" Mẹ sao?"
Trước sự kinh ngạc của Vũ Long, Thu Thủy liền giải thích : " Ta không cố ý gạt ngươi!"
Vũ Long đương nhiên biết Thu Thủy không cố tình gạt mình, đó là thử thách mà mẹ nàng giành cho hắn.
Mẹ của Thu Thủy tên Thúy Lan, nàng là dòng dõi chính thống của Ngự Hoàng Đế, chồng nàng là một người Bạch Gia chết yểu.
Thúy Lan đã sống hơn trăm tuổi, tu vi rất cao. Hơn hai mươi năm trước nàng tình cờ quen được một chàng trai và sinh tình, cả hai nhanh chóng kết phu thê và sinh ra Thu Thủy, nhưng khi Thu Thủy được một tuổi thì chồng nàng lâm bệnh nặng và qua đời.
Chán nản, Thúy Lan hóa thành dạng bà lão già nua để nuôi nấng Thu Thủy. Cho tới khi Thu Thủy 13 tuổi và đủ điều kiện tham gia buổi khảo sát của gia tộc thì Thúy Lan mới trở về Thạch Thôn.
Nhưng biến cố xảy đến là điều Thúy Lan không ngờ, con gái nàng dính vào vụ lùm xùm khiến hai gia tộc Bạch Gia và Vũ Gia trở mặt thành thù.
Rồi vài tháng sau nàng thấy một thiếu niên đeo mặt nạ bế con gái mình chạy tới Thạch Thôn cầu cứu.
Nàng biết con gái mình rất xinh đẹp và có mị lực lớn, mọi nam nhân đều muốn chiếm đoạt. Tuy nhiên đồng hành cùng Vũ Long một thời gian mà con gái mình chưa hề bị thất thân, còn thể hiện rõ ràng tình cảm của hắn với con mình.
Thúy Lan nghĩ trên đời này chắc chỉ có Vũ Long mới đối xử với Thu Thủy được như vậy, nam nhân xấu đẹp mạnh yếu cũng không quan trọng bằng một trái tim chân thành.
Khi biết con gái mình cũng có tình cảm với Vũ Long thì Thúy Lan đã dò hỏi xem thực sự Vũ Long có thích con gái mình không, và còn một thử thách đặt ra để muốn xác minh điều đó.
Nhưng thử thách còn chưa đặt ra thì hôm nay nàng đã thấy cảnh này...
" Phải rồi! Ta là mẹ con bé, tên nhóc đáng chết ạ." Thúy Lan dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vũ Long kèm theo sát ý nói.
Vũ Long liền hỏi Tiểu Bạch và được Tiểu Bạch xác nhận là đúng, hắn mới vỡ lẽ.
" Hiểu lầm hiểu lầm, cháu và Thu Thủy chỉ hôn thôi chứ không làm gì quá giới hạn." Vũ Long khó khăn giải thích.
Thu Thủy xấu hổ quá, bất giác nàng không nói được gì.
Thúy Lan hừ lạnh : " Hôn được môi là lôi được áo là tháo được quần là nầm được vú là bú được...!"
" Mẹ! Bọn con thích nhau, chuyện đó không sớm thì muộn cũng xảy ra." Thu Thủy ngắt lời mẹ nàng, sau đó ôm chầm lấy Vũ Long.
" Buông ra!" Thúy Lan hừ lạnh.
" Con không buông, mẹ có đánh chết con cũng không buông." Thu Thủy ương bướng nói, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng dám cãi lại mẹ mình.
Vũ Long thấy mình cần lên tiếng thay vì im lặng, hắn hỏi : " Cho ta nói được không?"
" Nói!" Thúy Lan lườm Vũ Long.
Vũ Long đáp : " Mọi việc tới mức này thì ta cũng xin phép gọi người là Nhạc Mẫu, ta xin người hãy gả Thu Thủy cho ta."
Thúy Lan bật cười, nụ cười chế nhạo : " Mạnh miệng đấy, ngươi nói xem ngươi có gì để ta tin tưởng gả con gái yêu của ta cho ngươi?"
Vũ Long lắc đầu : " Ta không có gì."
