủ ở phòng ngủ chính.”
Tống Minh Uyên đáp rất đương nhiên: “Em ở đây, anh đến phòng ngủ chính làm gì?”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, chẳng lẽ sau này phải ngủ chung luôn hả? Chẳng phải càng ngủ càng cong hơn sao? Đại ca, anh thật sự không cần gái luôn sao?
Tống Minh Uyên kéo bạn nhỏ này vào lòng: “Đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn kia nữa, ngủ đi, ngày mai phải tới sao Ashes.”
Bạch Thời im lặng vài giây, ậm ừ, lại ngủ tiếp.
Thể tích của sao Ashes lớn gấp đôi sao Mê Điệt, nhưng vì lý do khí hậu nên nơi đây không thích hợp cho con người sinh sống, theo lý thuyết, một hành tinh như vậy chỉ nên dùng số để đặt tên, nhưng nó lại là một hành tinh nằm sát biên giới tinh hệ, cho nên mới phải đặt cho nó một cái tên khác.
Nhiệt độ ngày và đêm trên trên hành tinh này chênh lệch rất lớn, cả ngày có ba mươi tiếng, ban ngày chỉ có vỏn vẹn sáu tiếng, hơn nữa thời tiết có nhiệt độ rất cao, thời gian còn lại đều là ban đêm, bởi vậy trên hành tinh sinh trưởng rất nhiều động thực vật sống về đêm, hình thú kỳ quái, làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Đội ngũ tìm mỏ phân bố ở tất cả các khu vực trong hành tinh, người của Tống Minh Uyên chiếm được một phần trong số đó, Bạch Thời đang ngồi trên xe cơ khí, chậm rãi đi theo đại ca lái vào rừng cây, nghe được cách đó không xa truyền tới âm thanh ào ào, càng đến gần càng rõ hơn, không nén nổi tò mò mà hỏi: “Có thác nước?”
“Đúng.” Một thuộc hạ trả lời, “Bọn tôi tìm được khoáng thạch ở ngay gần tách nước.”
Trong đầu Bạch Thời nhanh chóng vụt qua những đoạn ký ức lẻ tẻ, nghĩ mãi vẫn thấy mơ hồ không rõ, bèn đi theo họ vào sâu trong rừng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, thấy cách đây không đến trăm mét có một con sông, âm thanh ào ào truyền ra từ nơi ấy, vì vậy nói với đại ca muốn tới đó xem sao.
Tống Minh Uyên không có ý kiến, dặn cậu chú ý an toàn, Bạch Thời dạ, tò mò tiến lên, sau đó hít vào một hơi.
Cách năm mươi đến sáu mươi mét trước mặt là một thác nước hình bán viên, thác nước đổ thẳng từ độ cao hơn trăm mét, phi thường đồ sộ, cột nước chảy xuống rồi hội tụ với con sông, chảy ào ào về phía hạ du, sau đó lại đứt đoạn, chắc là một thác nước khác.
Đừng bảo thác nước này có ba tầng nha? Cậu do dự hai giây, đi theo hướng nước chảy, nhanh chóng tới trước thác nước thứ hai, dò xét xung quanh, chuẩn bị tìm nơi nào đó để đặt chân, định bụng nhìn xuống phía dưới rõ hơn, nhưng Bạch Thời hoàn toàn không hề biết nơi này có một loại thực vật có những phiến lá cực kỳ giống hòn đá, lập tức đạp hụt, thậm chí còn không kịp kêu lên đã biến mất dưới thác nước đồ sộ