Căn phòng mà Vũ Long thuê là phòng đơn bình dân nên nội thất chẳng có nhiều, một chiếc giường, một tủ đồ, một chiếc bàn cùng hai ghế ngồi.
Sau khi tắm rửa xong, hắn ngồi xếp bằng giữa phòng để hấp thụ Ngưng Mạch Đan.
Quá trình hấp thụ kéo dài vài canh giờ, Vũ Long thành công đột phá Ngưng Mạch. Trở thành Ngưng Mạch Nhất Đoạn hàng thật giá thật, khi vừa đột phá, một luồng khí lưu tỏa ra từ cơ thể Vũ Long làm đồ đạc trong phòng rung chuyển một nhịp.
" Ọc!"
Tiếng động phát ra từ bụng của Vũ Long, hấp thụ đan dược vốn mất nhiều sức, lúc nãy mải chơi cùng Hàn Phong Hàn Nguyệt mà quên mất gọi đồ ăn.
Ôm cái bụng đói meo, Vũ Long lần mò ra khỏi phòng để xuống tìm chủ quán nhưng bây giờ đã là nửa đêm.
Vũ Long đi được nửa đường thì cảm thấy mình giống ăn trộm, nếu bị phát hiện thì khó mà giải thích. Đành thôi, hắn quay trở về phòng chịu đói đến sáng cũng được.
Nhưng khi Vũ Long vừa định quay đi thì có tiếng cửa kẽo kẹt. Tiểu Bạch ngay lập tức thông báo : " Có kẻ đột nhập vào khách điếm, rất có thể là trộm."
Vũ Long đứng nép vào góc tường, khách điếm lúc này đã tối đèn và không một bóng người vì tất cả đều đang nghỉ ngơi.
Con mắt bên trái của Vũ Long không những có thể đọc được thông tin của người đối diện mà còn có thể nhìn trong bóng tối một cách rõ nét.
Sau khi cậy được cửa chính, tên trộm rón rén vào trong. Hắn đã rình mò mấy ngày nay, biết khách điếm này chỉ có hai cha con người chủ ở tầng dưới, tủ đựng tiền thì tay chủ quán lại để trong phòng riêng.
Tên trộm cao nhưng gầy như nghiện, có một chỏm râu thưa trước cằm, mắt trợn ngược lên để có thể nhìn rõ hơn trong bóng tối.
Kẹt...
Tiếng cửa lại vang lên, nhưng lần này có xuất phát từ căn phòng nhỏ nằm khuất hẳn phía trong, trong phòng vẫn còn ánh đèn mờ mờ, theo cánh cửa tiến ra là một thân hình mảnh mai trong bộ y phục ngủ hơi mỏng.
Tên trộm nghe tiếng cửa và tiếng bước chân thì vội ngồi xuống nấp sau mấy chiếc bàn.
Cô gái đi qua mà không biết, tiến đến vị trí thùng nước rồi thản nhiên múc nước lên uống để giải tỏa cơn khát.
Trong bóng tối, tên trộm có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người mảnh mai quyến rũ của cô gái, dục miện trong người bỗng nổi lên. Mục đích ban đầu là chỉ trộm tiền, nhưng bây giờ đang muốn thay đổi sang hãm hiếp.
Cô gái vẫn không hay biết nàng sắp gặp nguy hiểm. Tên trộm từ từ rời khỏi vị trí nấp, bước chân nhẹ nhàng tiến đến ngay phía sau lưng cô gái.
Bàn tay thô ráp của tên trộm chuẩn bị ôm lấy vòng eo của cô gái thì.
Boong!
Tiếng động vang lên ngay sau lưng khiến cô gái giật mình, rồi một thứ gì đó giống như cơ thể người đè vào nàng khiến nàng la toáng lên vì sợ hãi.
Tên trộm bị đánh vào đầu một cú thật mạnh, lè lưỡi bất tỉnh rồi gục vào người cô gái nhưng Vũ Long đã kéo hắn vất sang một bên, cô gái sợ hãi vung tay loạn xạ trong bóng tối để tự vệ rồi cào trúng mặt của Vũ Long.
