Chương 3: Tân sinh

Thiên Trúc đại lục liên miên bất tận, diện tích biển chiếm 50%; các sâm lâm, sơn mạch chiếm 30%; con người mới chỉ khám phá được 30%, trong đó có 10% là các đảo trên biển. Chưa có người nào có thể đi xuyên khắp đại lục để có thể tìm đến điểm cuối, nơi sức mạnh nói lên quyền thế, kẻ yếu chỉ có kiếp nô lệ suốt đời phục vụ người khác.

Để có thể vươn tới đỉnh cấp cường giả, cần phải có thiên phú tuyệt hảo, một sự trả giá lớn của sự nỗ lực, một ý chí kiên định hướng về phía trước. Tuy nhiên vậy vẫn chưa đủ. Không có đại lượng tài nguyên, đỉnh cấp công pháp, thiên đại tạo hóa thì có mấy ai có thể đi đến bước này?

Thiên Trúc đại lục có thập đại thế lực khống chế cả đại lục. Nhất tông - Đan khí tông. Nhị điện - Ám Ảnh điện và Cửu Thiên điện. Tam học viện - Thiên Võ viện, Chiến Thần viện và Tiềm Long viện. Tứ gia - Lý gia, Trần gia, Thủy gia và Hỏa gia. Thập đại thế lực đỉnh phong không thế lực nào sợ nhau nhưng sóng ngầm vẫn nổi lên liên tục vì vấn đề tài nguyên tu luyện.

Nhất tông - Nhị điện - Tam học viên - Tứ thế gia là thập đại thế lực và cũng là thập đại kiêng kị khiến người khác không dám chọc vào.

Đại Kinh thành, Lý gia, một trong tứ đại thế gia đỉnh cấp của Thiên Trúc đại lục, khai chi tán diệp đã có thời gian cả mười vạn năm, thiên tài lớp lớp duy trì, xứng đáng là một đại tộc đỉnh cao. Hôm nay là đại lễ tế tổ một mười vạn năm của cả gia tộc. Cũng là lễ trưởng thành của lớp trẻ trong gia tộc, quyết định tương lai của chính mình.

Lý gia lão tổ Lý Trường Sinh - Độ Kiếp cửu chuyển, thập đại cường giả trên đại lục chính từ trong bế quan cũng đi ra để duy trì đại lễ.

Lúc này tại cửa lớn đi đến mấy thân ảnh trung niên, mỗi người lại mang theo vài ba thanh niên sóng vai đi vào cười lớn nói: “Trường Sinh huynh phong phạm càng ngày càng tốt nha, lần trước gặp mặt cũng đã ngàn năm, ta cứ tưởng huynh đã đi tiên giới rồi chứ”. Đây là Thủy gia lão tổ Thủy Nhược Tâm, tu vi đồng dạng là Độ Kiếp cửu chuyển.

“Ai da, Thủy muội đến nha, nhìn muội càng ngày càng trẻ ra, càng xinh đẹp thêm thì phả. Chúng ta đã có mấy nghìn năm quen biết, những lời khách sao nên giữ lại đi nha”. Lý lão tổ khấp khấp cười to nói.

“Lão bất tử nhìn mặt trời trước ta hơn ngàn năm mà đến bây giờ vẫn chưa chết sao? Đúng là mạng ô quy cũng như tên mà”. Một giọng nói chẳng khách sao vang lên ngay sau lời chào của Thủy gia lão tổ, Đây là Trần gia lão tổ Trần Lập Quốc - Độ Kiếp cửu chuyển.

“Đại lễ nhà người ta sao Trần huynh lại nói thế, nhỡ đâu mai Lý gia có tang lại đổ thừa do huynh làm thì sao đây a, thật là miệng quạ đen mà”. Hỏa gia lão tổ Hỏa Hồng Y - Độ Kiếp cửu chuyển, chen miệng đến nói cùng Trần lão tổ mỉa mai Lý gia.

“Lão Trần yên tâm nha, ta kiểu gì cũng sẽ đi sau lão, tu vi của ta còn cao hơn lão nửa bộ cơ đấy. Còn Hỏa “cô nương” nha, càng ngày càng có bộ giáng tiên phong đạo cốt rồi đấy”. Lý lão tổ miệng lưỡi cũng không kém, đáp trả lại

“Ý lão gia hỏa của người chê ta già hả, có muốn so chiêu luôn tại đây không?” Hỏa lão tổ nóng nẩy lao lên muốn tìm lại mặt mũi.

“Các vị thôi được rồi nha, hôm nay đến nhà người ta làm khách, nể mặt một chút nhé”. Thủy lão tổ chen lời, tạm thời dập tắt hỏa khí của đôi bên.

