Chương 118: Khuyên Nhủ

Mặc dù ánh sáng bên ngoài rất đầy đủ, nhưng thời gian trên phi thuyền vẫn tuân theo thiết lập ban đầu, hiện tại vừa mới vào đêm, ánh sáng xuyên qua tấm kính thủy tinh đã được điều tiết, trong phòng dần dần tối xuống.

Trước khi họ hạ cánh, Tống Minh Uyên đã triệu tập các tân sinh để mở một cuộc họp, nói cặn kẽ những việc cần làm và chia nhóm, sắp xếp thời gian hoạt động, sau đó mọi người giải tán tự chuẩn bị, nghỉ ngơi đầy đủ, nghênh đón thử thách phía sau, bởi vậy người nào đó lấy bưu kiện xong về phòng là không có ý định ra ngoài nữa.

Bạch Thời bóng gió hỏi được sự thật, trái tim nhỏ run rẩy, lá gan cũng run rẩy ôm hai quả trứng đồ chơi làm tổ trên giường, yên lặng nghe tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, trong đầu lập tức giãy dụa điên cuồng.

Vừa nghĩ tới khả năng và sức bền khủng bố của đại ca, vào lúc này nên chạy mới phải, nhưng lại nghĩ chạy được một ngày nhưng không chạy được hai ngày, chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu, huống chi nếu chạy đảm bảo cái kết sẽ còn thảm thiết hơn, H cao lên mười lần đó, mười lần đó nha!

Thế nhưng mà không chạy thì tuyệt đối sẽ bị đè, như này như nọ rồi lại như kia… Cậu im lặng rúc vào góc, nghĩ lại, chẳng phải cậu đã sớm có giác ngộ hoa cúc sẽ bị hái sao? Dù gì cũng đánh không lại, càng không định xuống tay, dứt khoát nằm im là được, đại ca đẹp trai như vậy, dáng người cũng đẹp như vậy, trên thực tế sức bật còn kinh người, nhất định trên giường sẽ… Mẹ nó, không được tưởng tượng!

Bạch Thời vùi mặt liệt vào trong gối, chỉ cảm thấy thiết tháo như một con chó hoang đứt xích một đi không trở lại, mịa, đến cùng thì tại sao cậu phải xoắn xuýt như vậy, nếu đại ca không phải là nhân vật phản diện thì tốt quá.

Đợi đã nào! Cậu bỗng nhiên hoàn hồn, thế giới này biết thay đổi đó, tới các em gái cũng không tiếp tục là hậu cung nữa rồi, nếu như đại ca không còn là nhân vật phản diện, liệu thế giới có tạo ra một nhân vật phản diện mới không? Đối với nhân vật phản diện mới, chắc cậu có thể ra tay được, đến cùng đó cậu và đại ca cùng đánh người ta, cuối cùng leo lên đỉnh thế giới có được không hả?

Không không đợi một chút, nếu cậu thành công giết hết nhân vật phản diện, lúc tỉnh lại đã thấy mình về nhà thì phải làm sao đây?

—— Mẹ kiếp, quả thực càng nghĩ càng phiền hơn!

Bạch Thời lại làm tổ một lát, bỗng nhiên bàng hoàng phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, đại não nóng lên, mở cửa chạy ra ngoài không chút nghĩ ngợi, sau đó chạy được vài bước, phát hiện mình đang đi chân trần hơn nữa còn mặc áo ngủ, lập tức dừng lại, hình như người đi ngang qua xung quanh cũng đang nhìn cậu, chớp mắt mấy cái, cứ có cảm giác mình giống thần kinh, liền từ từ lết về.

Mấy người xung quanh đã kinh sợ lắm rồi, má, mi đang mặc áo ngủ của nam thần sao? A a a mau cởi xuống cho ta! Không cởi thì bọn ta sẽ ra tay đó! Mịa, đi ra một tí rồi lại đi vào, tiểu yêu tinh, mi đang khoe khoang à! Đù, bọn ta muốn cùng chết với mi a a a!

Họ hoàn toàn không nhịn được nữa rồi, muốn tiến lên bàn luận về cuộc đời với cậu, ví dụ như là đừng có vô liêm sỉ quấn lấy nam thần nữa, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tống học trưởng, lập tức sững sờ.