" Á biến thái...chết đi!" tiếng hét của cô gái làm chủ quán tỉnh giấc rồi lao ra ngoài mở đèn.
Lúc này ở vị trí thùng nước có 3 người, cô gái, Vũ Long và tên trộm đang nằm bất tỉnh.
Chủ quán nhận ra Vũ Long là vị khách lúc chiều muộn thuê phòng, rồi chủ quán nhìn tay Vũ Long cầm chiếc chảo màu vàng, còn kẻ nằm dưới đất kia thì trên đầu có vết lõm hình chái chảo, chủ quán nhận ra ngay kẻ trộm thực sự là tên đang nằm còn người ra tay đánh hắn là Vũ Long.
Cô gái thì không nghĩ thế, nàng tưởng Vũ Long cũng là trộm và tên đang nằm kia là do nàng cào cho lăn quay ra.
Khi thấy chủ quán thì nàng vội chạy tới rồi nấp phía sau lưng rồi sợ hãi đủ thứ la lên : " Cha ơi có trộm biến thái!"
" Ặc!"
" Thôi, để cha giải quyết." Chủ quán nói với giọng bình tĩnh.
Vũ Long khẽ lau vết máu trên mặt, sau đó nhìn cô gái kia rồi nói : " Cũng lợi hại đấy!"
Vũ Long dựa vào thái độ của chủ quán thì biết là chủ quán đã hiểu ra vấn đề nên cũng không có gì giải thích.
Chủ quán lúc này tiến tới, chắp tay với Vũ Long nói : " Tiểu huynh đệ, cũng may có ngươi ở đây."
Vũ Long đáp : " Tình cờ thôi mà! Nhưng ta đoán nếu không có ta xuất hiện thì vị tiểu thư đây cũng tự xoay sở được."
Cô gái lúc này mới bình tĩnh trở lại và nhận ra tình hình. Nàng xấu hổ nhìn Vũ Long, sau đó tiến tới xin lỗi : " Ban nãy thực sự đã thất lễ, ta thành thật xin lỗi!"
" Lâm Thanh Nhã, 17 tuổi, tu vi không có, linh lực không có."
" Cái gì?" Vũ Long kinh ngạc đến tột độ khi nghe được những thông tin của cô gái từ Tiểu Bạch cung cấp.
Hiểu lầm được giải quyết, tên trộm bị gô cổ, Thanh Nhã nấu một bát mì thịt bò thơm ngon cho Vũ Long coi như lời xin lỗi.
Vũ Long vừa ngồi thưởng thức bát mì, vừa tò mò về Thanh Nhã. Tại sao lại có trường hợp không có tu vi và linh lực như nàng được. Tiểu Bạch cũng không có thông tin gì về sự kì lạ này nên Vũ Long càng tò mò.
Thanh Nhã có dáng người mảnh mai, gương mặt ưa nhìn, sống mũi cao đôi mắt toát lên vẻ tri thức thông minh, ngực hơi nhỏ, eo thon, mông tròn nở nang và đặc biệt có đôi chân dài miên man không tì vết.
Thanh Nhã ngồi đối diện với Vũ Long, nàng đang chờ hắn ăn xong để đem bát đũa đi dọn.
Thanh Nhã để ý tới chiếc mặt nạ của Vũ Long, nàng tự hỏi tại sao hắn lại chỉ đeo có nửa mặt bên trái trong khi nửa gương mặt còn lại khá là tuấn tú. Lại nói đến nửa gương mặt còn lại của Vũ Long bây giờ có thêm 3 vết cào do móng tay của Thanh Nhã để lại.
Nàng áy náy nhưng ngập ngừng mãi mới lên tiếng : " Lúc nãy thực sự xin lỗi ngươi ta tưởng ngươi và tên kia là đồng bọn!"
Vũ Long cười nhạt : " Nhìn ta giống phường trộm cướp lắm hay sao?"
Thanh Nhã lắc đầu : " Không, tại lúc đó ta sợ quá nên hoảng loạn."
" Thôi bỏ đi, mà mì ngươi nấu ngon thật đấy." Vũ Long nói.
