Chương 117: Độc Chiếm

“Những người hâm mộ nam thần mau nhìn, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang!”

Diễn đàn chính thức của học viện quân sự Hoàng Gia bỗng nhiên xuất hiện một bài viết, rất hot, từng chữ đều đổ lệ, chỉ cần liếc cũng khiến người ta chú ý.

Lúc này phía học viện đang là chạng vạng tối, các học sinh ăn cơm xong quay về ký túc xá nghỉ ngơi, lượn diễn đàn, ngay sau đó liền thấy nó, bèn ấn mở, lập tức kinh hãi, mới chớp mắt đã xây mấy trăm lầu. Tin tức rơi vào tai những trường khác ở đế đô, lại có một nhóm người rầm rầm kéo tới, mặc dù có nhiều chỗ lệch múi giờ với nơi này, nhưng không cản nổi lượng fan quá đông đảo của nam thần, cho nên bất kể sớm hay muộn đều có người tham gia.

“Vì sao sáng sớm mới ngủ dậy tui đã tới diễn đàn của mấy người dạo chơi chớ, cho dù biết rõ nam thần sẽ không thuộc về tui, nhưng tâm trạng tốt cả ngày hôm nay bay sạch rồi, mấy người mau nói cho tui biết đây là giả đi, online đợi cả ngày!”

“Tui chỉ trốn tiết có một lần, sao thế giới lại biến thành thế này? Đang trừng phạt tui hả?”

“Quả nhiên là ngủ trưa quá lâu không tốt, tui cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh, gặp ảo giác…”

“Bà nó, trước khi ngủ còn đang định chạy tới xem có ảnh nam thần không, tiện thể liếm mấy cái, bây giờ thì khỏi ngủ luôn!”

Bởi vì đặc điểm riêng, diễn đàn không chuyển thành kiểu toàn tức, mà là kết hợp giữa truyền thống và toàn tức, thời điểm bình luận vẫn phải gõ chữ, nhưng đằng sau có thể lựa chọn đính thêm hình ảnh toàn tức, vô cùng sinh động. Trên bên bài viết này chỉ ghi đúng một câu “Tận thế cũng không hơn gì cái này”, sau đó đăng kèm mấy tấm ảnh.

Cái thứ nhất là cảnh Tống Minh Uyên ôm thiếu niên ra khỏi nhà ăn, nhưng bởi vì quay vội, chỉ có hai giây nghiêng người, sau đó liền đổi thành bóng lưng, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến người ta nhận ra đây là Tống Minh Uyên rồi. Ảnh thứ hai dài hơn, là cảnh Tống Minh Uyên kéo thiếu niên vào nhà ăn, đi thẳng tới quầy ăn mua cơm, tiện thể còn thân mật vuốt vuốt tóc đối phương. Ảnh ba là cảnh hai người đang ngồi ăn, nhìn từ góc này qua có thể thấy một dải ngân hà mênh mông ngoài cửa sổ, lãng mạn tới mức khiến họ muốn dùng tóc che mặt.

So với nơi khác, phía bên học viện Hoàng Gia còn phát điên hơn.

Trong hình ảnh toàn tức, một cô gái tóc dài ánh mắt lạnh lùng nắm thanh đao đang nhỏ máu chậm rãi đi ra khỏi bóng tối: “Năm nhất ra đây cho tôi, nói cho tôi biết người này là ai? Thuộc ban nào? Tên gì?”

Người trên phi thuyền gõ chữ rất nhanh: “Không phải trong trường chúng ta đâu, giữa đường bọn em gặp một đám cướp, theo nguồn thông tin đáng tin cậy, cậu ta được học trưởng cứu về, cho nên tạm thời còn đang ở trên thuyền.”

“Mẹ nó, còn chờ gì nữa? Mau mau tống cổ đi! Càng xa càng tốt!”

