Chương 32: Ba năm

Trời quang mây tạnh, cành liễu nhẹ nhàng đong đưa theo làn gió, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu khắp phủ tướng quân, phảng phất như khoác lên mình một tấm lụa vàng.

Trong hậu viện, Dạ Nhược Ly đứng đó, một bộ xiêm y trắng như tuyết tung bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng không bộc lộ chút cảm xúc tựa như tiên nữ giáng trần, bóng dáng ngay thơ ba năm trước được thay thế bằng vẻ đẹp kinh người, chỉ cần nhìn thấy phía lưng cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Ánh mặt trời rơi vào khuôn mặt của nàng da thịt nõn nà như đang toả sáng, mặc dù đôi mi cong như hình lá liễu đầy nữ tính nhưng cũng không thể át đi cặp lông mày đầy bá khí.

“Chủ tử, chủ tử….”Một chuỗi âm thanh kích động từ phía sau vang lên. Dạ Nhược Ly không cần nhìn cũng biết ai đang tới.

Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên chạy thật nhanh đến chỗ Dạ Nhược Ly, tới lúc sắp đụng phải nàng mới vội vàng dừng lại, khuôn mặt vẫn không hết hào hứng: "Chủ tử, người biết không, ngày hôm qua Bình an vương phủ bị trộm, tuy ba năm qua thường xuyên bị trộm ra vào nhưng ngày hôm qua nghiêm trọng nhất, viên đan dược đột phá cấp võ giả kia bị lấy đi rồi mà tổn thất trong phủ cũng không tính là nhỏ đâu, ha ha, ai bảo ba năm qua bọn hắn cứ đối nghịch cùng chúng ta, sự việc đêm qua thật là hả dạ mà.”

Sự việc ở hội đấu giá, sau này sẽ xảy ra chuyện gì nàng đại khái cũng đoán ra vì vậy hoàn toàn không có hứng thú.

“Dạ Minh Hi, Dạ Phi Linh, Dạ Băng Nguyệt đã trở về chưa?’ Dạ Nhược Ly hướng mắt nhìn trời xanh, đắm mình trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, tâm tình trở nên tĩnh lặng. Tính toán thời gian, thời điểm này mấy người kia có lẽ đã xong nhiệm vụ trở về rồi.

“Tảng băng Phi Linh và nha đầu Băng Nguyệt vừa trở về, nhưng tên lưu manh còn chưa trở về.” Dạ Phong cong cặp môi đỏ mọng lên, trong mắt ẩn chứa linh quang, vẻ mặt vô cùng mong chờ: “Chủ tử, vì sao lần nào cũng là bọn họ đi? Thực lực của ta và bọn họ cũng không cách biệt lắm, nhiệm vụ lần sau để ta làm cho.”

Dạ Nhược Ly liếc nhìn Dạ Phong, vuốt cằm nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng không tệ, ít nhất ngươi có thể sử dụng mỹ nhân kế, hơn nữa nam nữ đều được.”

“À?” Mặt Dạ Phong lập tức xịu xuống, vô cùng uỷ khuất: “Chủ tử, người như vậy lại muốn ta sử dụng mỹ nhân kế, huống chi ta là nam nhân, nam nhân sao có thể dùng mỹ nhân kế được? Cho dù có dùng, cũng chỉ có chủ tử ta mới dùng.”

Vừa dứt lời, ngay bên cạnh có một độ nóng đánh tới, Dạ Phong tức giận quay lại nhìn liền thấy một thân hoả diễm hung hăng đập mặt hắn, theo sau là một chuỗi âm thanh nổi giận: “Hỗn đãn! Chủ nhân lão tử ngươi cũng muốn đùa giỡn sao? Quá không để lão tử vào mắt rồi! Hiện tại lão tử sẽ tiêu diệt tên hỗn đản nhà ngươi!”

Chu Tước bay lên đá một cước đem Dạ Phong bay ra ngoài, đụng thật mạnh vào cây đại thụ.