" Ta nấu cũng bình thường thôi, chắc tại ngươi đói nên thấy vậy." Thanh Nhã khẽ mỉm cười, đây là lần đầu tiên nàng nấu mì mà có người khen ngon.
Ăn xong, Vũ Long định trở về phòng để ngủ thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm dịu nhẹ phát ra từ căn phòng nhỏ của Thanh Nhã.
Ban nãy khi nàng rời khỏi phòng mà phòng vẫn còn để đèn, muộn như vậy rồi chẳng lẽ nàng đang làm thứ gì.
" Nàng là thầy thuốc sao? Thú vị." Vũ Long thầm nói, sau đó mới trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, Vũ Long vừa thức dậy thì đã nghe tiếng gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc!
" Vũ Long, ngươi dậy chưa?" Giọng của Thanh Nhã.
Vũ Long lấy làm lạ, hắn đáp : " Ta vừa dậy!"
Thanh Nhã nói : " Vậy thì tốt quá! Ta có nấu chút đồ ăn đem cho ngươi, ta vào được chứ?"
" Ừ vào đi."
Thanh Nhã đẩy cửa bước vào, Vũ Long đang ngồi xếp bằng giữa phòng. Nàng hơi chú ý một chút sau đó đặt bát mì thơm phức lên bàn rồi nói : " Cha ta hỏi ngươi có ở lại lâu không?"
Vũ Long tính sẽ ở lại đây vài ngày rồi tiếp tục lên đường tìm kiếm nữ nhân tu vi Nguyên Anh Kì, hắn nhìn Thanh Nhã rồi đáp : " Ta ở thêm một vài ngày nữa, có gì không?"
Thanh Nhã nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi nét vui thấy rõ. Đôi môi hồng khẽ mím lại, nàng nói : " Cha nói...tên trộm đêm qua là kẻ có tiếng, đã trộm và hãm hại vô số thiếu nữ khác. Nhờ ngươi đêm qua mà ta thoát một kiếp vậy nên tiền ăn của mấy ngày tới ngươi được miễn phí."
Vũ Long đáp : " Nếu rơi vào hoàn cảnh đó, ta nghĩ ai cũng làm như ta vậy... Cha ngươi có lòng vậy thì ta xin nhận!"
Sau đó hắn đứng dậy tiến đến bàn nơi bát mì còn nóng đang lan tỏa mùi thơm. Nhìn bát mì đầy ắp nào là thịt, Vũ Long nói với Thanh Nhã với giọng hơi ngại : " Cảm ơn nhé!"
Thanh Nhã gật đầu : " Ngươi dùng bữa đi nhé, ta ra ngoài trước."
Nói xong nàng vội ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đặt lên lồng ngực nơi trái tim đang đập liên hồi.
Thanh Nhã từ nhỏ sinh ra đã mang thể trạng yếu đuối, thường xuyên bị ốm vặt. Khi lớn lên một chút thì phát hiện bản thân không thể tu luyện, do đan điền nàng gặp vấn đề. Giấc mộng trở thành cường giả tiêu tan, Thanh Nhã phải chọn cách sống của kẻ không có tu vi trong thế giới đầy rẫy kẻ mạnh này.
Mẹ mất sớm, hai cha con dựa vào khách điếm sống qua ngày. Cha nàng là Lâm Thanh Dương năm nay cũng đã gần 50 nhưng nhìn già hơn tuổi, vì tu vi thấp và cuộc sống vất vả dồn nặng lên vai.
Thanh Nhã muốn giúp cha lắm nhưng sức lực không cho phép, nàng cũng không thích giao du bên ngoài nên chọn cách nhốt mình trong phòng để thực hiện đam mê. Nàng muốn trở thành thầy thuốc, muốn tự chữa khỏi đan điền cho bản thân và luyện chế đan dược cho cha bồi bổ sức khỏe.
Chính vì có lối sống khép kín nên Thanh Nhã cũng rất ít tiếp xúc với người lạ và đặc biệt là nam nhân.
Những nam nhân hay lui tới khách điếm của cha nàng thường là những kẻ lăn lộn trong giang hồ, tính tình cọc cằn, ăn to lớn lớn, Thanh Nhã hoàn toàn có ác cảm với những kiểu nam nhân như thế.