Mọi người thở phào, suy đoán rằng Tống Minh Uyên thấy cậu ta đáng thương nên mới quan tâm, nhưng sau đó có người phản bác lại ngay, học trưởng hoàn toàn có thể giao cho cảnh sát hoặc để sinh viên khác dẫn theo, căn bản không cần tự mình làm, nam thần rất bận rộn có biết không? Họ bàn tán ầm ĩ, nói có phải sau khi thiếu niên tỉnh lại đã dính lấy nam thần, khiến nam thần mềm lòng không? Dù sao khí thế của nam thần quá mạnh mẽ, trong mấy người có ai dám làm nũng với ảnh? Hóa ra nam thần thích kiểu người thế này sao?

Họ sâu sắc cảm thấy mình phát hiện chân tướng rồi, tiếp tục thảo luận, chỉ sợ hãi xuất hiện một đoạn như là lấy thân báo đáp ân cứu mạng, trên thực tế thiếu niên này có hình dáng không tệ, đã vậy da mặt quá dầy, để người thế này ở cạnh nam thần thật sự quá nguy hiểm.

“Chắc chắn nó thích nam thần rồi! Tiểu yêu tinh hèn hạ vô sỉ!”

“Năm nhất đâu! Mấy đứa mang Minh Uyên của bà đi đã đủ kéo hận, lại còn đứng đó nhìn?!” Mỹ nhân lạnh lùng lôi kiếm ra, bổ đôi cái bàn một cách siêu ngầu, “Tất cả con mẹ nó tự sát tạ tội cho bà!”

Thiếu niên khóc rống lăn qua lăn lại: “Tui không tin tui không tin tui không tin! Nhất định là sự đồng tình của ảnh đột nhiên dâng trào, hoặc là người này là bạn bè hay người quen gì đó cho nên mới vậy, cuối cùng ảnh sẽ là của tui, tui không thể chịu được nếu người như vậy không thuộc về tui!”

“Cút đi, ảnh là của bà!”

Mọi người biết bây giờ không phải là lúc nội chiến, đấu đá vài câu lại chuyển đề tài. Có người chợt nhớ tới Lydia, mặc dù họ không thích Lydia vì suốt ngày lởn vởn bên cạnh Tống Minh Uyên, nhưng lúc này cũng chỉ có thể dựa vào cô ta, bèn nghĩ kế bảo năm nhất đi tìm Lydia, kêu cô ta mau mau tống cổ người kia đi, nếu như tụi bay sợ thì có thể tạo cơ hội vô tình gặp gỡ hoặc khiến các giáo sư biết chuyện này, mấy đứa đi thực tập mà, mang theo người kia là sao, chắc chắn các giáo sư sẽ không mặc kệ đâu. Ngoài ra mọi người ở học viện sẽ quan sát, cùng nhau trợ uy cho mấy đứa, cố gắng lên!

Năm nhất nói câu được, vừa chấp hành nhiệm vụ, vừa cắn khăn thút thít tiếp tục quan sát.

Bây giờ hai người vẫn đang dùng cơm.

Đây là phi thuyền công cộng của học viện Hoàng Gia, dùng để đón sinh viên mới, thực tập, tham gia hoạt động ngoài trường, bên trong được bài trí rất tinh xảo, tít ngoài rìa phòng ăn còn có hai hàng ghế, dùng vách tường để ngăn cách, có phong cách theo quán cà phê và tiệm bánh, giờ phút này họ đang ngồi trong một gian phòng đó, nhìn hình ảnh cực kỳ mập mờ kia, quả thật là giận điên người!

Lúc này đa số sinh viên đã ăn xong, chỉ còn mấy người lẻ tẻ đang ngồi trong nhà ăn, không biết đang nói chuyện gì. Bạch Thời gặp phải đả kích mãnh liệt, đương nhiên sẽ không chú ý tới người khác, cũng không nhìn nhân vật phản diện phía trước mắt, mà yên lặng cúi đầu ăn cơm, nước mắt rơm rớm, mẹ nó, cuối cùng cũng không cần ăn viên năng lượng, uống nước lã nữa rồi!

