Chương 1: Thiên Tôn Tại Thượng

Triệu Khiết - Đệ Nhất Thiên Tôn, vì một tai nạn 20 năm trước mà luân hồi thành một nhân loại.

20 năm sau tai họa đó, hắn nhớ lại kí ức tiền kiếp và bắt đầu cuộc đời cao cao tự đại của Thiên Tôn.

Đại học Thiên Tân, năm 20XX

phàm là học viên của đại học Thiên Tân, ai ai cũng biết đệ nhất nam thần của trường - Triệu Khiết, liên tục đứng đầu trong các kì thi của trường, gia thế cũng là một trong những gia tộc lớn nhất của Thiên Tân, với vẻ ngoài điển trai cực hút gái, hắn khiến nhiều kẻ phải ganh tị về tài năng và gia thế của hắn nhưng ít kẻ biết được trước đây hắn lại là một tên phế vật làm mất mặt toàn gia tộc.

Tiền kiếp hoàn thể, hắn khi ấy trong giảng đường chợt bật dậy, các học viên khác cũng giật mình theo hắn. Dù giảng viên nhắc hắn rồi kêu hắn ngồi xuống thế nhưng với tính cách cao cao tại thượng của hắn há lại nghe lệnh một nhân loại nhỏ bé? Có điều hắn biết, hiện tại nếu gây hấn sẽ không có lợi cho hắn. Đơn thuần hắn chỉ không muốn cha mẹ kiếp này của hắn phải lo cho hắn, hắn muốn trải cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.

Sinh thần hắn đã là một bông bạch liên hoa cư nhiên có thể biết sự quân tâm của người thân là gì? Vậy nên cảm giác vui thú khi có cha mẹ này hắn muốn trả thêm một thời gian nữa. Có điều, hắn trước đây là một phế vật nên hắn có rất nhiều kẻ thù, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không tha cho bọn chúng!

Vừa hay một trong số bọn hắn lại hẹn hắn sau trường.

「Tên phế vật nhà mày, hôm qua dám bật bọn tao không đưa tiền. Được lắm, xem hôm này mày chạy đằng nào」

Triệu Khiết nhếch mép cười nhẹ.

「Ta cư nhiên phải sợ lũ yếu đuối các ngươi?」

「Tên phế vật này vậy mà lại dám bật bọn tao, Mày nghĩ mày là người của Triệu gia thì hay chắc, dù ở Triệu gia mày cũng chỉ là p... AAAAA!!!!」

crack crack

Còn chưa nói hết, Đường Bân đã bị hắn nhẹ nhàng bẻ gãy cánh tay.

「mày.. mày lại dám bẻ tay tao!?!」

Phải biết, xương của người bình thường đâu phải nói bẻ là bẻ dễ dàng?

Nó cứng tới nỗi ngay cả dùng búa cũng khó đập gãy, vậy mà hắn cư nhiên bẻ một cách dễ dàng như vậy?

「Cả lũ các người muốn đánh thì lên hết một lượt đi, ta đang vội」

Triệu Khiết đưa ánh mắt lạnh thấu xương của mình qua đám đàn em đang ngơ ngác của Đường Bân.

bất chợt, bọn chúng bị một tia khiêu khích của hắn làm cho khó chịu.

「Cuồng ngôn, chắc chắn mày đã dùng kĩ xảo gì đó nên mới bẻ được tay của đại ca」

Dù hắn nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng sợ hãi tột độ, có điều chỉ cần khiến những kẻ còn lại làm thế thân dù làm gì hắn cũng cam lòng.

Nói rồi cả đám lao vào người Triệu Khiết.

Chỉ trong chưa đến một giây, tất cả bọn chúng đều bị hắn giết chết.

「Q-Quái vật!!!」

lúc này tên Đường Bân kia mới thất thần hét lên, ngay lập tức Triệu Khiết xuất hiện trước mặt hắn.

「Đ-Đừng giết tao, bố tao là thủ trưởng nếu mày giết tao thì mày sẽ gặp rắc rối đấy!?!」

mặc cho kẻ trước mặt có nói gì, Triệu Khiết liền nhấc tay một cái, toàn bộ cơ thể hắn tách thành 6 phần.

「Rác rưởi, không chịu nổi một đòn」

(Trans: đại ca à, ngươi là thiên tôn thực lực a, ngay cả thiên giới cũng ít ai dám đối đầu với Thiên Vương Trung Kỳ thực lực a. Còn muốn người ta chịu nổi một đòn? Đây là đạo lý gì a)

Hắn đương nhiên biết cha của tên này là thủ trưởng, có điều thủ trưởng thì sao? Hắn đường đường là thiên tôn cư nhiên phải sợ một cái thủ trưởng nhỏ bé a?

Sau khi giải quyết những kẻ kia hắn thậm chí không cả dọn dẹp, mặc kệ cho kẻ khác đi báo cảnh sát hắn cũng không sợ.

Sau khi giết những kẻ đó, hắn liền quay về nhà không ngoảnh lại một lần. Hắn cư nhiên không biết có kẻ giả chết nằm ở đó? Có điều hắn muốn kẻ kia đi nói với người khác, chỉ có vậy hắn mới có thể tu phục bản thể của hắn và thực hiện được mục đích!!

Một thời gian trước, hắn là một phế vật của Triệu Gia không ai không biết. Cũng chính vì vậy mà hắn phải chịu đựng việc bị sỉ nhục và bị cấm đoán với nữ nhân mà hắn yêu, có điều hiện tại cư nhiên nhân giới có kẻ đấu ngang với thực lực Thiên Vương Trung Kỳ của hắn?

