Chương 31: An bài

Trời chiều bao phủ khắp mặt đất, đẩy nhẹ cửa phòng ra, Dạ Nhược Ly chậm rãi bước ra nhưng dung nhan không bộc lộ chút tình cảm nào làm lòng người xiết chặt.

“Tiểu thư, phu nhân như thế nào rồi?” Gia Nhi vội vàng cất bước lại hỏi, khuôn mặt thanh tú toàn vẻ lo lắng, bàn tay khẩn trương nắm chặt vạt áo nhìn Dạ Nhược Ly.

“Mẫu thân không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ lại,” Dạ Nhược Ly lắc đầu, nghĩ tới việc Bắc Ảnh Thần bị mang đi như thế trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, dung nhan non nớt không chút cảm xúc: “Gia Nhi, Tuyết Hồ ở chỗ nào rồi?”

“Tuyết Hồ?” trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, Gia Nhi nhíu mày trầm tư, nửa khắc sau mới trả lời: “Thời gian này có lẽ nó đang ở sau núi.”

“Được, ta biết rồi, Lăng, ngươi đi theo ta.”

Dứt lời, Dạ Nhược Ly không để ý đến mọi người, bước nhanh đến sau núi. Lăng hơi sững sờ rồi cũng đi theo sau.

Trong thời gian này Tuyết Hồ tương đối thoải mái, có ăn có chơi có nha hoàn hầu hạ, lại là mỹ nữ là nó yêu thích không thôi, có Huyền thú nào được đãi ngộ như nó chứ? Mặc dù thương thế đã tốt hơn rất nhiều nhưng nó thấy luyến tiếc thật sự không muốn rời khỏi đây a.

Bỗng nhiên một dung mạo tuyệt sắc phóng lớn trong mắt nó, Tuyết Hồ hoảng sợ vội vàng bò lên, lui về sau mấy bước mới nhìn ra Dạ Nhược Ly: “Ngươi làm gì vậy? Làm ta sợ muốn chết.”

Lần trước gặp mặt là lúc trời tốt nên nó cũng chưa thấy Dạ Nhược Ly rõ ràng, trong khoảng thời gian nó dưỡng thương ở đây cũng chưa từng gặp lại, lần này mới có dịp cẩn thận dò xét nàng ta.

Áo trắng như tuyết, dáng người thanh mảnh, ngọc bội xanh biếc đeo bên hông, làn da vô vàng mịn màng, một đầu tóc đen tuỳ ý vấn lên, đơn giản vô cùng nhưng lại lộ vẻ tao nhã tuyệt đại.

Con mắt Tuyết Hồ sáng ngời, nó chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, những Huyền thú trong rừng rậm Huyền thú khi hoá thành người cũng không thể so sánh bằng.

Nếu như khế ước với nàng ta, sau này ngày nào cũng được ngắm mỹ nhân rồi…

“Thương thế ngươi cũng đã hồi phục rồi, ta cho ngươi lựa chọn, ngươi chọn rồi đi hay ở lại? Nếu ở lại liền khế ước với ta, nếu rời đi bây giờ có thể đi.” Hai tay khoanh trước ngực, Dạ Nhược Ly dựa người vào cây cổ thụ, lẳng lặng đợi quyết định của Tuyết Hồ.

Tuyết Hồ vuốt vuốt cái đuôi trắng, màu thuỷ lam trong mắt ẩn chứa vui vẻ: “Còn phải nói sao? Ta không muốn rời khỏi đây,ngươi làm khế ước với ta đi.”

Dạ Nhược Ly mỉm cười, rời khỏi cây cổ thụ đến bên Tuyết Hồ, ngón tay mảnh khảnh đặt lên trán nó, môi đỏ hé mở nói ra: “Ta tên Dạ Nhược Ly lập khế ước với Tuyết Hồ, từ nay về sau mày là thủ hạ, ta là chủ nhân, mày không được phản bội lại ta, mày có làm được?”