Cậu cảm thấy trái tim nhỏ bị trọng thương đã được an ủi một chút.

Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này ăn có vẻ ngon miệng, nhớ tới trang phục thê thảm kia, ánh mắt hơi trầm xuống, đợi cậu ăn gần xong mới hỏi: “A Bạch, hai năm qua sống thế nào?”

“Rơi vào lỗ sâu không gian rồi.”

“Anh biết.”

Bạch Thời giật mình, ngẩng đầu: “Ha?”

Tống Minh Uyên nhắc nhở thời điểm đó họ vẫn đang trò chuyện, mặc dù tín hiệu kém nhưng anh cũng có thể nghe được đại khái. Bạch Thời đã hiểu, không khỏi chần chừ một chút, hai giọng nói trong đầu lại tranh luận.

Ngốc manh lạc quan: “Nhưng mà… Nói sao thì ảnh cũng là nhân vật phản diện, tui có nên giấu chuyện tinh thần lực của mình đã lên tới cấp S rồi không?”

Dũng sĩ hung tàn: “Đã không đành lòng xuống tay rồi, giấu thì có tác dụng quái gì? Chứng tỏ mình rất manh hả?”

Ngốc manh lạc quan: “…”

Tống Minh Uyên thấy cậu lại thất thần, cảm giác rất bất đắc dĩ: “A Bạch.”

“A?”

“Không muốn nói?”

“Cũng không phải…” Bạch Thời chần chừ mở miệng, thấy bên cạnh có một người đi tới, đành phải dừng lại một chút. Tống Minh Uyên cũng nhìn qua, phát hiện là Lydia, liền đoán được ý định của đối phương: “Phải họp?”

Lydia gật đầu, dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhắc nhở: “Lúc nãy cậu mang cậu ấy tới đã bị các giáo sư nhìn thấy, bây giờ họ đã nghe nói tới chuyện của cậu ấy, có lẽ muốn hỏi cậu.”

Tống Minh Uyên đã sớm chuẩn bị tâm lý: “Tôi sẽ xử lý.”

Lydia ừ một tiếng, chuyển ánh mắt về phía Bạch Thời, tự giới thiệu sơ qua, đây cũng là lý do cô không dùng máy truyền tin mà muốn đích thân tới, cô đã biết người này, càng muốn biết người này có điểm gì khiến Tống Minh Uyên thích.

Bạch Thời lễ phép nói câu xin chào, sau đó săn sóc bảo đại ca nếu có việc bận thì không cần quan tâm đến cậu, cậu sẽ ngồi ăn tiếp.

Tống Minh Uyên biết phải giải quyết chuyện của Bạch Thời cho xong, hơn nữa phi thuyền đã bay qua điểm chuyển tiếp, hai ngày nữa sẽ tới đất liền, họ phải bố trí sớm, nhưng anh không muốn rời đi, đứng dậy đi vòng qua, kéo người này vào trong lòng vuốt vuốt.

Đây là lần đầu tiên Lydia thấy Tống Minh Uyên như vậy, cảm giác cực kỳ bực mình, không muốn nhìn thêm, quay đầu đi thẳng. Đương nhiên Tống Minh Uyên không để ý tới cô, lại vuốt vuốt bạn nhỏ ngốc manh trong lòng, giọng nói trầm thấp: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, ha?”

“… Ừm.” Bạch Thời nhìn anh từ khoảng cách gần, vì phòng ngừa thanh máu lại cạn, dứt khoát vẫy vẫy tay với anh, quay đầu tiếp tục ăn cơm.

Trước khi đi Tống Minh Uyên lại nhìn cậu một cái, cuối cùng cũng nén được xúc động muốn vác bạn nhỏ này theo. Bạch Thời có thể mơ hồ cảm nhận được tầm mắt của anh, trái tim nhỏ run lên một cái, chẳng lẽ bây giờ đã biểu hiện tham muốn chiếm giữ mãnh liệt rồi hả? Cậu vô thức nghĩ tới mấy đoạn H ngắn kia, cảm thấy toàn thân khôn thể khỏe nổi.

