Chương 2: Hướng về tử vong, trọng sinh chi mệnh

Lý Thiên Lôi, 44 tuổi, Tổng Giám đốc - Chủ Tịch hội đồng quản trị tập đoàn mậu dịch đa quốc gia Lôi Giang.

Từ khi lọt lòng Lý Thiên Lôi đã bị bỏ rơi ở trước cửa cô nhi viện ngoại thành Hà Nội. Vừa đến tuổi lớn hắn đã bộc lộ thiên tư thông minh, tư chất tuyệt hảo, ngộ tính siêu đẳng của mình lại khiến mọi người thập phần chú ý.

18 tuổi đỗ vào Chính Kinh đại học phủ, học phủ lớn nhất và tốt nhất Việt Nam và thế giới lúc bấy giờ. Chỉ mất hai năm để học hết năm năm kiến thức. 20 tuổi tốt nghiệp học phủ với bằng ưu, tương lai rộng mở phía trước đang đón chào hắn.

21 tuổi mở công ty mậu dịch Lôi Giang.

23 tuổi mang Lôi Giang lớn mạnh khắp Việt Nam.

25 tuổi Lôi Giang đã trở thành tập đoàn mậu dịch lớn nhất châu á.

35 tuổi tập đoàn mậu dịch đa quốc gia Lôi Giang chính thức có mặt trên mọi thành phố khắp thế giới.

44 tuổi Lôi Giang đã là một huyền thoại.

Thế nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó. Áp lực cồn việc mà Lý Thiên Lôi tự đặt ra cho mình khiến hắn không thể nghiệm được cuộc sống, nhân sinh.

Không tình yêu, không gia đình, tình bạn chỉ ở trên cồn việc. Tự lực tự cường giúp đỡ người khác nhưng lại không nhận được hồi báo từ ai cả.

“Anh ấy là một cường nhân, một người siêu phàm. Người như vậy chúng ta đâu làm gì có ích cho anh ấy được. Thôi sự giúp đỡ và bảo hộ của anh ấy đối với chúng ta cứ giữ trong lòng mình là được.” Tiếng lòng của ai cũng là như thế, không một ai hiểu được Lý Thiên Lôi nghĩ gì, muốn gì.

Bước ngoặt cuộc đời hắn xảy ra ở tuổi 39. Khi quay lại Chính Kinh đại học phủ để dự lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường. Một danh nhân như hắn không thể không có mặt để tô điểm nên chiến tích của học phủ khi đào tạo được một con người tài ba đến vậy.

Lúc đó hắn gặp nàng, Đỗ Liên Na. Một cô bé sinh viên năm nhất. Nàng ngây thơ, đáng yêu, đôi mắt đượm một chút buồn khiến cả tâm hồn hắn chìm vào trong đó. Ngây dại một lúc hắn chợt bình tĩnh lại và nổi lên quyết tâm “cô bé, em là của anh rồi”.

Tuy chưa bao giờ trải qua tình yêu nhưng đối với Lý Thiên Long mà nói mọi chuyện thật dễ dàng. Với tài hoa và số tài sản kếch xù. Những viên đạn bọc đường tấn công một cô bé ngây thơ liên tục nhuếnh nàng siêu lòng.

Sau ba tháng bắt được nàng tới tay, Lý Thiên Long lập tức cưới nàng.

Nàng đi theo hắn học cách quản lý công ty, làm việc cật lực vừa ý hắn. Lý Thiên Lôi nghĩ cuộc sống hạnh phúc ấy chỉ như thế mà thôi, còn đòi hỏi điều gì nữa.

Cuộc sống hạnh phúc đó kéo dài năm năm cho đến hôm nay, mọi thứ ở quá khứ lập tức tan vỡ.

Một tuần trước vừa được báo giới đề cử là tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới, người giàu nhất thế giới. Nhưng, chỉ một tuần sau mọi thứ đều sụp đổ.

Lý Thiên Lôi đạp tan cửa phòng họp ra, vừa đi vừa hét to: “Là ai? Ai cho các người tự họp hội đồng khi không có lệnh của tôi hả?”

Nhưng khi bước chân đến nơi, hắn chợt đờ người. Người ngồi vị trí của hắn lại là Liên Na, còn vị trí bên cạnh mà Liên Na hay ngồi lại là một chàng trai xa lạ ngồi xe lăn.

Lý Thiên Lôi bình tĩnh, cau mày nói: “Liên Na, em đang làm cái gì ở đây, chuyện này là như thế nào? Người bên cạnh em là ai, tại sao hắn lại có quyền vào phòng này?”