“Ta tên Hồ Thiên, nguyện ý theo Dạ Nhược Ly làm thủ hạ, vĩnh viễn không phản bội!”

Hai người nói xong, kết ước cũng được hình thành, Dạ Nhược Ly cũng cảm nhận được mối liên hệ với Tuyết Hồ nhiều hơn.

Lúc con người và Huyền thú khế ước, đại bộ phận Huyền thú đều cần lập khế ước bằng giọng nói mới có thể tạo thành khế ước. Trừ một số trường hợp đặc thù mới không cần những lời này cũng không cần Huyền thú đồng ý. Vì vậy con người có thể lập khế ước với Huyền thú càng ngày càng ít, bởi vì có một số Huyền thú có chết cũng không muốn phục tùng. Nếu Huyền thú không đồng ý thì con người cũng không có cách nào tạo ra được khế ước.

“Lăng, đi thôi, ngươi theo ta tới chỗ này,” Hoàn thành xong khế ước, Dạ Nhược Ly liền không để ý đến Tuyết Hồ, nhìn về phía Lăng nói.

Lăng cũng không biết Dạ Nhược Ly tìm hắn có chuyện gì, mang theo một bụng nghi vấn theo Dạ Nhược Ly rời đi.

Trời chiều trải rộng khắp nơi, lúc này ở ngoại ô Hiên Viên quốc trong đại viện có một thiếu niên ngậm một cọng rơm trong miệng, hai tay để sau đầu nằm trên mặt đất, chớp chớp con ngươi, cặp môi đỏ mọng có chút mê mang hỏi: “Các ngươi nói xem nha đầu Gia Nhi kia sao đến giờ này còn chưa tới? Không phải chủ tử chúng ta xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa từ ngày hôm đó cũng không thấy bóng dáng chủ tử đâu, ngược lại Gia Nhi ngày nào cũng tới để dạy chúng ta.”

“Nhược Phong, từ hôm đó đến nay ngươi đối với chủ tử là nhớ mãi không quên sao? Phải chăng chủ tử kia làm ngươi động lòng rồi?” Một vị thiếu niên anh tuấn lên tiếng nói, chỉ thấy chân hắn đạp lên mặt ghế đám khoé môi hơi mỉm cười, bộ dạng thật giống lưu manh đầu đường xó chợ.

Thiếu niên gọi là Nhược Phong nhổ cọng rơm trong miệng ra, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi đồ yếu đuối, cả nhà ngươi đều yếu, có bản lĩnh đánh nhau một phen xem ai lợi hại hơn.”

“Ngươi không phải là nhược phong (tên anh ấy dịch ra là gió yếu chăng?@@) sao? Bộ dạng của ngươi mảnh mai như thế chỉ có thể bị người ta ức hiếp thôi.”

“Tên lưu manh!” Thiếu niên nhỏ nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh , trợn mắt nhìn, cắn răng thật chặt: “Ta sẽ cho ngươi biết chúng ta cuối cùng là ai mạnh hơn ai!”

Thiếu niên lưu manh kia nở nụ cười khinh thường, đang muốn đáp trả lại thì thấy một thiếu nữ áo trắng bước vào, khuôn mặt thoáng hiện kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng): “Chủ tử, sao người lại tới đây?”

“Cái gì? Chủ tử?”

Nghe tiếng nói của thiếu niên lưu manh mọi người đều phát hiện ra Dạ Nhược Ly và Lăng. Lúc mọi người đang kinh hỉ thì âm thanh Dạ Nhược Ly truyền vào khoảng sân nhỏ: “Ta tới để giới thiệu với các ngươi một người, hắn gọi là Lăng, về sau các võ giả sẽ do hắn dạy, trên đại lục địa vị võ giả khá thấp, kỳ thật trong mắt ta võ giả và huyền giả không hề khác nhau.”

Mọi người trơ mắt nhìn nhau, tựa hồ không hiểu rõ điều Dạ Nhược Ly đang nói, ngay lúc đó Lăng nhướng lông mày khó hiểu: “Tiểu thư, địa vị của võ giả vô cùng thấp sao có thể so sánh với huyền giả?”