Mấy người bên ngoài thấy cuối cùng nam thần cũng đi, thương lượng một chút, lại bị đám người trên diễn đàn bày mưu đặt kế dò hỏi quân tình, bèn kiên quyết lôi kéo bạn học đi qua.

Người bị lôi đi là học sinh mới vừa chăm sóc cho Bạch Thời lúc nãy, thấy thế hơi bất đắc dĩ. Hắn khác với đám người kia, hắn chỉ đơn thuần sùng bái Tống học trưởng mà thôi, nhưng dù sao mọi người cũng là bạn học, hắn không thể từ chối, đành phải đi tới trước mặt Bạch Thời nói còn nhớ tôi không, lúc nãy cậu ngất xỉu bây giờ không sao chứ.

Đương nhiên Bạch Thời sẽ trả lời là không sao.

Những sinh viên kia chỉ muốn kiếm cớ mở lời, giờ phút này thuận thế vây quanh, hòa khí nói chuyện phiếm với cậu, như là cậu tên gì, ở đâu thế, được Tống học trưởng cứu hả, trong nhà có mấy người, có cần bọn tôi liên lạc giúp không a ha ha ha a…

Bạch Thời cảm giác đám người này cứ kỳ kỳ quái quái, cười tới nỗi mặt cứng đờ, nhưng bây giờ cậu đang gặp đại sự, những chuyện này chẳng đáng là gì, bèn dùng bản mặt vô cảm nhìn họ, nói một câu không cần, nhưng ngay sau đó nhớ tới điều gì, hỏi: “Tôi hơi khó ngủ, có ai có mấy thứ như thuốc ngủ không?”

Có thể khẳng định đêm nay cậu không thể về nhà được, dứt khoát phải khiến đại ca gác chuyện này lại một cách thần không biết quỷ không hay, tối hiểu nhất là cậu có thể bình an sống qua một đêm trước khi làm rõ đầu mối.

Mọi người bàng hoàng, mịa, tiểu yêu tinh, mi muốn làm gì nam thần của chúng ta hả? Muốn cưỡng X sao?

“Không có!”

Bạch Thời mặt liệt đáp lời, trong đầu thì nghĩ không có thì không có chứ sao, còn mang cái bộ dạng muốn ăn thịt người làm gì? Đúng là tâm thần! Cậu liếc nhìn họ, ăn miếng cuối cùng, lấy trang bị bổ xung năng lượng bên trong không gian cầm tay ra, dự định bổ sung chút năng lượng cho máy truyền tin, sau đó liên hệ với anh ruột đón cậu về nhà.

Mặc dù mọi người rất tức giận, nhưng không muốn rời đi nhanh thế, bèn đè nén lửa giận tiếp tục vây quanh, ý đồ giữ gìn mối quan hệ với Bạch Thời: “Còn có chuyện gì cần giúp không?”

“Không có, chuyện của tôi các cậu không giúp được, về tắm rửa ngủ sớm một chút, nghe lời.”

Mọi người: “…”

Mẹ nó, chẳng phải mi đang định theo đuổi nam thần sao? Mọi người yên lặng oán thầm, cười hỏi: “Nói nghe xem nào, liên quan tới Tống học trưởng hả?”

Bạch Thời lờ đi: “Đi ngủ đi, ngoan.”

Mọi người: “…”

Lúc này, Tống Minh Uyên vẫn đang họp, anh không nhiều lời trình bày, mà đã sớm lên tiếng giải thích cho cha mình, nhờ ông xử lý hộ.

Tống tướng quân vô cùng kinh ngạc, không kiềm lòng được mà hỏi mấy lần thật sự tìm được sao, đợi đến khi nghe thấy con út nhẫn nại nói liên tục vài tiếng vâng mới chịu tin, sau đó thở phào một cái.