Lúc này Tống Minh Uyên đang đi tới cửa, thực ra lúc nãy anh chỉ quấn mỗi cái khăn tắm trên eo, kết quả lại phát hiện cửa phòng mở rộng, mà bạn nhỏ ngốc manh nào đó đã biến mất, hơi dừng lại một chút, tiện tay khoác áo ngủ vào đuổi theo, ngay sau đó gặp người nào đó đang lết về, liền rũ mắt nhìn cậu.

Bạch Thời: “…”

Ối chà, may mà mình kịp quay lại, nếu không cũng chẳng chạy được bao xa, xui xui còn bị làm rất thê thảm. Bạch Thời yên lặng liếc anh một cái, thấy trên lồng ngực anh còn chưa khô hẳn, hiển nhiên là đi rất gấp, nghĩ nghĩ, ý đồ tìm kiếm chủ đề: “… Đừng để cảm lạnh.”

Tống Minh Uyên đứng không nhúc nhích, đưa tay xoa đầu cậu: “Đi đâu vậy?”

Tui sẽ nói là mình muốn chạy trốn hả? Đừng ngây thơ như vậy, đương nhiên là không đời nào! Bạch Thời mặt liệt đối mặt với anh, bộ dạng em không nói cho anh biết đâu.

Tống Minh Uyên cũng lười hỏi lại, ánh mắt liếc qua bên cạnh phát hiện mấy người đang tiến lên với tốc độ như rùa, hơn nữa vừa rồi anh vô tình chứng kiến ánh mắt họ nhìn A Bạch rất bất thiện, Tống Minh Uyên nheo mắt, kéo người trước mặt vào trong lòng, nâng cằm cậu lên hôn xuống trong tiếng hít khí xung quanh.

Mấy người: “= 口 =”

Bạch Thời giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đè vào khung cửa, bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt này, cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đáy lòng run rẩy không thể khống chế, không nhịn được mà đưa tay túm chặt lấy áo đại ca. Tống Minh Uyên không kéo dài lâu, thả cậu ra rất nhanh, ý bảo bạn nhỏ này vào phòng trước, còn mình thì lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh, lúc này mới đóng cửa.

Trong hành lang hoàn toàn yên lặng, bất kể là ai đều có thể nhận ra Tống Minh Uyên đang tuyên bố quyền sở hữu và cảnh cáo họ, hơn nữa ánh mắt kia làm cho trái tim người ta lạnh run, rõ ràng là rất nghiêm túc. Mấy người há hốc miệng, đơ ra vài giây mới tìm lại âm thanh của mình, sợ tới mức vịn trường, lúc này họ cảm thấy trái tim đã tan nát rồi, không rõ đến cùng thì vì sao học trưởng lại thích tiểu yêu tinh kia.

Họ nhìn nhau, có người đờ đẫn hỏi muốn lên diễn đàn báo một tiếng không. Người còn lại thì hỏi ngược một câu: ai tin? Cuối cùng họ chìm vào trầm mặc tập thể, nhanh nhanh rời khỏi cái nơi đau lòng này.

Bạch Thời vào phòng thì xỏ dép đi thẳng tới phòng tắm rửa chân, kì cọ cả buổi mới đi ra. Áo ngủ của Tống Minh Uyên đã được cởi từ sớm, đang tựa vào đầu giường đợi bạn nhỏ này, thấy thế liền vươn tay về phía cậu, ánh mắt mang theo nét vui vẻ mềm mại, dưới ánh đèn nhìn vô cùng mê người. Trái tim nhỏ của Bạch Thời lập tức run lên, cảm giác cậu hoàn toàn không có sức chống cự với bộ dạng này của anh, tiến lên hai bước cầm chặt tay anh, chậm rãi bò lên giường.

Tống Minh Uyên kéo Bạch Thời vào lòng, cởi cái áo ngủ chướng mắt của cậu ném qua một bên, ôm cậu đặt xuống giường, chống tay nhìn cậu từ trên cao: “Lúc nãy định đi đâu?”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, giả ngu: “Ha?”

Tống Minh Uyên cúi người nhẹ nhàng hôn khóe miệng cậu, thấp giọng hỏi: “Sợ hãi?”

Bạch Thời bắt đầu suy nghĩ khả năng đại ca sẽ bỏ qua nếu cậu thành thật nói mình sợ, sau đó phát hiện trên môi truyền tới xúc cảm quen thuộc, đồng thời trong miệng đưa vào một thứ ấm áp, động tác vô cùng nhẹ nhàng, không làm cho người ta chán ghét, liền hé miệng phối hợp, từ từ đáp lại.