“Ở đây ta có một ít võ kỹ, các ngươi có thể tự tu luyện,” Trong ánh mắt của mọi người, Dạ Nhược Ly rút ra mấy cuốn sách trong nhẫn Huyền Linh, đưa cho Lăng rồi sau đó đảo mắt nhìn quanh: “Cho nên, bất kì là võ giả hay huyền giả ta đều xem như nhau, ta cho các người đầy đủ điều kiện để luyện tập, các ngươi tất nhiên phải cho ta xem thành quả, ba năm sau, tất cả các ngươi đều phải đạt tới Đại Vũ Sư, nếu không đạt được yêu cầu này có thể rời đi ngay lập tức, bởi vì dưới tay ta không cần phế vật!”

Trong ba năm phải đạt được Đại Vũ Sư? Điều này sao có thể? Ngay cả thiên tài chưa chắc đã đạt được a?

Mọi người thu hồi lại sự phấn khích, bắt đầu nghị luận, không ai tin tưởng trong vòng ba năm có thể đạt được Đại Vũ Sư.

“Lăng, nơi này giao cho ngươi, ta về phủ tướng quân trước, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi có thể giúp ta tạo ra một đội ngũ ưu tú.” Khuôn mặt Dạ Nhược Ly cực kì tự tin, tựa hồ như nàng chắc chắn ba năm sau đám người này nhất định sẽ có bước chuyển mình rất lớn.

Đem sự việc này giao cho Lăng, Dạ Nhược Ly trở lại phủ tướng quân, ai ngờ nàng mới bước vào phủ đệ Gia Nhi đã vội vàng chạy ra nhìn thấy Dạ Nhược Ly lập tức vui vẻ nhưng sau lại tức giận tố cáo: “Cái tên khốn Hiên Viên Chiến thật quá ghê tởm, hắn sai người tới thu hồi lại binh phù, nếu chỉ vậy thì thôi đi, cái đám thị vệ kia xem phủ tướng quân chúng ta thất thế hoàn toàn nhìn chúng ta bằng nửa con mắt, quả thật là làm em tức chết đi được!”

Gia tộc Bắc Ảnh phái người đến Hiên Viên quốc, với tư cách là hoàng đế, Hiên Viên Chiến không thể không biết cho nên mới biết tin tức Bắc Ảnh Thần rời khỏi đây nhanh như vậy, cũng không ngoài dự đoán của Dạ Nhược Ly.

“Bọn hắn lấy được binh phù sao?”

“Dù sao vật kia cũng vô dụng nên em mặc cho bọn hắn mang đi, bất quá…” Gia Nhi trừng mắt nhìn, trong đó có ý cười trộm: “Em và Chu Tước cùng nhau đánh cái đám thị vệ không coi ai ra gì kia một trận nên thân, ai bảo bọn hắn dám dùng thái độ như vậy đối xử với chúng ta, tiểu thư, có phải em gây ra phiền toái gì rồi không?”

“Không, em đánh rất tốt,” Dạ Nhược Ly lắc đầu, trong mắt xoẹt hàn quang: “Cho dù cha dượng không có ở đây, phủ tướng quân của chúng ta cũng không thể để cho người khác dễ dàng ức hiếp như vậy, ai dám khi dễ em ta sẽ đánh thật mạnh, chúng ta đã khác năm năm trước rồi, chỉ là một hoàng đế mà thôi cần gì phải để vào mắt?”

Nếu không phải muốn nhanh chóng phát triển toàn bộ thực lực, nàng thật muốn chơi đùa với bọn họ một phen, nhưng không phải lúc này, cứ tạm thời thả con họ một con ngựa(*), chờ ba năm sau tính tiếp…

(*): cái này hình như có sự tích gì đó, bạn nào muốn biết thì hỏi bác gút nha. ^^

CẦU ỦNG HỘ