Hai năm trước Bạch Thời mất tích, suýt nữa thì con út đã làm nổ tung cả vùng đất ấy, ông thấy nếu tiếp tục để như thế sẽ xảy ra sự việc, cuối cùng phải hợp lực với Lam, Joshua và hai đứa con trai cùng kéo người về. Sau khi trở về, mặc dù con út rất bình tĩnh, nhưng suốt mấy ngày không mở miệng nói câu nào, rồi lại ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm người, bản thân mình thì ngồi im trong nhà, không chạy khắp nơi cũng không mở rộng thế lực, chỉ ngẫu nhiên kinh doanh gì đó, đợi tới khi khai giảng thì ngoan ngoãn đi học, vô cùng nghiêm túc, nghiễm nhiên ra vẻ học sinh ngoan… Mặc dù đây là điều ông vẫn muốn, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng ông chỉ toàn lo lắng mà thôi, sợ con út sinh ra tật xấu gì.

Hai năm qua, con út càng ngày càng nổi tiếng, bất kể đi tới đâu đều gặp những ánh mắt nóng rực, gặp qua rất nhiều người theo đuổi điên cuồng, nhưng ông có thể cảm nhận rõ ràng rẳng con mình trở nên lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều, như thể tự xây một bức tường với thế giới bên ngoài, bất cứ ai cũng không vào được, thậm chí còn khiến ông nghĩ con út muốn sống suốt quãng đời còn lại trong cô độc, bây giờ nếu Bạch Thời đã trở về, vị trí con dâu cũng có chủ rồi.

Tống tướng quân hỏi thêm mấy câu người Việt gia đã biết chưa, sau đó nghe thấy con út nói đã thông báo, cũng muốn để Bạch Thời ở lại, vì vậy liền hiểu mình nên làm gì, nhanh chóng ngắt liên lạc, bắt đầu liên hệ với Việt gia và phía học viện.

Hai năm trước học viện đã quyết định sẽ tuyển Bạch Thời, bây giờ nghe thấy người nọ đang trên phi thuyền của họ, lại còn do Tống Minh Uyên đích thân chăm sóc, đương nhiên không phản đối, hơn nữa họ cảm thấy để Bạch Thời cảm nhận bầu không khí này sớm sớm cũng tốt, bèn thông báo cho các giáo sư, nói họ hãy cố gắng để cho Bạch Thời có ấn tượng tốt với học viện.

Giáo sư nghe thấy người nọ hóa ra lại là thiên tài cấp song S, vội vàng đồng ý, thấy hội nghị vừa chấm dứt, liền hỏi có muốn sắp xếp cho Bạch Thời một gian phòng khác không.

Tống Minh Uyên từ chối: “Cậu ấy sẽ ở với con.”

Giáo sư không cản, khẽ giật đầu.

Tống Minh Uyên luôn nhớ tới Bạch Thời, không ngồi lại lâu, vội vã quay lại phòng ăn. Bạch Thời đang ngồi một mình, hiện tại đang kết nối máy truyền tin, làm anh không khỏi sững sờ. Tống Minh Uyên thấy oắt con này có vẻ vui lắm, bèn ngồi xuống bên cạnh cậu, kéo bạn nhỏ này vào lòng: “Muốn liên lạc với ai?”

Bạch Thời ăn ngay nói thật: “Liên hệ với anh trai em, em muốn về nhà thăm ba mẹ một chút.”

“Ừ, anh vừa thông báo với hai bác, lát nữa em tâm sự với họ, họ đều vô cùng lo lắng cho em.” Tống Minh Uyên xoa đầu cậu một cái, “Em đi thực tập với anh trước, sau đó anh sẽ đưa em tới tinh hệ Murs tìm ba mẹ em, cuối cùng quay lại đế đô.”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, tiêu hóa thông tin mất một lát: “Không cần, em tự đi được.”

“Không được, bọn anh đều sợ em xảy ra sự cố, cho nên anh sẽ đi cùng em, chuyện này mọi người đã đồng ý rồi.”