Lý - Thủy đồng minh, có giao tình thông gia với nhau đối khác với Trần - Hỏa hai đại tộc làm thành thế gọng kìm. Minh tranh ám đấu không lúc nào ngừng lại.

“Nể mặt Thủy muội muội ta không so đo với lão bất tử nhà ngươi”. Hỏa lão tổ bất tranh khí hậm hức nói.

Lý gia lão tổ đã có 4500 tuổi rồi. Còn Trần, Hỏa hai lão mới có khoảng hơn 3000 tuổi thôi. Riêng phần Thủy “lão” thì đúng là trẻ nhất, mới 2700 tuổi. Đối với vạn năm tuổi thọ của tu vi Độ Kiếp này chẳng đáng là bao nhiêu.

Lý Trường Sinh đứng trên đài cao nhìn ba Lão tổ của ba nhà đều đã yên vị, lúc này mới nhìn xuống thế hệ con cháu trẻ tuổi của mình ở bên dưới, giọng nói hào hùng kể lại lịch sử phát triển của gia tộc cả mười vạn năm qua khiến cho người ở dưới ai ai cũng sôi trào nhiệt huyết tuổi trẻ, mong sao sẽ thể hiện được mình tốt nhất để có thể lọt vào mắt lão tổ để được gia tộc trọng điểm tài bồi.

Sau khi nói một hồi lâu, Lý lão tổ cũng tuyên bố đại lễ bắt đầu. Sau đại lễ sẽ là phần kiểm tra thiên phú và tỷ võ của lớp trẻ để tìm ra người xuất sắc nhất.

Vừa lúc đại lễ kết thúc, trên trời nổi lên đại dị tượng khiến Lý lão tổ nhíu mày không biết có chuyện gì sắp xảy ra.

Đúng lúc này một tiếng khóc “oa oa” của hài tử vang lên, tiếng khóc cơ hồ vang khắp Đại Kinh thành. Trên trời đổi thành thập sắc tường vân che kín cả Lý gia. Những ánh sáng từ trên trời còn chiếu sáng cả hậu viện Lý gia.

Ba lão tổ còn lại biến sắc. Trần, Hỏa nhị vị lão bay tới muốn xông vào hậu viện để xem rốt cuộc xảy đến điều gì.

Lý lão tổ bắn tới trước mặt chặn hai người này lại, giọng điệu không chút thiện ý: “Hai người các người muốn tấn công hậu viện, gây chiến với Lý gia ta hả?”

Thủy lão tổ cũng bay tới cạnh Lý lão tổ, bộ dáng muốn đánh thì tới của nàng cũng khiến lão tổ hai gia kia chùn bước.

“Lão bất tử nóng cái gì? Ta chỉ muốn xem tiểu hài tử như thế nào lại có thể khiến thượng thiên xuất hiện dị tượng mà thôi.” Trần lão tổ biết là đánh không lại đành tức giận nói.

“Hôm nay các người là khách của ta nên ở vị trí chiêu đãi khách nhân đi, còn mong hai người ở lại xem thế hệ trẻ của Lý gia chúng ta.” Lý lão tổ khoát tay nói, giọng điệu thập phần kiên quyết.

“Nếu đã không đón chào chúng ta thì đi a, ta cũng chẳng muốn ở lại Lý gia của lão làm cái gì hết.” Hỏa lão tổ nói xong bay thẳng về hướng Hỏa gia không ngoái đầu lại. Trần lão tổ thấy vậy cũng căm tức đi theo.

“Thật có lỗi với Thủy muội rồi, ta hiện tại phải đi vào hậu viện xem có sự tình gì nhé. Muội cứ ở lại xem hậu bối so đấu thuận tiện chỉ bảo một vài điểm nha, khi kết thúc còn có lễ cho muội đấy.”

“Lý huynh khách sáo rồi, huynh cứ lo việc đi, muội xem xem hậu bối Lý gia lớp này có gì đặc sắc nào.” Thủy lão tổ cười mị mị quay về chỗ ngồi của mình.

“Tề Kiên, Tề Minh đâu gọi nó ra chủ trì đại lễ đi, không thể để đại lễ gián đoạn được.”

Lý Tề Kiên - Đại Thừa viên mãn. Đại trưởng lão Lý gia, em trai Lý Tề Minh - Đại Thừa trung kỳ, gia chủ Lý gia.

“Thưa gia gia, Tề Minh hẳn là ở hậu viện. Hôm nay vợ hắn lâm bồn, hài tử vừa ra đời kia có khi là của đệ đệ đấy.”

