Bạch Thời ngơ ngơ ngác ngác đánh răng xong, đi qua xoát diễn đàn, phát hiện phía dưới đã có rất nhiều bình luận, trong đó thì có mấy ý đại khái thế này, một số hỏi “Lâu chủ uy vũ, à mà phải nói người này có phải là anh ruột của bạn không?”, còn có người nói “Mẹ nó, ghen tị quá đê, sao tui không gặp được một anh trai thẳng thấu tình đạt lý như vậy chớ?!”, số còn lại thì nói “Suýt nữa là lăn lên giường rồi, chứng tỏ lâu chủ có cảm giác với người ta, còn cần phải hỏi đáp án hả? Cho nên đây là khoe khoang trá hình chứ gì? Kéo ra ngoài thiêu ngay!”
Cậu nhìn chằm chằm vào một hàng dài “Kéo ra ngoài thiêu ngay!”, câm nín mất vài giây, trả lời: Không phải anh ruột, lúc ấy bọn tui uống say, mơ mơ màng màng rồi như vậy, ảnh cực kỳ ưu tú, tui không muốn bẻ cong ảnh, phải làm sao bây giờ?
Cậu yên lặng chờ đợi một lát, lại đổi mới, thấy có mấy người trả lời: Tìm người ưu tú như vậy làm chồng không được sao? Tui vẫn cảm thấy đây là khoe khoang trá hình, cho dù không phải, lâu chủ à, ông đã kéo người ta vào con đường này, ngủ xong rồi mặc kệ, ông là cặn bã sao?”
Bạch Thời: “…”
Cậu kéo kéo, lại gặp thêm mấy bình luận nữa: Đừng nghe lầu trên, chuyện tình cảm là anh tình em nguyện, lâu chủ có cảm giác với đại ca của mình không? Tối hôm qua là ai chủ động trước? Lúc ông làm có biết rõ đấy là anh mình không?
Bạch Thời bị những câu hỏi này làm cho không biết phải trả lời thế nào, do dự một chút: Tui không biết.
Mấy giây sau, bạn trên mạng gửi lại: Tôi cảm giác những người nói mấy câu như thế này ít nhiều đều có cảm xúc, bởi vì nếu như không có, sẽ nói thẳng cho mọi người là không có.
Bạch Thời: “…”
Bạn trên mạng khác thì: Đù, quá có lý, lâu chủ, không bằng trong lúc tỉnh táo lại lăn lên giường với đại ca một lần nữa đi, sau đó ông sẽ biết, nếu thích hợp thì đến với nhau luôn chứ sao.
Đằng sau là một đám người phụ họa theo, bắt đầu hưng phấn thảo luận vô số biện pháp lăn lên giường, làm Bạch Thời nhìn mà cảm thấy không thể khỏe nổi. Phát rồ rồi, tui còn chưa trưởng thành có biết không hả?!
Cậu suy nghĩ một lát, ổn định ngôn ngữ: Lúc ấy ảnh uống say, tui sợ đó chỉ là cảm giác thoáng qua, hoặc là trong tiềm thức coi tui thành phụ nữ, dù sao ảnh cũng là trai thẳng, nhỡ cảm giác mới lạ qua đi còn tui lại chìm đắm vào trong đó thì phải làm sao, vì thế tui muốn giữ khoảng cách, cho đôi bên có thời gian để tỉnh táo, các anh em, xin nghĩ cách dùm đi.
Các bạn trên mạng: Cũng đúng, họ chơi đùa thì có thể tìm phụ nữ, còn chúng ta thì xui xẻo.
Bạch Thời gật đầu thỏa mãn, cảm thấy cuối cùng sự việc cũng đi vào quỹ đạo vốn có, cậu đợi một lát, tiếp tục đổi mới, chỉ thấy trong diễn đàn có thêm một cái ID đến là chướng mắt.
em muốn thử, anh có thể thử với em bất cứ lúc nào.