Dạ Phong lảo đảo bò dậy. vuốt nửa mặt sưng vù, mặt đen đến mức không thể đen thêm, nhìn về phía Chu Tước, bày ra bộ dạng muốn ăn thịt người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên điểu nhân này, chẳng lẽ ngươi không biết đánh người không được đánh mặt sao? Ngươi rõ ràng….” Nghĩ đến việc dung mạo của mình có thể bị huỷ, Dạ Phong liền bày ra vẻ mặt ỉu xìu, nếu mất đi mỹ mạo này hắn lấy cái gì để quyến rũ chủ tử đây?

“Điểu nhân?” Mặt Chu Tước tối sầm, tay nắm quyền, trong mắt loé ra hai ngọn lửa, cắn răng hung dữ nói: “Lão tử đường đường là Chu Tước, ngươi lại nói là điểu nhân? Hôm nay lão tử không muốn dạy dỗ ngươi cũng không được!”

Dạ Phong bị ánh mắt hung ác của Chu Tước doạ sợ. vội vàng trốn sau Dạ Nhược Ly: “Chủ tử, cứu mạng.”

Dạ Nhược Ly nghiêng thân thể đem Dạ Phong lộ ra ngoài, thâm tình vỗ vỗ vai hắn: “Chu Tước ghét nhất bị người khác mắng là điểu nhân, ngươi cũng không phải không biết lại còn trêu chọc hắn, chuyện kế tiếp ngươi nên tự mình giải quyết đi, yên tâm, Chu Tước rất có chừng mực sẽ không giết ngươi, nhiều lắm cũng bị hắn đánh một trận mà thôi.”

“Chủ…Chủ tử…Ngươi không thể như vậy, oa, cứu mạng a!”

Dạ Nhược Ly khoanh tay trước ngực, có chút hứng thú nhìn dáng vẻ chật vật chạy thục mạng của Dạ Phong, khoé môi chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt trong trẻo vô cùng có thần.

“Chủ tử, chúng ta đã về!”

Đột nhiên có âm thanh vang lên, Dạ Nhược Ly nhíu mày, quay lại, ánh mắt nhìn về hai người trước mặt: “Linh, Nguyệt, các ngươi đã về.”

Đứng trước mặt nàng là một nam một nữ, trong đó nam tử dung nhan tuấn mỹ, ngũ quan như điêu khắc vô cùng rõ ràng, tóc đen như mực được buộc lại bằng miếng vải trắng, trên tay cầm kiếm, trên chuôi kiếm có treo một khối ngọc bội hình loan nguyệt, sắc mặt không chút biểu tình, trên người dày đặc hàn khí, giống như một núi băng, độ ấm xung quanh hắn đang dần dần hạ xuống.

Còn vị nữ tử kia mặc xiêm y màu trắng, thần sắc lạnh như băng, chỉ là lúc nhìn Dạ Nhược Ly khí tức lạnh lùng lập tức thu hồi, trong mắt đen mơ hồ có thể thấy tia sáng sung bái.

“Chủ tử, nhiệm vụ lần này thuộc hạ đã hoàn thành xong.” Dạ Băng Nguyệt ôm quyền, dung nhân tuyệt mỹ lộ vẻ cung kính, Băng mỹ nhân xưa nay chỉ có vẻ mặt này với duy nhất Dạ Nhược Ly: “Hơn nữa,phân các của Ám Dạ các ở Ly Phong quốc cũng rất hài lòng, tạm thời do Dạ Nhất quản lý năm cái.”

“Ah.” Dạ Nhược Ly tiện tay ngắt một đoá hoa trong bồn hoa bên cạnh, khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào hư không: “Ám Dạ các Ly Phong quốc cũng thế, bên ngoài làm như buôn bán đan dược nhưng thực chất là làm sát thủ, ta cho các ngươi làm sát thủ là vì rèn luyện năng lực của các ngươi, chỉ qua chiến đấu các ngươi mới có thể càng ngày càng mạnh.”