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, mịa, vì sao ba mẹ tui lại đồng ý giao tui cho anh?! Cốt truyện hỏng tới nỗi cha ruột cũng không nhận ra được rồi!

Tống Minh Uyên thấy bạn nhỏ này thất thần như thường lệ, bèn kéo cậu đi, chậm rãi về phòng ngủ. Bạch Thời còn muốn giãy dụa: “Tiểu Tả và nhị ca đang ở đâu? Em cũng nhớ họ lắm.”

“Tiểu Tả học văn hóa một năm, năm nay mới vào năm nhất, bây giờ đang đi thực tập, Lam cũng dẫn đội giống anh, tới khu C.”

“…” Bạch Thời hỏi, “Tri Nguyên thú đâu?”

“Ở nhà anh.”

Bạch Thời liệt kê tất cả những người mình có thể nhớ tới một lần, nghĩ đến tiểu đệ Kim Tam Vạn, nhưng thời khắc gặp lại thế này mà cậu lại bỏ đại ca đi tìm Tam Vạn, chắc đại ca sẽ chém Tam Vạn luôn quá. Bạch Thời trầm mặc, cam chịu lết vào phòng ngủ, đầu tiên lần lượt gửi tin cho ba mẹ và bạn bè, sau đó tắm rửa, bò lên giường làm tổ, bất động.

Tống Minh Uyên vẫn nằm trên giường đợi cậu, thấy thế không khỏi xoa đầu cậu một cái: “A Bạch?”

“Ừm, mệt mỏi.” Bạch Thời thì thào đáp, trái tim mệt mỏi quá đi à, nếu sớm biết như vậy cậu thà ở luôn trong cái nơi quỷ quái đấy cho rồi.

Tống Minh Uyên dừng lại một chút, thấy sắc mặt cậu không ổn, bèn kéo cậu vào trong lòng, vỗ vỗ lưng: “Ngủ đi.”

Bạch Thời ngửi thấy mùi vị khiến cho người ta hoài niệm và an tâm này, giãy dụa một lát, cuối cùng không nhịn được duỗi tay ôm anh, ngủ thật say. Trong mơ, những đoạn H ngắn không ngừng trình diễn, nhân vật chính đã biến hẳn thành cậu và đại ca, hơn nữa cậu còn mang bộ dạng say mê, đợi tới lúc một chuỗi động tác hoàn thành mới từ từ đổi cảnh tượng, hai người đánh tới ngươi chết ta sống, sau đó hai âm thanh trong đầu lại giao chiến.

Dũng sĩ hung tàn bỗng nhiên bò lên: “Tui cảm thấy hoa cúc và không xuống tay được không phải là trọng điểm.”

Ngốc manh lạc quan: “Thế là cái gì?”

Dũng sĩ hung tàn ném ra tuyệt chiêu: “Cậu đừng quên, dù cậu phải ở lại đây vì không xuống tay được, nhưng cũng phải đối mặt với một vấn đề trọng đại, anh ta muốn hủy diệt thế giới đó!”

Ngốc manh lạc quan: “…”

Bạch Thời hoảng hốt, giật mình tỉnh giấc, sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này, nhìn sao cũng không thể tưởng tượng được người này hung tàn thế nào, muốn đối phó với người địa vị rất cao, hẳn là hoàng gia rồi… Mẹ nó, một bên là vợ cả, một bên là đại ca không thể hạ thủ được, cậu nên làm gì đây?

Nếu chọn đại ca, nhất định cốt truyện sẽ sụp đổ toán loạn hơn, nếu chọn vợ cả, có lẽ đống H ngắn kia sẽ áp dụng vào cậu gấp mười lần. Nhưng đây không phải là việc phiền lòng nhất, nếu đại ca muốn hủy diệt thế giới, cậu hoàn toàn không có cách ngăn cản.

