Chương 2: Thiên Tôn Tại Thượng

Hắn vừa bước ra khỏi cửa chưa đầy một phút, nữ nhân khi nãy ép cung hắn liền giật mình nói

「Ah! Ngươi là phạm nhân giết người, không thể đi được. Mau quay lại cho ta」

Nói rồi, nàng liền một mạch đuổi theo hắn. Lúc này tất cả thành viên của đội cảnh sát liền làm ra một vẻ mặt khó tả, đồng thanh nói

「Tần Đội Trưởng lại phát điên rồi, thật hết cách với nàng ta」

Người của Đường gia đều ngây ra, không hiểu chuyện gì. Hắn thân là kẻ đã bước chân vào Tiên Thiên, làm sao một đội trưởng đội cảnh sát có thể làm gì hắn a? Càng nghĩ bọn người Đường gia càng không hiểu liền tới đỡ gia chủ dậy và bỏ về, mặc cho người trong cuộc xử lý.

Lúc này, Triệu Khiết đang vừa đi vừa suy nghĩ về thực lực của phàm giới. Hắn cơ bản đã hiểu rõ phân chia cảnh giới của phàm giới so với tiên giới không mấy khác biệt, người luyện võ đai đen có thể coi mạnh như Luyện Thể Cấp của tu chân giả mà ngoại kình võ giả chính là mạnh ngang với Luyện Tủy Cấp tu sĩ còn nội kình lại có thể sánh ngang với Luyện Cốt Cấp tu sĩ. Mà cái gọi là Tông Sư chi cảnh chính là cùng với Luyện Khí Kỳ không khác là bao. Lại nói, Thần Cảnh khi nãy bọn người Đường gia nhắc tới chính là so với Khai Khiết Kỳ tu sĩ đặt chung một hàng a. Còn hắn, sớm đã bước vào thần giới từ hàng vạn năm trước, sớm đã cùng với tu sĩ tiên giới không cùng một đẳng.

Hắn trong lúc đang suy tư, chợt cảm nhận thấy một luồng sinh khí đang từ từ tiến lại liền nói

「Tần Đội tìm ta có việc gì?」

Nữ nhân đang lấp ló phía sau hắn giật mình, liền bước ra trước mặt hắn và nói

「Tiểu tử thật tài giỏi a, tôi trốn kĩ như vậy mà cũng phát hiện ra」

Tần Vũ Nguyệt, thiên kim đại tiểu thư Tần gia tính tình ương bướng, không theo gia đình làm kinh doanh mà lại muốn làm người nghĩa hiệp giúp đỡ dân chúng, nhờ gia đình âm thầm giúp đỡ phía sau nàng mà nàng thăng tiến nhanh đến chóng mặt.

「Nếu ta không nhầm thì chỉ cần là cường giả nằm trong top 100 thiên bảng, giết người đều không bị truy cứu? Vậy cô nghĩ với thực lực của ta còn không đạt được một cái top 100 thiên bảng hay sao?」

「Cái đó... Nhưng... 」

Vũ Nguyện ấp úng

「Hả? Nhưng gì cơ?」

Hắn liên tục dồn ép cô, khiến cô không nói lên lời

「Đ-Được, vậy lần này tha cho tiểu quỷ nhà ngươi. K-Không phải là ta bị soái khí của ngươi mê hoặc, chẳng qua là ta không muốn làm khó ngươi thôi」

Nàng ngượng ngùng nói, tuy miệng nói như vậy nhưng trong đầu nàng hiện giờ đều đã bị hình dáng của hắn che lấp hết không thể nghĩ được gì. Cứ như vậy Vũ Nguyện ngượng ngùng bỏ đi, cô chạy với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với mọi khi, chỉ khi đã cách hắn rất xa cô mới ngừng lại.

Hắn không hề để tâm chút gì tới nữ nhân này liền tiếp tục đi tới địa điểm mà bản thân đang hướng đến. Hắn liền một mạch đi tới đại học Thiên Tân, nơi mà hắn đang học nhưng lại không đi tới phòng học mà lại trực tiếp đến phòng hiệu trưởng. vừa đến nơi, không kịp cho hiệu trưởng hỏi câu gì hắn liền đập mạnh lên bàn nói.

「Ta muốn nghỉ học」

「Ah, ng-nghỉ học sao? Em bị cảm sao? Vậy Đ-」

Hiệu trưởng ngập ngừng nói

「Ta muốn nghỉ hẳn!!」

Hắn ngắt lời nam nhân trước mặt, nói một cách thẳng thắn

「Ng-nghỉ hẳn? Em đùa à, học lực của em tốt như vậy sau này chắc chắn có thành tích nếu bây giờ mà nghỉ không phải sẽ thành công cốc sao?」

Hiệu trưởng hết lời khuyên nhủ hắn nhưng hắn giống như một bức tượng đá, không mảy may để tâm đến lời của ông.

Nói xong, hắn liền cất bước quay đi dáng vẻ hiên ngang khí thế khác người, không hề giống sinh viên đại học thành tích xuất sắc mà trước đây hiệu trưởng biết tới khiến cho ông không khỏi ngạc nhiên.