" Vậy thì không được! Ta không thể gả con gái của ta cho một kẻ không có tương lai như ngươi." Thúy Lan nói.
Vũ Long hỏi : " Tuy bây giờ ta chẳng có gì, nhưng sau này thì sao? Người có chắc chắn rằng sau này ta vẫn không có? Cuộc đời lắm điều bất ngờ, hi vọng người sáng suốt."
Thúy Lan cười khẩy : " Ngươi đang quá tự tin về tương lai của mình, những kẻ đi lên từ hai bàn tay trắng đều là những kẻ bất phàm, thiên phú dị bẩm, con ông cháu cha. Còn ngươi có thì ngay cả tư cách tham gia khảo sát của Gia Tộc còn không đủ, lại mang một ngoại hình xấu xí, đỉa đòi bám chân hạc. Nhìn con gái ta xem, nó rất xinh đẹp, thiên phú cũng rất tốt, chỉ vài năm nữa thôi nam nhân sẽ vây quanh nó nhiều không kể xiết, cho dù ta có cắn răng chấp nhận ngươi thì ngươi cũng không thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp kẻ theo đuổi con bé."
" Mẹ! Không được nói Vũ Long như vậy." Thu Thủy quay sang trách móc mẹ nàng.
Thúy Lan khuyên nhủ con gái : " Con à, ngoài kia có đầy kẻ tuấn tú gia thế khủng xếp hàng đợi con, con lại đâm đầu vào bãi cứt trâu này! Tỉnh ngộ đi."
" Những kẻ ngoài kia thích con vì điều gì? Nhan sắc? Tài năng? Vũ Long khác họ hoàn toàn, mẹ không hiểu đâu. Nếu không phải là Vũ Long con sẽ không gả cho ai hết, ở vậy tới già." Thu Thủy tay vẫn ôm chặt Vũ Long, nàng dõng dạc tuyên bố.
Nghe những lời bênh vực của Thu Thủy giành cho mình, Vũ Long cảm thấy vô cùng ấm áp. Vậy là trên đời vẫn còn người con gái không coi trọng nhan sắc và của cải, thứ nàng cần là một tình yêu chân thành. Giây phút này, tình cảm mà Vũ Long giành cho nàng đã tăng lên không thể đong đếm, hắn quyết định lấy nàng bằng mọi giá.
Vũ Long khẽ đẩy Thu Thủy ra, sau đó đứng dậy dõng dạc tuyên bố : " Nhạc Mẫu! Ta biết người cũng chỉ vì tương lai của Thu Thủy nên mới ngăn cấm bọn ta. 5 năm sau tại lễ Bái Tổ của Bạch Gia ta sẽ trở lại, tới lúc đó nếu người vẫn không chấp nhận ta thì ta xin rút lui và tuyệt đối không làm phiền mẹ con người."
" Ta lấy gì tin ngươi?"
" Nam nhân nói được làm được." Vũ Long tự tin nói, hắn tự tin là có lý do bởi hắn mang trong mình hệ thống.
Đó cũng là lời từ biệt cuối mà Vũ Long giành cho Thu Thủy, 5 năm sau hắn sẽ trở lại, vừa là để thực hiện lời hứa với nàng, vừa để chứng minh cho Thúy Lan thấy kẻ về đích trước chưa chắc là kẻ có khởi đầu thuận lợi.
Nhìn bóng lưng thiếu niên gầy gò dần khuất sau rừng cây, Thu Thủy bàn tay trắng nõn bấu chặt vạt áo, đôi mắt rưng rưng lệ, giọng nói có chút nghẹn ngào : " Ta sẽ chờ ngươi!"
Ở bên cạnh nàng, Thúy Lan lắc đầu thở dài : " Nam nhân ấy à, không cho họ động lực họ sẽ không biết đường cố gắng. Nếu thực sự tên nhóc đó sau 5 năm có thể quay về lễ Bái Tổ của Bạch Gia, ta sẽ đồng ý hai đứa đến với nhau."
Thu Thủy quay sang, ánh mắt hờn dỗi nhìn mẹ mình : " Mẹ rất mạnh không phải sao? Mẹ có thể dạy dỗ hắn mà, đâu cần phải ép hắn rời đi như thế."