“Tôi mới người nên nói điều này ông Lôi ạ. Tập đoàn này bây giờ không phải mang họ Lý, cũng không của Thiên Lôi ông mà là của Đỗ gia, của Đỗ Liên Na này ông hiểu chứ?” Đỗ Liên Na mặt lạnh bằn, vô tình nhìn hắn mà nói.

Lý Thiên Lôi không thể tin được điều gì đang xảy ra với mình. Người vợ mà hắn hết mực yêu thương, hết mực cưng chiều suốt những năm qua lại nói những câu tuyệt tình như thế: “Em đang vui đùa với anh đúng không? Công ty này cũng là của em mà, nó là của hai chúng là mà, đúng chứ?”.

“Không! Anh nhầm to rồi Thiên Lôi ạ. Nó hiện tại là của tôi, của mình tôi thôi, tập đoàn này chẳng dính dáng gì đến anh ngoài trùng một chữ Lôi hết. Tất nhiên ngày mai sự trùng hợp này sẽ được phá bỏ khi tôi đổi tên cồn ty”. Đỗ Liên Na lạnh lùng thốt ra từng câu, từng chữ như đâm vào da, cắt vào thịt hắn vậy.

“Ha ha, hôm nay là ngày cá tháng tư đúng không? Mọi người đều vào hùa với Liên Na để hù tối đúng chứ? Trò này thật vui đấy”.

“Anh không tin thì hãy nhìn giấy tờ này đi. Đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần công ty và toàn bộ tiền mặt, bất động sản, cổ phiếu, quỹ đen của anh sang cho tôi. Nó có cả chữ ký và con dấu của anh đấy. Tự nhìn cho kỹ rồi cút nhanh khỏi công ty cho tôi”.

Lý Thiên Lôi run rẩy, cầm những tờ giấy lên nhìn, mặt tái lạnh lẽo,vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, mạch máu tuần hoàn siêu tốc khiến tim hắn nẩy liên hồi, đầu óc nổ lùng bùng như có hàng vạn quả bom đang nổ bên tai vậy.

“Đây là tại sao? Anh đã làm gì có lỗi với em mà em lại làm như vậy với anh hả Liên Na?” Hắn xé tan mấy bản hợp đồng tung lên, mắt đỏ ngầu nhìn Liên Na và đợi chờ sự trả lời từ người vợ cũng chung chăn gối với mình năm năm nay.

“Anh còn nhớ Đỗ gia tại U Châu Trung Quốc chứ? Đỗ gia của tôi vì anh mà nhà tan, cửa nát. Bố tôi vì uất ức nhảy lầu tự tử. Mẹ tôi vì uất ức, đau buồn cũng theo chân bố tôi xuống suối vàng. Đây, còn đây là Đỗ Duy Minh, anh trai và cũng là người thân duy nhất còn lại của tôi trên cuộc đời này. Anh trai tôi vì nuôi tôi ăn học đã bỏ học đại học, đi làm thêm kiếm tiền để tối nên người. Ấy vậy mà ông trời không có mắt, để anh trai tôi tai nạn thành người bại liệt. Anh ấy gắng gượng đến bây giờ là đợi ngày hôm nay, đợi sự trả thù của tôi. Ông trời rốt cục cũng mở mắt để tôi gặp được anh. Để báo được đại thù tôi không tiếc đem cơ thể này cho anh. Nghĩ đến kẻ thù chà đạp lên tôi hàng đêm khiến nhiều lúc tôi muốn vứt bỏ cuộc đời này để đoàn tụ với gia đình. Nhưng không, xuống dưới đó tôi không thể nào nhìn mặt bố mẹ được. Anh hiểu chứ, anh hiểu những nỗi đau mà tôi đã gánh chịu chứ? Nhưng chắc là không đâu nhỉ. Một người kiêu ngạo, toàn tài như anh đâu có ủy khuất gì đáng nói chứ. Mọi thứ hôm nay anh phải chịu đựng đều là cái giá phải trả cho những gì anh tạo nên trong quá khứ”. Đỗ Liên Na gào lên trong nước mắt, thốt lên mọi nỗi khuất nhục mà mình đã phải chịu.

“Em lầm rồi Liên Na, khi anh mở rộng công ty thì không tuyệt đường sống của bất cứ công ty địa phương nào cả. Chắc chắn là tại người khác vu oan giá họa cho anh. Em phải tim vào anh, tin vào tình yêu anh dành cho em chứ?” Lý Thiên Lôi bình tĩnh nói nhẹ nhưng trong lòng đang phiên giang đào hải.