「Ngươi cuối cùng cũng quay lại, Triệu Tôn!!」

Ông nói nhỏ, cười nhẹ một điệu cười thỏa mãn

「Hơn 300 năm, ngươi cuối cùng cũng trở lại!!」

Triệu Khiết lúc này đã ra khỏi trường nên không hề biết những gì lão vừa nói, nhưng hắn có thể cảm nhận được lão có gì đó rất quen thuộc với hắn nhưng lại không tài nào nhớ ra. Có điều, việc hắn có quen lão hay không đối với hắn mà nói cũng không hề quan trọng vậy nên hắn không hề để tâm tới việc này mà tiếp tục việc mà hắn muốn làm - "Trả Thù"

Hắn khí thế ngút trời, như muốn đem cả thiên địa đạp dưới chân hùng hồn nói

「Đã đến lúc các ngươi phải trả giá cho những gì các ngươi gây ra cho ta, Triệu Gia!」

Hắn, không giống những tu chân giả thông thường trong những bộ truyện tu tiên, cưỡi kiếm mà đi, đạp không di chuyển hay đại la di, thay vào đó lại dùng thần lực bẻ cong thiên địa tạo nên một cánh cổng giữa không trung, bên trong tối đen như mực thậm chí còn khiến người ta cảm giác rùng mình khi nhìn vào. Sau đó, hắn thản nhiên tiến vào bên trong, không gian bên kia cánh cổng lại là một mạnh địa phận đầy trang nhiêm của gia tộc hắn, Triệu gia. Từ trước tới nay, chỉ vì thiên phú tu luyện của hắn kém đến mức quá đáng nên hắn luôn bị gia tộc chèn ép, hòng đuổi hắn ra khỏi tộc nếu không tại sao hắn lại phải bị dồn tới bước phải ra sống ở vùng cách xa gia tộc như vậy, lại còn không có một chút trợ cấp nào từ gia tộc. Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, gia tộc hắn còn liên tục gây khó dễ cho gia đình hắn khiến cha mẹ hắn bị chèn ép đến mức phát bệnh! Hắn, đối với song thân phụ mẫu hiện thời một mực quý trọng, chính vì vậy mà hắn không thể bỏ qua cho gia tộc.

_ Giang Nam, Triệu Gia

Hắn ngang nhiên tiến vào địa phận gia tộc, đến trước cổng chính gia tộc hắn liền bị hai kẻ gác cổng chặn lại.

「Đứng lại, không phải người của Triệu Gia không được tiến vào」

Hai tên gác cổng hùng hồn nói

「Không phải người Triệu Gia?」

Triệu Khiết nói xong liền hất tay một cái, hai tên gác cổng đột nhiên máu bắn tung tóe, toàn thân vỡ nát kì lạ là dù máu bắn khắp nơi nhưng hắn không dính một vết máu nào trên thân và quần áo. Hắn tiếp tục ngang nhiên tiến vào Triệu Gia, vừa đi hắn vừa nói tiếp

「Đúng vậy, ta sớm đã không còn là người của Triệu Gia nữa」

Hắn đi vào đến giữa sân của gia tộc liền hét lớn

「Triệu Từ Ngạo, ngươi ra đây cho ta!!!」

「Là kẻ nào chán sống? Dám gọi thẳng tên của gia chủ?」

Hắn vừa dứt lời liền có một kẻ từ bên trong bước ra, vẻ ngoài cao ngạo nói

「Triệu Tử Tiêu? Triệu Từ Ngạo đâu? Không lẽ hắn không dám ra mà chỉ dám phái một tên tiểu tốt như ngươi hay sao?」

Triệu Khiết đả kích hắn một cách mãnh liệt nhưng hắn không những không tức giận mà còn đả kích lại.

「Haha, ta còn tưởng là ai hóa ra là tam đại thiếu gia của Triệu Gia ta - Phế vật Triệu Khiết. Dựa vào ngươi cũng muốn gặp gia chủ? Cha mẹ ngươi đã không dạy nổi ngươi vậy để ta」

「Dựa vào ngươi cũng xứng?」

Triệu Khiết đáp

「Ngươi!! Vậy ta sẽ cho ngươi biêt thế nào là địa ngục」

Hắn lao về phía Triệu Khiết, một bên tay còn tạo ra khí áp lưu động xung mãnh, đây chính là thực lực của Tông Sư - Nội lực hóa khí bao bọc quyền pháp a. Có điều, hắn còn chưa kịp tiến đến gần Triệu Khiết thì đã bị một giọng nói lớn làm cho ngừng lại

「Mau ngừng tay!!!」

Giọng nói này chính là của Triệu Từ Ngạo - Gia chủ Triệu Gia thực lực đã là Thần Cảnh hậu kỳ a, có thể nói tên Từ Ngạo này ở trên trái đất chính là một kỳ tài hiếm có, chỉ trong 500 năm liền có thể tiến xa đến như vậy.

「Gia chủ? Sao ngài lại bảo ta ngừng tay a? Tên phế vật này không xứng để ngài thương tiếc a」

Tử Tiêu thắc mắc

「Hắn ban nãy chỉ một cái phẩy tay liền khiến hai hộ vệ nội kình võ giả ở bên ngoài thịt nát xương tan, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ」

Triệu gia chủ khuyên hắn

「Một cái phẩy tay liền đánh hai nội kình võ giả thịt nát xương tan? Gia chủ ngài không phải bị điên rồi chứ? Dựa vào tên phế vật này ư? Không thể nào」

Tử Tiêu nghi ngờ xác nhận

「Chính mắt ta thấy hắn một tay đánh hai hộ vệ trước cửa nhục thân không còn, có thể là giả sao?」

Triệu gia chủ khẳng định. Triệu Khiết lúc này vẻ mặt chán ngán, liền vì bị ngó lơ mà cất lời

「Các ngươi nói xong chưa? Nếu đã nói xong, vậy thì để ta tiễn cả hai người các ngươi xuống địa ngục a!!!」