Một là không đánh lại, hai là không xuống tay được, ba là thế lực trên sao Mê Điệt của đại ca, mỏ tinh hạch cũng của đại ca nốt, các em gái thì chẳng quen thân mấy, cơ giáp của hai người cùng một cấp bậc, cho nên bây giờ cậu có liều cũng không đấu lại được, mẹ nó chớ, còn đánh cái gì mà đánh?!

Bạch Thời cảm thấy không thể khỏe nổi, yên lặng lui hẳn ra phía sau tìm chỗ rúc vào, muốn chết cho xong.

Tống Minh Uyên tỉnh lại rất nhanh, thấy cậu co lại thành một nắm nhỏ, không nhịn được đưa tay ôm cậu vào lòng: “Làm sao thế?”

“…Không có gì.”

Tống Minh Uyên nâng cằm cậu lên: “A Bạch?”

“Thật sự không có gì.” Bạch Thời duỗi móng vuốt đẩy anh ra, dứt khoát đứng dậy rửa mặt, chuẩn bị ăn điểm tâm. Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, anh đoán oắt con này một là không được gặp ba mẹ, hai là đã biết chuyện gì xảy ra trong mấy năm qua cho nên mới buồn bực, anh cố nén dục vọng muốn tìm hiểu trong lòng, đi theo.

Ngoại trừ phương diện nghỉ ngơi thì trên phi thuyền còn có phòng huấn luyện, nhưng Bạch Thời luôn cảm giác xung quanh quá nhiều tâm thầm, đã vậy trong đầu vẫn hỗn loạn lắm, nên không đi ra ngoài, mà một mình yên lặng co rúc trong phòng ngủ, làm tổ trên giường cả ngày. Tống Minh Uyên phải đi chỉ huy, không thể làm bạn với cậu, chỉ thỉnh thoảng tới xem sao, tiện thể ăn cơm cùng.

Hình ảnh của họ lại được đăng lên diễn đàn, làm một đám người phát điên, đều hỏi sao tên tiểu yêu tinh kia chưa biến. Năm nhất trả lời đã hỏi giáo sư, giáo sư không nói gì, chỉ nói về sau người này sẽ vào học cùng chúng ta. Mọi người lập tức xoa tay nghiến răng nghiến lợi, đến đi, ông/bà sẽ ở đây chờ nó! Sinh viên năm nhất run sợ, tiếp tục đi quan sát diễn biến.

Bởi vì chênh lệch thời gian, lúc phi thuyền đáp xuống hành tinh được chỉ định mới là xế chiều, Tống Minh Uyên chờ đợi, nghe thấy máy truyền tin báo hiệu bèn đi ra ngoài nhận bưu kiện. Đây là hàng mới đặt tối qua, địa điểm giao hàng là hành tinh gần nhất, thời gian vừa khớp. Anh mang vào phòng ngủ, bắt đầu cởi bọc.

Bạch Thời nhìn anh, không nói một lời.

Tống Minh Uyên mang mấy thứ vào phòng tắm rửa sạch, sấy khô, nhét hai quả trứng đồ chơi này vào trong lòng Bạch Thời.

Bạch Thời: “…”

Bà nó, lại nữa, nhìn ông đây giống người thích trứng lắm à?! Thật sự là chẳng hiểu sao, quá vô lý! Cậu yên lặng duỗi móng vuốt ôm chúng, thầm nghĩ: cho dù đưa mười quả trứng cũng không đền bù được trái tim bé nhỏ đã bị tổn thương của tui!

Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên nét vui vẻ, cúi người hôn trán cậu một cái, cởi giấy bọc gói hàng thứ hai.

Lại cái gì nữa? Bạch Thời nhìn sang, chỉ thấy anh lấy ra một cái bình nhỏ, chớp mắt mấy cái, lập tức ý thức được công hiệu của chai chất lỏng này, chợt cảm thấy hoa cúc xiết chặt, toàn thân không thể khỏe nổi.

Không được, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn, mẹ nó!

——— ————

Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến thôi em ơi ㄟ( ▔∀▔)ㄏ