“Vậy thì người chủ trì đại lễ đi, để ta vào.” Lý lão tổ nói xong hướng hậu viện bay tới, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Lý Thiên Lôi bắt đầu cảm nhận được tri giác thì lại phát hiện mình ở một nơi tối tăm, chật hẹp mà lại thập phần ẩm ướt bất động thanh sắc chậm nghĩ: “Chẳng nhẽ đây là Địa phủ sao? Quả thật trải qua rồi mới thấy nó không quá lạnh lẽo như người ta nói.”

Đang miên man suy nghĩ tự nhiên cảm thấy thân thể mình được người khác kéo ra khỏi nơi chật hẹp đó, những tia sáng Khiến hắn thập phần lóa mắt, muốn nói gì đó lại thành tiếng khóc không khỏi làm hắn sợ hãi.

“Mẹ nó, không phải ta đã đầu thai rồi chứ? Mà đã đầu thai tại sao ta lại nhớ được kiếp trước thế nhỉ?” Lý Thiên Lôi không khỏi than khổ một tiếng.

Đúng lúc này một đóa tường vân thập sắc bay vào người hắn khiến hắn thập phần thoải mái, ngừng tiếng khóc thay vào đó là tiếng cười thích thú.

“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, là một nam hài khỏe mạnh nha.”

“Mang hài tử của ta đến đây cho ta xem nào.” Một giọng nói có chút yếu ớt vang lên khiến trong lòng Lý Thiên Lôi cảm thấy ấm áp. Đây là nữ tử Thủy gia - Thủy Tinh Linh.

Vuốt ve hài tử mỉm cười trong ngực mình, nàng nổi lên lòng thương yêu vô hạn: “Hài từ nha, con ở trong bụng ta làm ta thật khổ, ai ngờ ra ngoài rồi lại ngoan ngoãn đáng yêu đến vậy chứ.” Giọng nói mềm mại đầy trìu mến và yêu thương vang lên khiến Lý Thiên Lôi thập phần ấm áp.

Hóa ra đây là tình mẹ ah. Kiếp trước không được hưởng hơi ấm gia đình, kiếp này ta lại có gia đình rồi. Hắn rúc đầu vào ngực mẹ cảm nhận tình thương và hơi ấm tỏa ra làm hắn thập phần thích thú.

Đúng lúc này một lời nói ồm ồm đầy cứng rắn nhưng lại mang thêm một tia lo lắng cùng vui mừng vang lên từ ngoài cửa: “Nha, đã xong rồi sao? Nàng cảm thấy thế nào rồi Linh nhi, còn cả hài tử của chúng ta nữa, nó đâu rồi để ta xem một cái nào.”

Đẩy cửa ra là một nam tử có khuôn mặt kiên nghị, cứng rắn đi vào khiến Lý Thiên Lôi nghĩ ngay đến cha của mình. Ai nha đúng nha, ta có mẹ thì cũng phải có cha chứ. Vậy là kiếp này ta có gia đình rồi.

Hắn hi hi ha ha cất tiếng cười non nớt, rời vòng tay của mẹ tiến vào lòng cha.

“Ha ha đúng là hảo hài tử của ta nha, làm khổ vợ ta mười năm đến giờ mới đi ra. Đợi ngươi lớn ta phải đánh đít người mới được.” Tuy nói vậy nhưng Thiên Minh thập phần vui mừng khi thấy con trai khỏe mạnh như vậy. Đã thế con có dị tượng nữa, như vậy đã xác định con đường thập toàn cho nó rồi.

Lúc này Lý lão tổ cũng đã tới nơi, nhìn hài tử trong tay Tề Minh nói: “Hài tử vừa sinh để thiên ban dị tượng đây sao? Mang ta bế một cái xem nào. Ồ quả là căn cốt tuyệt hảo nha. Có hài tử này Lý gia ta lại vững chắc mười vạn năm rồi ha ha.”

Chuyển từ tay cha sang tay mỗi người trung niên nam tử, Lý Thiên Lôi thầm nghĩ: “Đây chắc là gia gia của ta rồi, quả là ta có một gia đình hoàn hảo theo đúng nghĩa rồi.”

Hài tử đưa bàn tay nhỏ bé hướng mấy mẩu râu của Lý lão tổ túm túm lại khiến lão thập phần ưng ý, tiếng cười lại càng lớn biểu lộ sự vui mừng trong lòng hắn.

Lý Tề Minh thấy vậy cũng cười hiền hòa nói: “Gia gia đến rồi thì người hãy ban tên cho hài tử đi, mong sau này nó sẽ cường đại chống đỡ lấy Lý gia như người vậy.”

“Hài tử này khiến Thiên nổi thập sắc tường vân, vậy thì gọi nó là Thiên Vân đi. Ha ha Lý Thiên Vân nha, nghe thập phần không tệ.”

“Được, vậy theo ý gia gia thì gọi nó là Thiên Vân đi. Lý Thiên Vân.”