Chúng bạn trên mạng: Mẹ nó, chẳng lẽ là đại ca trong truyền thuyết? Không phải hàng giả đó chứ? Làm sao lại mò được tới đây? Lâu chủ gửi bài bên cạnh người ta đó hả? Hóa ra là tú ân tú ái, mau cút đi, thiêu sống thiêu sống thiêu sống!
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời yên lặng đóng máy truyền tin, yên lặng đứng dậy, lặng lẽ mở cửa ra.
Tống Minh Uyên đã mặc quần, nửa người trên vẫn để trần như trước, đứng ở cửa phòng tắm rũ mắt nhìn cậu, nét mặt rất bình tĩnh. Trái tim nhỏ của Bạch Thời hồi hộp run rẩy, xoắn xuýt cả buổi: “Sao anh biết em đang lên diễn đàn kia?”
“Anh thấy em ở trong đấy mãi không ra, lại không nghe thấy tiếng nước, không biết em đang làm gì, cho nên bảo Trọng Thiên tra xét số truyền tin của em, phát hiện em đang lên mạng, tìm theo đã tới đó.”
Bạch Thời: “…”
Lật bàn, mịa, đại ca thông minh như vậy, còn là kiểu muốn gì là phải làm được, cho dù cậu cầu được biện pháp, nhưng cách đó thật sự có hiệu quả với người này sao? Chỉ là không làm vậy thì biết phải làm gì đây, nói rằng tương lai cậu sẽ mọc cánh thành tiên, bay thẳng tới thế giới bên kia, giữa họ sẽ không có hạnh phúc à? Cậu đảm bảo đến lúc đó đại ca sẽ cho cậu uống thuốc luôn ấy.
“A Bạch?”
“Hả?” Bạch Thời đột nhiên hoàn hồn, phát hiện đại ca duỗi tay ra nhốt chặt cậu lại, vô thức muốn lui về phía sau, nhưng tiếp theo lập thức phát hiện người này lại mạnh tay hơn, cả hai người họ đã dán chặt vào nhau.
Mùi hương quen thuộc và hơi thở nam tính phả vào mặt, xúc cảm truyền tới từ làn da tinh tế mà mềm mại, làm cho người ta cứ lưu luyến mãi không thôi, trái tim cậu vô thức run rẩy, cố dằn lòng không ôm lại.
Tống Minh Uyên rất rõ lập trường trước mắt của mình, cho nên không bàn chuyện kết thân nữa, đưa tay vuốt tóc người trong lòng: “A Bạch, không cần mang gánh nặng, thuận theo tự nhiên, nếu như cuối cùng không được, anh vẫn là đại ca của em.”
Bạch Thời im lặng thật lâu, biết rõ có nói thế nào đại ca vẫn không thay đổi, cuối cùng “Ừ” một tiếng rất khẽ. Ánh mắt Tống Minh Uyên rất sâu, rũ mắt nhìn xuống, lại xoa xoa đầu cậu. Bạch Thời không khỏi ngẩng đầu, nhìn cặp mắt làm cho người ta yên lòng của đại ca, bỗng nhiên muốn vứt bỏ hết tất cả.
Tiểu đệ gì chứ, em gái gì chứ, cốt truyện gì chứ… Cậu hoàn toàn không muốn những thứ này, bởi vì cậu biết rõ dù mình có về nhà cũng không thể tìm được một người đàn ông như đại ca, thế cho nên không bằng thử với đại ca xem, đợi cậu và đại ca cùng giết chết nhân vật phản diện, họ có thể sống yên ổn rồi.
Chỉ là ý niệm này vừa thoáng qua đã bị cậu đè xuống, cậu vẫn… Không bỏ được.
Lúc trước đã lựa chọn con đường này, cậu nhất định phải đi tới đích xem sao, hơn nữa người nhà vẫn đang đợi cậu, cậu không thể để họ đau lòng, trên thực tế đây chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết, tất cả mọi người đã có kết cục được định trước, mặc dù bây giờ đại ca thích cậu, nhưng nhỡ một ngày nào đó người định mệnh của đại ca đột nhiên xuất hiện, cậu căn bản không xác định tình cảm này có thể đi được bao xa.