Nhưng Vũ Long lại khiến nàng để tâm mặc dù biết hắn thua nàng tới mấy tuổi, hắn lịch sự, an nói dễ nghe và có một sức hấp dẫn kì lạ khác xa những nam nhân mà nàng từng gặp.
Vũ Long đánh chén xong bát mì, hắn bưng ra cho Thanh Nhã đem xuống.
" Tiểu Bạch! Nhiệm vụ hôm nay là gì?" Vũ Long vừa đi vừa hỏi.
" Nhiệm vụ hôm nay là thu nhận một nữ đệ tử!" Tiểu Bạch đáp.
Vũ Long ngạc nhiên : " Thu đệ tử?"
" Vâng! Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một ngàn điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm dùng để đổi vật phẩm mà hệ thống cung cấp."
Một ngàn điểm kinh nghiệm khá là cao, Vũ Long không thể bỏ lỡ. Hắn đang nghĩ xem đi đâu kiếm đệ tử, nhưng rồi hắn nhìn lại bản thân có tài cán gì để khiến người khác phải bái hắn làm sư phụ.
Ánh mắt của Vũ Long di chuyển tới bóng lưng mảnh mai của Thanh Nhã đang đi phía xa xa, hắn liền xác định được đệ tử của mình.
Hắn có hệ thống hỗ trợ, mọi dược liệu dù quý giá tới mấy hắn cũng có thể biết hết thông tin, cách luyện, vậy tại sao hắn lại không làm một thầy thuốc, một thầy thuốc tài ba với những nữ đệ tử xinh đẹp.
Nghĩ thôi đã thấy khoái, Vũ Long liền tìm thời cơ thích hợp để tiếp cận nàng.
Cả ngày hôm ấy hắn ngồi trong phòng tu luyện, đến tối khi hầu hết mọi người đều đi ngủ thì hắn mới lò mò xuống rồi rình rập phòng của Thanh Nhã.
Thanh Nhã lúc này đang cho ít lá thuốc phơi khô vào cối đá và giã thành bột. Vì không có linh lực hay tu vi nên mọi thứ nàng làm đều thủ công, ngay cả việc nhóm lửa.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa làm Thanh Nhã giật mình : " Ai đấy?"
" Vũ Long đây!"
Thanh Nhã đi ra mở cửa, hôm nay trời oi bức nàng chỉ mặc chiếc váy liền thân mỏng, mái tóc búi lên gọn gàng lộ ra cái cổ trắng ngần. Đôi mắt long lanh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
" Có việc gì mà ngươi tìm ta vào giờ này?" Thanh Nhã hỏi, nàng không có một chút đề phòng.
Vũ Long nhìn thấy bộ váy mỏng không thể che giấu cơ thể mảnh mai hấp dẫn của Thanh Nhã thì cổ họng có chút khô khốc, hắn nói : " Từ phòng ngươi phát ra mùi thảo dược, ta cũng có niềm đam mê với thảo dược!"
Thanh Nhã ngạc nhiên, nàng không nghĩ một tên nhóc như Vũ Long lại có đam mê với thảo dược. Nhưng vì cũng có chút hảo cảm với Vũ Long nên nàng bèn mời hắn vào phòng mình. Đây là lần đầu nàng cho người lạ vào phòng lại còn là khác giới, dù Vũ Long kém nàng mấy tuổi nhưng nam nữ ở chung một phòng trong đêm tối thế này làm cho bất kì ai nghĩ tới cũng cảm thấy nóng mặt, hạ thể nhức nhối.
Phòng của Thanh Nhã tuy nhỏ mà sạch sẽ gọn gàng, ngoài chiếc giường và tủ quần áo ra thì mọi chỗ nàng đều tận dụng để làm nơi để thảo dược, bởi vậy phòng nàng lúc nào cũng thơm mùi thảo dược. Cũng vì hít thở nhiều trong thảo dược nên cơ thể nàng mới khỏe mạnh, không ốm đau bệnh tật mặc dù không có linh lực hộ thân.