“Ồ có thật không? Nhưng lí do chính vẫn là vì anh. Sau khi anh tới chúng Đỗ gia chúng tôi luôn thua lỗ phải vay nợ ngân hàng, sau đó những công ty khác lại liên hợp chèn ép khiến công ty Đỗ gia phá sản, bức tử bố mẹ tôi. Sau bao nhiêu năm điều tra tôi đã biết người sai khiến họ là thư ký lúc đấy của anh Phạm Bình Chánh. Anh đừng nói với tôi không quen anh ta nha. Tuy bây giờ không tìm thấy hắn ta nhưng cũng sẽ nhanh thôi, hắn sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Còn bây giờ cút đi cho khuất mắt tôi, đến giờ họp cổ đông rồi, anh không còn lý do gì để ở lại đây nữa”.

Những câu nói vô tình của Đỗ Liên Na đâm vào tận tâm khảm của Lý Thiên Lôi khiến hắn khựng lại không còn nói được điều gì nữa.

Hắn lững thững bước ra như người vô hồn kèm theo những ánh mắt vô tình từ những người khác. Hắn bước vào thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất của tòa nhà Lôi Giang, tòa nhà hắn dốc hết tâm huyết xây dựng giờ đã đổi chủ rồi.

Đứng trên nóc nhà lộng gió Lý Thiên Lôi ngẫm lại những gì cuộc đời mình đã trải qua. Không ngờ chỉ vì tiểu nhân Phạm Bình Chánh để hắn hiện tại phải đi vào ngõ cụt này.

Thương trường như chiến trường, hắn đã rất nhân từ với địch nhân, cả đời chưa hại ai cả, cả đời làm việc thiện tích đức. Lý Thiên Lôi tự nhận rằng kiếp này chưa bao giờ trực tiếp có lỗi với người cả nhưng hiện tại, bức tường chắn trong lòng hắn sụp đổ.

Thiện có thiện báo, ác có ác báo !

Lưới trời lồng lộng, kẻ gian khó thoát, kẻ ác không dung !

Vậy mà tại sao…

“Lão tặc thiên ah! Kiếp này ta đã làm gì nên tội mà sao những điều tốt đẹp, nhưng thiện ý đáng ra ta nên có ở đâu? Nó ở đâu lão có thấy không lão tặc thiên?”

Kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe. Lý Thiên Lôi tuyệt vọng nhìn lên bầu trời đen kịt, thi thoảng lại có đạo đạo sấm chớp dực trời báo hiệu có điều chẳng lành sắp ập đến. Nhưng như thế thì sao?

Khi cuộc đời ruồng bỏ hắn, khi mục tiêu hắn đã đạt tới bị người khác đoạt mất trong sự ngỡ ngàng. Hắn thả mình từ tầng 258 tòa nhà Lôi Giang, nơi hắn thăng trầm, nơi mà hắn mang hết tâm huyết để tạo dựng nên. Nhưng, tất cả đến giờ phút này chỉ là quá khứ.

Lý Thiên Lôi ở trên trời cực tốc rơi rụng, hắn cuối cùng thử nghiệm đi hỏi lão Thiên những vấn đề này.

Tại sao sinh mệnh của ta lại như vậy?

Tại sao chỉ có ta thống khổ như vậy?

Tại sao ta không thể vui sướng như những người khác?

Nhưng vô tình lão Thiên trước sau như một, căn bản không có đáp lại ý của hắn.

Bên tai ầm ầm tiếng sấm và gió để hắn cảm giác dị thường yên tĩnh, hắn triệt để đã rời xa bụi trần, đã rời xa náo động, đã rời xa tất cả xung đột cùng hỗn loạn.

Bất chợt, một tia sét màu vàng đánh lên thân thể hắn, từng đoàn lạnh lẽo vây lấy thân thể của hắn, mặt đất dưới thân tựa như vực sâu không đáy, những tia ấm áp này giống như nước ối bao vây đầu óc hắn, rất kỳ quái, lạnh lẽo ngược lại hóa thành ấm áp, để hắn không muốn suy nghĩ, không muốn suy nghĩ. Trong giây lát này, thời gian mất đi ý nghĩa.

Cứ lặng như vậy đi.

Cứ lặng như vậy đi. . .

Cứ lặng như vậy đi. . .

. . .

. . .

----------------------

Đôi lời của tác: có thể nhiều bạn tự hỏi tại sao một kiêu hùng như vậy lại có cái chết lẵng xẹt như thế thì xin thưa như này.

Main nhà ta là trẻ mồ côi, toàn tài quá sẽ dẫn đến càng nhiều kính sợ hơn là bạn hữu. Con đường sự nghiệp hoàng kim chưa nếm thất bại, chưa gặp đau khổ.

Phá vỡ bức tường do chính mình tạo ra bao giờ cũng là một đ