Tống Minh Uyên thấy Bạch Thời nhìn mình không nói lời nào, hỏi: “Muốn nhìn khuôn mặt thật sự của anh không?”
Bạch Thời lắc đầu lia lịa, đừng có đùa, gene của đại ca không hề kém, đảm bảo rất đẹp trai, nhưng chỉ như thế này thôi mà cậu đã không chịu được rồi, nếu cả khuôn mặt cũng thay đổi, chắc cậu càng chết hơn, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy, có khi đến lúc đó cậu lại bình tĩnh cũng nên.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, không hỏi nữa, buông Bạch Thời ra rồi đi rửa mặt, sau đó dẫn cậu đi ăn điểm tâm, tất cả tự nhiên không khác gì ngày thường.
Bạch Thời cầm bản thiết kế ngoan ngoãn đi theo đại ca dạo một vòng quanh Thiên Việt, sau đó lại đi gặp Chính phủ địa phương và mấy người phụ trách của các cổ đông ở sao Túc Nhạc, mới đó mà đã hơn nửa ngày.
Tối qua cậu uống hơi nhiều, đã vậy sau đó còn tắm nước lạnh, đầu óc cứ hỗn loạn suốt, bây giờ thấy xã giao đã kết thúc, có cảm giác không chịu nổi nữa rồi. Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, muốn dẫn Bạch Thời về ngủ. Bạch Thời nghe rõ, vội vàng lắc đầu, túm lấy khung cửa bất động.
Sáng sớm đại ca ra ngoài thấy cửa phòng cậu đã hỏng cho nên hủy thuê phòng rồi, đêm nay cậu và đại ca vẫn phải ngủ trong căn phòng mập mờ đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy tim gan run rẩy. Bạch Thời xoắn xuýt một lát, nói dù sao cũng không có việc gì, hay là quay về câu lạc bộ đi.
Tống Minh Uyên không có ý kiến, dẫn cậu lên xe.
Phi thuyền tư nhân đỗ sát thành thị mà Kim Tam Vạn đang ở, Tống Minh Uyên tranh thủ khoảng thời gian trống này để mở máy truyền tin làm thủ tục xin cất cánh, đợi anh làm xong, phát hiện Bạch Thời đã rúc vào ghế gật gù buồn ngủ, Tống Minh Uyên nhìn cậu, đưa tay kéo người này vào trong lòng, vỗ vỗ lưng: “Ngủ đi.”
Bạch Thời mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tinh thần chậm dần, duỗi móng vuốt ôm anh, ngủ rất say.
Trong mơ cậu lại trở về thế giới thật một lần nữa, bầu trời đang mưa lác đác, cậu đứng giữa con đường với dòng người đi tới đi lui tấp nập, chỉ thấy tòa cao ốc đối diện lóe lên một tin tức: “Tác giả đang nổi tiếng trên mạng đột nhiên biến thành người thực vật trong vòng một đêm, sau mấy năm khổ sở chống chọi với bệnh tật, anh đã bất hạnh bỏ mình, mấy vị bạn đại thần của anh đau đớn uống thuốc xổ tập thể, còn liên kết lại viết một quyển tiểu thuyết để tưởng nhớ về anh, theo nguồn tin thân thiết, anh sẽ được hạ táng vào hôm nay…”
Bạch Thời mờ mịt, lúc này cảnh tượng chuyển thành một nghĩa trang, bạn bè và người nhà mặc y phục màu đen, đang vây quanh một tấm bia mộ, mẹ cậu khóc đến khàn cả giọng, ba ôm mẹ, một tay cầm ô, nước mắt tuôn đầy mặt, anh ruột của cậu đứng cạnh họ, lưng thẳng tắp, cặp mắt xưa nay vốn hiền hòa giờ trở nên sâu thẳm, hoàn toàn không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Không… Không được!