Ba năm trước, hội bán đấu giá đã được đổi thành Ám Dạ các, Niệm Khê tất nhiên là Các chủ của Ám Dạ các, thay thế Dạ Nhược Ly quản lý việc buôn bán đan dược, đan dược trong các đều có mức giá trên trời, không chỉ cung cấp đan dược đột phá cho võ giả mà còn rất nhiều nữ tử điên cuồng mua đan dược dưỡng nhan.

Mặc dù Dạ Nhược Ly có thể điều chế ra đan dược gia tăng huyền khí, nếu đem bán đan dược loại này chắc chắn tất cả gia tộc đại huyền lực đều tranh giành, cũng không đủ chắc chắn nên nàng không xuất ra. Vì vậy mức giàu có của Dạ Nhược Ly không phải người bình thường có thể so sánh được.

Ám Dạ các xuất hiện giữa chừng đã gây ra một trận cuồng phong ở cả đại lục, tất cả mọi người đều biết Niệm Khê là Các chủ của Ám Dạ các, bọn họ càng rõ hơn sau lưng của nàng nhất định là có cao nhân, cao nhân này mới chân chính là chủ nhân của Ám Dạ các nhưng rất nhiều thế lực hao tốn thời gian tiền của cũng không thể tìm ra thân phận của vị cao nhân kia.

Mà bí mật của Ám Dạ các chính là có một cái tên khác là Sát các.

Dạ Nhược Ly lưu giữ những người kia huấn luyện làm sát thủ, những người này có thực lực và tính phối hợp tốt nếu không gặp huyền giả thì những võ giả có thể là đối thủ của họ cũng không được mấy người. Nguyên bản Sát các là do Lăng quản lý nhưng Lăng không phải là sát thủ đúng lúc Huyền Vũ thức tỉnh nên Sát các và đám sát thủ kia đều giao cho Huyền Vũ quản lý.

Về phần Long Phi Thanh, Dạ Phong, Dạ Minh Hi, Dạ Phi Linh, Dạ Băng Nguyệt, năm người này cũng với Gia Nhi đều đi theo Dạ Nhược Ly.

“Tiểu thư, tiểu thư…”

Âm thanh thanh thuý từ xa vang đến, Dạ Nhược Ly nhìn sang thấy Gia Nhi bước nhanh tới chỗ mình, khuôn mặt thanh tú tựa như trang điểm(*), đỏ bừng lại vô cùng đáng yêu,nàng chạy tới trước mặt Dạ Nhược Ly rồi dừng lại, hít thở sâu rồi nói: “Tiểu thư, vừa rồi có thái giám trong hoàng cung truyền tin, Hiên Viên Chiến cho người đi tham gia đại hội ngắm hoa.”

(*) là giống như có trang điểm chứ không phải trang điểm, ta không biết ghi như thế nào mới đúng =.=

“Đại hội ngắm hoa?” Dạ Nhược Ly rủ con ngươi, trong mắt che đi hàn ý, khoé môi chậm rãi cười lạnh: “Ba năm qua ta vội vàng phát triển thế lực thế nên mọi người đều nghĩ là ta thất thế, liền có thể lấn ngay cả Hiên Viên Chiến cũng như vậy, lúc trước cha dượng nhìn nhầm người rồi, ta sẽ để cho hắn hiểu được hắn sai bao nhiêu lần, Gia Nhi, Nguyệt, hai người đi cùng ta, ta ngược lại cũng muốn xem một chút Hiên Viên Chiến đang bàn tính chuyện gì.”

---- đề nói với người xa lạ---

Ngoại trừ Dạ Phong cùng mấy người kia đều có tên riêng, còn lại người Dạ gia (chính là đám người Dạ Nhược Ly lưu giữ lại) danh từ ta trực tiếp dùng con số thay thế, giống như Dạ Nhất, Dạ Nhị như vậy đấy, ta ghét ghét là đặt tên, cho nên cũng lười nghĩ =,= (t/g kiểu gì không biết.)