Tống Minh Uyên hôn Bạch Thời một lát, đưa tay giữ lấy gáy cậu, dần dần tăng thêm tốc độ và lực, càng ngay càng sâu. Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, vô thức túm lấy vai anh, chỉ cảm thấy nụ hôn này còn bá đạo và xâm lược hơn trước kia, hơi thở cũng gấp hơn. Thật lâu sau Tống Minh Uyên mới thả ra một chút, hôn khóe môi cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “A Bạch.”

Bạch Thời bị hôn đến nỗi toàn thân run lên, thở dốc đáp lại.

“A Bạch…” Tống Minh Uyên lại hôn thêm chút nữa, nhìn cậu từ khoảng cách gần, ý đồ nơi đáy mắt trần trụi không chút che giấu, “A Bạch.”

Bạch Thời mơ hồ cảm giác món đồ cuối cùng trên người đã bị lột ra, nhưng lý trí đã hỏng từ lâu, căn bản không có cách nào ngăn cản, cậu ngơ ngác nhìn anh, há miệng: “Đại ca…”

Tống Minh Uyên xoa đầu cậu: “Ừ.”

Giọng nói này, cảm giác này… Bạch Thời thật sự không nhịn được nữa rồi, vươn tay ôm đối phương thật chặt, bất kể thế nào, đây cũng là đại ca mà cậu luôn tín nhiệm và ỷ lại hơn nữa còn rất thích, hai năm trước chẳng phải cả ngày lẫn đêm cậu đã nói một câu: nhân vật phản diện có thể tẩy sạch sao.

Đây rõ ràng là thuận theo, ánh mắt Tống Minh Uyên tối lại, dùng sức ôm cậu vào lòng, nâng cằm Bạch Thời lên hôn sâu, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng tăng cao. Hô hấp của Bạch Thời càng lúc càng loạn, trái tim cứ đập thình thịch thình thịch, thậm chí có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu rên rỉ một tiếng đè nén, hai tay nắm chặt ga giường.

Giọng nói của Tống Minh Uyên tối tăm và khàn khàn: “… Đau?”

Bạch Thời lắc đầu, thở sâu một chút, run rẩy ôm lấy anh.

Nhiệt độ tiếp tục tăng vọt, cuối cùng Bạch Thời cũng được cảm nhận sức bật kinh khủng của đại ca, cảm giác toàn thân đều bị thiêu cháy, gần như không thể tìm lại ý thức của mình. Từ đầu đến cuối Tống Minh Uyên vẫn luôn ôm cậu, lồng ngực rịn ra một lớp mồ hôi thật mỏng vì những động tác mạnh mẽ kia, cực kỳ gợi cảm. Bạch Thời liếc nhìn trong lúc hỗn loạn, đưa tay sờ sờ.

Tống Minh Uyên nắm móng vuốt nhỏ của cậu đặt bên môi hôn một cái: “A Bạch, có yêu anh không?”

“Ừm.”

Ánh mắt Tống Minh Uyên sâu hơn: “Đừng rời khỏi anh.”

“… Ừm.”

“Anh yêu em.”

Bạch Thời chấn động mạnh một cái, còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào một hồi điên cuồng khác, ý thức của cậu nhanh chóng trở nên mơ hồ, hoàn toàn chìm đắm. Tống Minh Uyên tìm Bạch Thời hai năm, một lần ôm không bao giờ muốn buông tay, phải xả hết nỗi nhớ nhung mới chịu thu tay lại, đến cuối cùng Bạch Thời còn sinh ra ảo giác mình đã bị nuốt vào trong bụng từng chút từng chút rồi, cậu thật sự không chịu được, yếu ớt đẩy đẩy anh: “… Anh muốn làm chết em à?”

Tống Minh Uyên kéo cậu vào lòng vuốt vuốt, không nhịn được một tiếng cười khẽ, lồng ngực cũng rung rung theo. Bạch Thời vội vã ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt anh mang theo nét vui vẻ rõ ràng, cảm giác thanh máu cạn mất rồi. Tống Minh Uyên nâng cằm Bạch Thời lên, hôn khóe môi cậu, lại hỏi hai năm qua cậu sống thế nào.

Đã tới bước này rồi, Bạch Thời không sĩ diện cãi láo nữa, ngoan ngoãn tự thuật một lần. Tống Minh Uyên nghe thấy cậu bị nhốt hai năm, lập tức ôm chặt bạn nhỏ này. Bạch Thời đã mệt mỏi lắm rồi, chẳng muốn động một ngón tay, giờ phút này được anh ôm, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

Tống Minh Uyên xoa xoa má cậu: “A Bạch.”