Cậu vô thức muốn chạy qua, nhưng mà tốn công vô ích, dù có cố thế nào cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, sau đó thấy mấy tên khốn đi khóc lóc bước tới, trịnh trọng đặt một chồng giấy A4 trước mộ, nức nở nói: “Người anh em, đều viết theo những gì ông nói đó, bọn tôi không sửa một chữ, ông xem từ từ nha.”
Mịa, ông đây muốn làm thịt tụi bây!
“A Bạch?”
Bạch Thời đột nhiên mở mắt, thở hổn hển mấy cái. Tống Minh Uyên vỗ vỗ mặt cậu, lại gọi một tiếng nữa, hỏi có phải cậu gặp ác mộng không. Bạch Thời ậm ừ đáp lại, đứng dậy ôm mặt, không muốn nhiều lời.
Mặc dù chi tiết cuối cùng làm cậu muốn phát điên, nhưng hình dáng của người thân vẫn khắc sâu trong trí nhớ, khiến cho cậu cực kỳ khó chịu, quả nhiên là ngày nghĩ đêm nằm mộng, ban ngày nghĩ quá nhiều, kết quả mơ thấy, hy vọng nó không trở thành sự thật.
Tống Minh Uyên nhìn cậu, không biết vì sao anh có cảm giác người này rất xa mình, ánh mắt hơi trầm xuống, anh biết không thể làm quá mức, bàn tay định đưa ra ôm lấy Bạch Thời dừng lại, chuyển thành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Bạch Thời hoàn hồn: “Đến đâu rồi?”
“Sắp tới.”
“Ừm.”
Bạch Thời tỉnh dậy rất nhanh, đầu vẫn choáng váng như trước, lúc xuống xe gần như bị Tống Minh Uyên nắm tay kéo vào trong bến cảng, cậu chậm rãi rảo bước lên phi thuyền, bỗng nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỉnh táo —— Trên phi thuyền chỉ có một cái giường, họ vẫn phải ngủ cùng một chỗ.
Bạch Thời cảm thấy không khỏe chút nào, yên lặng nửa giây, vội vã chạy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó trở về chui lên giường làm tổ, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng, cậu nằm cả buổi mà không hề buồn ngủ, xoắn xuýt một lát, vì phòng ngừa buổi tối mình lại nhào qua ôm đại ca rồi làm người ta cong hơn, dứt khoát tìm hai quả trứng, yên lặng ôm chúng.
Tống Minh Uyên liếc cậu một cái, không để ý, xoay người đi tắm.
Phòng ngủ chìm vào yên tĩnh, giọng nói vui sướng của Lục Việt vang lên: “Chủ nhân, hai quả trứng của cậu là trứng gì?”
“Không rõ lắm, mi biết không?”
“Nếu có dụng cụ tui có thể quét qua xem sao, trứng lớn như vậy, nhất định là động vật rất đồ sộ.”
Bạch Thời thuận miệng nói lúc về sẽ cho mi quét, không để trong lòng lắm, cậu đã xác định đây là trứng chết, hơn nữa những phương pháp có thể dùng cũng đã thử hết, trên cơ bản thì cậu bỏ cuộc rồi,nhưng vì chúng quá đáng giá nên mới giữ mãi không vứt đi, quyết định dùng làm gối ôm.
Lục Việt rất vui, nói chuyện với cậu một hồi, tiện thể giới thiệu những giống thú lớn trong vũ trụ, Bạch Thời nghe chăm chú, cũng dời đi một phần chú ý, nhưng tình trạng này không duy trì được bao lâu thì đại ca đã đi ra, tầm mắt cậu lập tức chuyển về phía đó.
Trên phi thuyền có áo ngủ, lần này Tống Minh Uyên cũng chịu mặc tử tế, có điều cổ áo mở rất rộng, nửa hở nửa không, càng làm cho người ta mơ màng. Bạch Thời chìm anh chằm chằm, chậm rãi thu ánh mắt, nghĩ tới biểu hiện hôm nay của đại ca, cảm giác không có gì khác biệt, chắc là chỉ mới cong một chút, không nhịn được mà hỏi: “Đại ca, anh còn nhớ Lilisa không?”