3 ngày sau, cảnh sát tìm tới hắn. Hắn, giống như một cường giả trời không sợ đất không sợ, đứng trước mặt những cảnh sát tỏa ra uy áp khiến mọi người chỉ thở thôi cũng khó khăn.

「Vì sao bọn tôi ở đây chắc tiểu quỷ nhà cậu là người hiểu rõ nhất nhỉ, Tam thiếu gia Trần thị?」

Hắn thản nhiên đáp:

「Ta đương nhiên rõ」

「Vậy thì mời anh theo chúng tôi lên giường... à nhầm lên phường :))」 (nguyên văn: 「Vậy thì phiền cậu theo chúng tôi đến đồn cảnh sát」)

Hắn tuy bị hỏi cung nhưng ngay cả nửa lời cũng không chịu nói.

「Tôi hỏi cậu, có phải cậu giết đám người Đường Nhị Thiếu hay không?」

Hắn thân cao khí ngạo đáp

「Phải thì sao? mà không phải thì sao?」

câu trả lời của hắn thật muốn bức nữ nhân trước mặt đến muốn đánh người a. Có điều, thân là một cảnh sát sao có thể tùy tiện nói đánh là đánh? Vậy nên tuy rất tức giận nhưng nữ cảnh sát trước mặt cũng đã cố hết sức để nhẫn nhịn hắn.

「Tôi hỏi lại lần nữa, phiền cậu trả lời đoàng hoàng, đây là đồn cảnh sát không phải nơi cậu có thể hoành hành」

「Hô?」

Hắn thân là một thiên tôn, muốn rời khỏi đây e rằng hạ giới không ai ngăn cản được nhưng hắn lại ngang nhiên thốt ra một câu

「Đừng nói là tiểu tử họ Đường kia, cho dù là Đường gia gia chủ tới đây ta cũng giết!」

「Tiểu tử này thật ngông cuồng, tưởng rằng mình có chút thực lực liền thiên hạ vô địch a?」

Từ bên ngoài, một lão nhân vẻ ngoài thanh lịch tiến vào. Vừa vào tới bên trong mọi người đều cúi người gọi một tiếng

「Đường Gia Chủ」 (Trans: .-. nhắc tào tháo tào tháo tới nè)

「Ta ngông cuồng? Triệu Kiết ta từ trước đến nay đã giết bao nhiêu đại nhân vật thượng cấp Thần giới, chỉ một tiểu bối của một hạ vị diện nhỏ nhoi cũng dám nói ta ngông cuồng?」

「Tiểu tử này không phải bị khí thế uy nghi của Đường gia chủ làm cho điên rồi đấy chứ? cái gì mà thượng cấp thần giới rồi còn giết bao nhiêu đại nhân vật nữa a? đến cùng thì hắn cũng chỉ là một tiểu tử 20 tuổi không hiểu chuyện mà thôi」 đám cảnh sát nói nhỏ

Đường gia chủ không những không tức giận vì lời nói của hắn mà thậm chí còn biểu lộ vẻ mặt hứng thú với hắn, sau đó liền nói

「Được!! Có khí phách, vậy để ta xem dưới thực lực Tông Sư của ta làm sao ngươi có thể sống sót a」

「Ngươi thân là tiểu bối, ta nhường ngươi ba chiêu. Như vậy thì ta sẽ không bị nói là ức hiếp hậu bối a」

「Nhường ta ba chiêu? Có điều ngươi không có phúc thấy được chiêu thứ hai của ta rồi đi」

Chưa kịp dứt câu hắn đã tiếp cận Đường gia chủ sau đó một đòn đánh ngất lão khiến toàn bộ mọi người đều khinh ngạc, thậm chí là không thể hiểu nổi.

Ở Thiên Tân này ai ai cũng biết Đường gia chủ là một hóa cảnh Tông Sư không ai dám động, vậỵ mà tiểu tử trước mặt họ còn chưa tới 20 tuổi liền một kích, kích bại hắn điều này cả đời bọn hắn cũng không dám nghĩ đến a. Trong lúc mọi người còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt thì Triệu Khiết lại thốt ra một câu kiến mọi người đều kinh hãi.

「Các ngươi ngạc nhiên cái gì a? Ta mới chỉ búng nhẹ vào trán hắn thôi mà」

khuôn mặt hắn lúc này hoàn toàn không có vẻ gì là nói dối, thậm chí là có phần không hiểu. Hắn hoàn toàn không ý thức được việc hắn làm kiến người khác kinh ngạc đến mức nào mà chỉ nghĩ rằng

(Ta mới chỉ dùng đến một phần trăm vạn thực lực, các ngươi có cần phải kinh ngạc đến mức đó không -.-)

「Ngươi... ngươi, sao có thể a? Chỉ một cái búng tay liền đánh ngất Tông Sư chi cảnh, đây là cái thực lực quái vật gì vậy a?」

「Không thể nào, không lẽ tiểu tử này chính là Thần Cảnh trong truyền thuyết a」

「Thần cảnh? Ta sớm đã bước qua cảnh giới này từ lâu rồi, đối với đám phàm nhân các ngươi hoàn toàn không đủ khả năng hiểu được cảnh giới của ta」

「Hắn mạnh như vậy có phải chúng ta nên gọi hắn một tiếng Triệu Đại Nhân hay không?」 một số kẻ bàn tán

Nói rồi bọn hắn đều đồng thanh nói lớn

「Triệu Đại Nhân uy vũ!!」

Hắn, khí thế uy nghi, bước ra khỏi sở cảnh sát không ngoảnh lại một cái.