“Hưm?”

“Vì sao hai ngày nay lại trốn tránh anh?”

Bạch Thời phản ứng vài giây, ép buộc tinh thần quay trở lại, suy nghĩ thoáng một lát, nói: “Em nhớ trước kia anh nói muốn làm chuyện nguy hiểm cho nên hơi lo lắng, anh nói muốn đối phó với người có địa vị cao, nhưng anh là con trai tướng quân, cho nên người anh muốn đối đầu là… Không thể không làm sao?”

Tống Minh Uyên hơi sững sờ, ôm cậu: “Anh sẽ xử lý, không cần lo lắng.”

Mịa, không hề từ bỏ luôn, quả nhiên cốt truyện không đảo ngược, anh định hủy diệt thế giới hả… Bạch Thời cảm thấy trái tim tan nát, im lặng vài giây, mạch suy nghĩ đột nhiên trùng khớp với vị tướng quân nào đó một cách kỳ lạ, thành khẩn khuyên nhủ: “Đại ca, thế giới này vẫn tốt đẹp lắm.”

Tống Minh Uyên: “…”

“Thật đấy.” Bạch Thời nghĩ nghĩ, “Hay là mai chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc… Ưm không…”

“Anh thấy em đã nghỉ đủ rồi.” Tống Minh Uyên túm chặt eo Bạch Thời không cho cậu né tránh, lại hôn cậu thật sâu. Trước khi ý thức tiếp tục hỗn loạn, Bạch Thời còn phẫn hận cào ga giường, trong đầu nghĩ: tui không tin, vì để cho thế giới hòa bình một chút, cậu dứt khoát quyết liệt bước vào con đường cải tạo đại ca!

Hành tinh này ngày ngắn đêm dài, chênh lệch nhiệt độ trong ngày không khác mấy, nhưng chứa rất ít dưỡng khí, không thích hợp cho loài người sinh sống. Nhiệm vụ của năm nhất là thu thập những gì nhà trường đã dặn, hạng mục những việc cần làm tương đối nhiều, địa điểm sinh trưởng của chúng rất lẫn lộn, nếu như may mắn, đại khái chỉ cần nửa tháng là thu thập xong.

Phi thuyền không đỗ ở đây, mà đỗ ở hành tinh phụ cận, đợi đến khi tất cả các nhóm nhỏ hoàn thành nhiệm vụ mới quay lại, cho nên việc ăn ở những ngày này đều do thành viên của các nhóm tự giải quyết.

Lúc Bạch Thời mở mắt, Tống Minh Uyên đã dậy từ rất lâu, hơn nữa đã tắm rửa xong xuôi, thay một bộ y phục tác chiến màu đen, nổi bật lên dáng người cao ngất và sự đẹp trai của anh. Bạch Thời nhìn với bản mặt vô cảm, yên lặng kéo hai quả trứng đồ chơi vào trong chăn, xoay người ngủ tiếp.

Tống Minh Uyên nhìn thấy bộ dạng của bản nhỏ này phản chiếu trong gương, đáy mắt lóe lên nét vui vẻ, đi qua ôm người nào đó lên, nói cho cậu biết phi thuyền phải rời đi, họ và các giáo sư tạm thời ở trong lều.

Mẹ nó, đã biết phải dậy sớm mà còn hành hạ tui như thế hả? Bạch Thời co lại vào trong chăn: “… Anh đi đi, em đi cùng phi thuyền.”

“A Bạch?”

Bạch Thời không để ý đến anh, cậu mới ngủ được bao lâu chứ, mịa, thời gian này thật sự không thể sống được mà, rời khỏi đây thì tốt hơn, tất cả mọi người sẽ yên tĩnh một chút.

Tống Minh Uyên nhìn cậu vài lần, dứt khoát mặc quần áo cho bạn nhỏ này, kéo cậu vào phòng tắm, cuối cùng nửa ôm nửa dìu đưa người ra khỏi phòng.

Sinh viên năm nhất đã thu dọn xong, đang định tới nhà ăn, giờ phút này nhìn thấy họ, những người biết rõ tình hình cụ thể lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, không kiềm chế được vội đưa tay che trái tim nhỏ yếu ớt, đa số còn lại thì nổi giận, á đù, tiểu yêu tinh nhà ngươi đang giả bộ mảnh mai để kiếm sự đồng tình à? Đợi đến lúc về học viện mọi người sẽ làm thịt mi!