Thúy Lan đưa ngón tay thon thả lên chí đầu con gái : " Để hai đứa ở cạnh nhau để ta có cháu sớm à? Con là Tiên Linh Thể việc quan trọng nhất vẫn là đề thăng tu vi."
" Thôi không có nói nhiều, con ở lại Thạch Thôn cùng ta, ta sẽ bồi dưỡng con trở thành thiên tài số một của Bạch Gia. Đợi đến lễ Bái Tổ chúng ta có thể lấy lại danh dự cho cha con rồi."
Sau rất nhiều ngày đương đầu với thú dữ, băng rừng vượt suối thì Vũ Long đã ra khỏi rừng và tiến đến một nơi xa lạ.
Trên hành trình đó, Vũ Long hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ phụ. Hệ thống thưởng cho hắn một vài thứ có giá trị như đan dược và có cả tiền.
Trong số đan dược mà hắn nhận được có một viên Ngưng Mạch Đan, là đan dược dùng khi đột phá từ Thập Đoạn Luyện Khí lên cảnh giới Ngưng Mạch.
Vũ Long lúc này tu vi cũng đã tiệm cận để đột phá.
Sau khi ra khỏi rừng, Vũ Long tiến về một thị trấn lớn. Thị trấn này được gọi là Sương Mù Trấn, ban ngày cả thị trấn sẽ bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc nên đường phố rất vắng vẻ, còn ban đêm khi lớp sương mù tan đi thì thị trấn lại nhộn nhịp sầm uất, gọi Sương Mù Trấn là nơi sống về đêm cũng không sai.
Thứ Vũ Long cần lúc này là một nơi nghỉ ngơi để hắn có thể hấp thụ Ngưng Mạch Đan để đột phá Ngưng Mạch. Luyện Khí chỉ là bước khởi đầu của tu giả, Ngưng Mạch mới là chân chính bước trên con đường truy cầu sức mạnh.
Ở Thiên Sơn Đại Lục, việc ngươi có ngoại hình hơi khác thường cũng không có gì là lạ đối với mọi người xung quanh. Vì thế giới này thực lực vi tôn, việc chém giết là không thể tránh, ngươi lăn lộn giang hồ có mù một mắt hay mất một tay cũng không ai xem ngươi là tâm điểm để chú ý.
Vũ Long bước vào một khách điếm bình dân, trong quán lúc này có một vài người. Vũ Long không để ý lắm mà đi tới quầy gặp chủ quán : " Chủ quán, còn phòng trống không?"
Chủ quán là một trung niên hơi gầy, râu kia lâu ngày không tỉa tót, gương mặt toát lên sự kham khổ. Hắn đáp : " Thiếu niên này đến thật đúng lúc, vừa hay khách điếm chúng tôi còn một phòng."
" Ta đặt!"
Bỗng từ bên ngoài có hai người một nam một nữ xông vào, cả hai nhìn khá trẻ chỉ hơn Vũ Long vài tuổi, người nam còn đang bị thương.
Người nữ liền tiến đến nói với chủ quán : " Để cho ta một phòng trống!" rồi nàng rút tiền ra đặt lên bàn.
Chủ quán cười khổ, nhìn Vũ Long rồi nói với cô gái kia : " Xin cô nương thông cảm, phòng trống cuối cùng vị tiểu huynh đệ đây đã đặt rồi."
Cô gái kia có vẻ ngoài khá xinh, dáng người cao ráo làn da trắng sáng, ăn mặc như thổ phỉ sau lưng đeo một thanh kiếm dài. Ánh mắt cô gái nhìn sang Vũ Long một cách không ra gì, sau đó nói với chủ quán : " Ta trả gấp đôi!"
" Hàn Nguyệt, 16 tuổi, tu vi Ngưng Mạch Ngũ Đoạn, linh lực hệ quang. Tính tình dữ dằn, thích dùng nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn." Tiểu Bạch lên tiếng cung cấp thông tin cho Vũ Long.