" Phòng ta hơi bừa bộn, làm ngươi chê người rồi!" Thanh Nhã khẽ nói khi thấy Vũ Long quan sát phòng mình.
Vũ Long nhìn quanh, những loại thảo dược ở đây đều rất dễ kiếm và rẻ tiền. Trên chiếc bàn nhỏ, nơi cối đá và ít lá thuốc khô còn đang giã dở, Vũ Long tiến đến rồi hỏi : " Ngươi đang bào chế thuốc giảm đau sao?"
Thanh Nhã gật đầu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên khi thấy Vũ Long chỉ cần nhìn qua là biết nàng đang muốn bào chế thuốc gì.
" Ừm! Cha ta mắc bệnh đau lưng, mỗi khi trái gió trở trời là lại tái phát nên ta bào chế thuốc giảm đau cho cha, tác dụng hiểu quả ngang với thuốc mua."
Nàng quả là một người con có hiếu, Vũ Long rất có cảm tình với những người có hiếu với cha mẹ, phần vì hắn từ nhỏ đã xa cha mẹ được vợ chồng bá phụ nuôi dưỡng.
" Mời ngồi." Thanh Nhã nói sau đó ngồi xuống ghế.
Vũ Long cũng ngồi xuống, hắn nhìn nàng và nói : " Thuốc giảm đau của ngươi đủ tốt, nhưng nếu thêm vào một loại thảo dược nữa thì sẽ kiến thuốc giảm đau thành thuốc chữa đau lưng."
Trước thái độ kinh ngạc của Thanh Nhã, Vũ Long từ từ giải thích. Những kiến thức mà hắn nói ra đều lấy từ Tiểu Bạch, Thanh Nhã lắng nghe không bỏ sót một chữ. Sau đó để làm tin thì Vũ Long đã bào chế ra một liều thuốc chữa đau lưng rồi nói : " Mai thử dùng cái này bôi cho cha ngươi, hiểu quả ngay lập tức."
Tuy chưa thể xác minh tác dụng của thuốc, nhưng qua sự hiểu biết của Vũ Long về thảo dược thì Thanh Nhã tin là hắn không lừa nàng, một tên nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại có kiến thức sâu rộng về thảo dược khiến nàng ấn tượng vô cùng.
Thanh Nhã tò mò về một loại thảo dược nàng chưa biết rõ công dụng, Vũ Long liền trả lời cặn kẽ khiến nàng thích thú vô cùng.
" Thích không?"
" Thích! Ngươi biết nhiều thật đấy."
" Haha...có muốn biết nhiều như ta không?" Vũ Long cười rồi hỏi.
Thanh Nhã gật đầu : " Nếu được thì ta rất muốn, ngươi biết nhiều như vậy sao còn chưa mở tiệm thuốc?"
Vũ Long cười khổ : " Ta còn nhỏ, ta muốn chơi. Nếu ngươi thích như vậy thì ta có thể dạy ngươi...bái ta làm sư phụ đi."
" Bái sư? Ngươi á?" Thanh Nhã tròn mắt.
" Ừ! Những gì ta vừa thể hiện chưa đủ thuyết phục sao?" Vũ Long ung dung nói.
Thanh Nhã đắn đo, nàng chưa trả lời thì Vũ Long đã lên tiếng : " Ta không ép ngươi, nhưng một cơ hội tốt như vậy nếu bỏ lỡ thật phí."
" Khoan!"
Thanh Nhã chợt thốt lên, nàng luôn muốn trở thành một thầy thuốc tài ba chữa được bệnh cho nhiều người, đây là cơ hội đầu tiên của nàng, lửa thử vàng gian nan thử sức tội gì không thử. Nàng đủ thông minh để nghĩ rằng Vũ Long chắc là một thiên tài về thảo dược, hoặc chí ít cũng có một ông thầy bá đạo chỉ dạy.
" Sư phụ!" Thanh Nhã cúi đầu chắp tay, khi nàng cúi xuống phần cổ áo trễ theo, từ hướng nhìn của Vũ Long có thể thấy thấp thoáng cặp ngực nhỏ nhắn trắng nõn cùng hai nhũ hoa hồng hào, nàng không mặc nội y.