Tống Minh Uyên hoàn toàn không có thiện cảm với hoàng gia, sững sờ nửa giây: “Ừm, có chuyện gì?”
“Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
Bạch Thời im lặng một giây, lại hỏi, chẳng lẽ anh không thấy cổ xinh đẹp hả. Tống Minh Uyên lập tức đoán ra mục đích của cậu, bình tĩnh đáp, không đẹp như em. Bạch Thời nghẹn họng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, chẳng lẽ anh không cảm thấy cô ấy đáng yêu sao. Giọng điệu của Tống Minh Uyên không đổi, đáp không đáng yêu như em. Bạch Thời im lặng mất vài giây, há miệng rồi lại há miệng, co lại rúc vào trong chăn, sâu sắc cảm thấy cốt truyện đã hỏng rồi.
Tống Minh Uyên lau khô tóc, vén chăn lên chui vào: “Hỏi xong? Đến lượt anh hỏi.”
Bạch Thời kinh ngạc: “Ha?”
“Em muốn ăn trứng luộc không?”
“…” Bạch Thời chớp mắt mấy cái, ngơ ngác vài giây, nhìn anh rồi lại nhìn hai quả trứng trong lòng, chầm chậm nhét chúng vào trong không gian cầm tay. Tống Minh Uyên khá là hài lòng, kéo cậu vào trong ngực. Bạch Thời im lặng một lát, nghĩ sao vẫn cảm thấy được ôm quá thoải mái, dứt khoát không giãy dụa nữa, thành thành thật thật nằm ngoan, nhắm mắt ngủ.
Hành trình từ sao Túc Nhạc tới câu lạc bộ mất tròn hai ngày, Tống Minh Uyên vẫn mang bộ dáng kia, ngoại trừ ôm cậu lúc ngủ thì trên cơ bản không làm chuyện gì khác người, nhưng Bạch Thời vẫn có chút bất an, muốn trở về mau mau, bởi vì ít ra có thể ngủ riêng, nhưng tiếc là trời không toại lòng người, ngay thời điểm gần tới nơi, đại ca bỗng nhiên nhìn về phía cậu: “Lát nữa đáp xuống anh muốn bổ sung năng lượng rồi tới sao Mê Điệt.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “Tới đó làm gì?”
“Bên kia vừa phát hiện một mỏ tinh hạch.”
Tinh hạch! Hai mắt Bạch Thời sáng như sao, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là nội dung cốt truyện?
Tống Minh Uyên nhìn cậu: “Đi không?”
Bạch Thời xoắn xuýt, sao Mê Điệt ở biên giới vũ trụ, đi từ đây qua đó tốn rất nhiều ngày, nhỡ hai người họ cọ xát, cậu làm đại ca cong hơn thì sao giờ?
Nhưng cậu thật sự không muốn bỏ qua thứ tốt như mỏ tinh hạch, cũng không rõ lắm đến cùng thì đây có đúng là cốt truyện cần đi hay không, liền nghĩ một lát, chợt ý thức có một người để cậu tham khảo, vì vậy nhanh chóng liên hệ với Lam, kể sơ qua về sự việc.
“Đội trưởng, anh thấy sao?”
Lam mỉm cười nhìn tam đệ, đã gọi đến xưng hô đội trưởng rồi, chắc là muốn hắn lên tiếng giữ người lại đây mà, Lam không khỏi nhìn đại ca, thế này mà anh dám nói là không ép buộc?
Tống Minh Uyên liếc nhìn hắn.
Lam lập tức bật cười: “Không có việc gì đâu, đi đi, mấy trận tiếp theo đều không có đối thủ mạnh, bọn anh có thể ứng phó được.”
Bạch Thời: “…”
Thật sao, giữa huynh đệ mà thậm chí còn không có chút ăn ý như vậy sao? Cậu lầm bầm ừ một tiếng, phẫn hận ngắt liên lạc.