Nhìn Hàn Nguyệt khá xinh nhưng so với Thu Thủy có phần thua kém, Vũ Long cũng chỉ hơi liếc trộm nàng một cái sau đó nói : " Vị tỷ tỷ này, dung nhan không tầm thường mà sao cư sử buồn cười vậy, ta đặt phòng đó trước rồi."
Hàn Nguyệt hừ lạnh : " Tiểu tử muốn kiếm chuyện à, ta không thích đánh con nít."
Nam nhân đi cùng Hàn Nguyệt đang bị thương và cần một nơi để nghỉ ngơi, cả hai tìm mãi mới có một khách điếm còn phòng trống thì lại bị Vũ Long tới trước, hắn bèn nói với Vũ Long : " Tiểu huynh đệ, chúng ta chơi một trò chơi, nếu ngươi thua thì phòng đó của bọn ta...dám không?"
" Hàn Phong, 18 tuổi, tu vi Ngưng Mạch Bát Đoạn, linh lực hệ phong, gian manh lừa đảo, tham tiền." Tiểu Bạch tiếp tục cung cấp thông tin cho Vũ Long.
Vũ Long tự tin nhún vai : " Nói thử xem!"
Hàn Phong nói : " Ở đây ta có ba con xúc xắc, một màu đỏ hai màu trắng." Vừa nói Hàn Phong vừa lấy ba chiếc bát uống rượu ra rồi đặt lần lượt ba con xúc xắc lên bàn sau đó úp ba chiếc bát xuống.
Mọi người trong quán thấy có vẻ náo nhiệt bèn chú ý quan sát.
Hàn phong nói tiếp : " Bây giờ ta sẽ đảo qua 3 chiếc bát này, nếu ngươi đoán đúng vị trí của con xúc xắc màu đỏ thì coi như ngươi thắng."
" Vậy ta đoán sai thì sao?" Vũ Long biết thừa nhưng vẫn giả vờ ngây thơ hỏi.
Hàn Phong cười rồi đáp : " Vậy thì ngươi sẽ để lại tiền thuê phòng của ngươi rồi cút."
Hàn Nguyệt ở một bên khẽ bật cười, nàng biết thừa rằng ca ca của nàng sẽ thắng bởi vì hai người họ thường dùng cách này để ăn tiền của người khác. Nàng cũng thương thay cho tên nhóc Vũ Long sắp trở thành nạn nhân tiếp theo trong ngày.
Vũ Long không tỏ ra lo lắng mà ngược lại còn vô cùng thích thú, hắn liền nói : " Ta muốn thay đổi luật một chút, nếu ta đoán đúng thì ngươi để tiền thuê phòng lại rồi cút, còn nếu ta thua thì ta sẽ để lại gấp đôi số tiền...dám chơi không?"
" Hả?" Hàn Nguyệt ngạc nhiên trước sự tự tin của Vũ Long, tên nhóc này chẳng lẽ cũng là phường lừa đảo.
Mà lúc này mặt Hàn Phong cũng giật giật khó coi, bao năm hành nghề lừa đảo nay mới gặp một kẻ dám cá cược ngược lại mình.
" Không dám chơi à?" Thấy Hàn Phong không trả lời, Vũ Long hỏi đểu.
Hàn Phong ngay lập tức đáp : " Chơi thì chơi, sợ gì."
Rồi hắn bắt đầu tráo vị trí của ba chiếc bát với nhau, động tác vô cùng thành thào và nhanh khiến cho người thường khó mà quan sát kịp.
Hàn Nguyệt cũng không thể biết chính xác vị trí của con xúc xắc màu đỏ bởi động tác của Hàn Phong quá nhanh, đây là lần đầu tiên nàng thấy ca ca mình làm nhanh đến vậy.
Đến khi Hàn Phong dừng tay thì hắn nở một nụ cười bí hiểm bởi hắn thấy mặt Vũ Long tét mét.
" Hê hê, ngươi thua chắc!" Hàn Phong thầm nói.
Mọi người cũng không kịp quan sát nên chẳng ai có thể đoán chính xác vị trí của con xúc xắc màu đỏ, tên chủ quán vỗ trán cái bẹp vì thương Vũ Long sắp mất tiền.
" Đoán đi!" Hàn Phong nói với thái độ khiêu khích.
Vũ Long đảo mắt nhìn vào chiếc bát bên trái, sau đó đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó rất kĩ.
Hàn Nguyệt thấy Vũ Long câu giờ bèn thúc giục : " Tiểu tử nhanh lên, bọn ta không có nhiều thời gian để chơi với ngươi đâu."
Vũ Long bật cười, bật cười vì Hàn Phong quá tự tin rằng bản thân sẽ chiến thắng.
" Ta không chọn!" Vũ Long chợt nói làm tất cả những người xung quanh bật cười vì tưởng hắn sợ thua không dám chọn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Vũ Long khiến tất cả im lặng : " Vì không có con xúc xắc màu đỏ nào cả."
Hàn Phong nhíu mày : " Ngươi chắc chứ?"
Hàn Nguyệt thì liền xông tới túm cổ áo của Vũ Long như muốn đánh nhau nói : " Ý của ngươi là bọn ta chơi xấu? Khi nãy ai cũng nhìn thấy ca ca của ta bỏ một con xúc xắc màu đỏ vào."
Mọi người xung quanh đều tán đồng, khi đó Hàn Phong không hề dùng chút tiểu xảo nào để đánh tráo con xúc xắc đỏ thành trắng nên ai cũng nhận. Mọi sự chú ý đổ dồn sang Vũ Long.
Vũ Long liếc xuống bộ ngực tròn hơi lộ ra khi Hàn Nguyệt đứng quá gần hắn làm nàng vội buông cổ áo hắn ra, sau đó Vũ Long ghé sát vào tai nàng nói nhỏ : " Cả ba con xúc xắc đều màu trắng, không muốn bị vạch trần trò lừa đảo thì khuyên ca ca ngươi nhận thua đi, không là hết đường kiếm ăn."
Hàn Nguyệt nghe xong thì lùi lại mấy bước, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nét hoảng sợ. Tên nhóc này sao hắn lại có thể đoán được, chắc chắn hắn là cao thủ trong giới lừa đảo, không thì cũng là một cường giả che giấu thực lực.
Hàn Nguyệt vội nói nhỏ vào tai Hàn Phong, Hàn Phong nghe xong cũng toát mồ hôi lạnh. Cứ tưởng mình là gà, ai ngờ chỉ là hạt đậu xanh.
Hàn Phong bỗng nhiên ho ra máu rồi cả người và bàn đổ sập xuống đất, ba chiếc bát vỡ toang, Hàn Phong nhanh tay thu ba con xúc xắc lại, tiểu xảo nhanh tới mức mọi người chỉ thấy Hàn Phong ngã và chiếc bàn bị đổ.
" Ca ca, vết thương của huynh...để ta đưa huynh đi gặp thầy thuốc." Hàn Nguyệt vội cõng Hàn Phong lên rồi chạy mất nhưng vẫn không quên đền tiền bàn và bát.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó cười và cho rằng Vũ Long gặp may đúng lúc Hàn Phong bị thương.
Chủ quán liền dẫn Vũ Long lên phòng trên lầu, vừa đi vừa nói : " Tiểu huynh đệ may nắm đấy, Hàn Phong kia chơi trò đó chưa thua lần nào, không ít người đã mất tiền bởi trò đó của hắn rồi."
Vũ Long cũng chỉ cười cười cho qua, có Tiểu Bạch làm quân sư, Vũ Long sớm đã phát hiện con xúc xắc màu đỏ có vấn đề, thực ra cả ba con xúc xắc đều màu trắng, màu đỏ kia chỉ là lớp sơn đặc biệt bên ngoài. Lớp sơn này bình thường rất khó bong nhưng khi cho vào bát rồi đảo mạnh như cách Hàn Phong làm thì lớp sơn sẽ bong ra và tiêu biến trong không khí. Bình thường chỉ được đoán 1 lần nên cho dù có chọn bất kì cái nào cũng là màu trắng trừ khi chọn 3 cáu cùng lúc. Vũ Long có thể vạch trần mánh khóe của Hàn Phong ngay lúc đó nhưng hắn không làm bởi hắn có mục đích riêng.