Nhưng mà mẹ có biết không? Đúng là ở căn cứ ông ta có chút địa vị, đằng sau làm một lãnh đạo nhỏ ở hậu cần, mẹ có biết ông ta và con gái nhỏ như thế nào không? Ông ta gả con gái của mình cho một người đàn ông sáu mươi tuổi, người đàn ông này có quan hệ trong quân đội, con dâu cũng bị ông ta đưa đến nhà lãnh đạo khác làm vợ lẽ, mẹ, mẹ nói, ông ta đối xử với con gái ruột của mình như vậy, nhìn thấy con nước mắt giàn giụa, thật tình thực lòng nói muốn bồi thường cho con, những lời này liệu có phải là thật lòng không?”
“Lâm Minh Dũng!” Kiều Tụng Chi tức giận: “Sao ông ta có thể! Sao ông ta lại có thể như vậy!” Sau khi tức giận lại là bi ai, bà ấy ôm lấy Kiều Thanh Thanh: “Có mẹ đây, đừng sợ! Ông ta dám bắt con đi để đổi lấy giàu sang, nhất định mẹ sẽ giết ông ta!”
“Mẹ đừng giận.” Kiều Thanh Thanh ở trong lòng bà nở nụ cười nhạt: “Ông ta không tổn thương con được, con giả vờ đồng ý, đưa ra một yêu cầu, hy vọng có thể cùng ông ta ăn cơm chiều, thật buồn cười, ông ta thật sự cho rằng con vẫn là đứa con gái nhỏ khao khát tình thương của ba như hồi bé, vội vàng mà đồng ý, còn chuẩn bị cơm Tây, nói rằng con vĩnh viễn là công chúa nhỏ mà ông ta yêu thương nhất, ha ha ha! Con cầm dao ăn đâm vào trái tim ông ta, mẹ, một khắc kia vẻ mặt của ông ta cực kỳ buồn cười.”
“Thanh Thanh.” Đồng tử Kiều Tụng Chi co chặt.
“Mẹ, con không sao, sau khi giết ông ta con chạy không thoát, bị bắt vào trong nhà lao, lúc ấy căn cứ kết án tử hình cho con, nhưng ngày hôm sau động đất, nhà tù cũng bị sập, con trốn thoát được…… Đáng tiếc, sau đó con cũng không thể sống, chẳng qua chết cũng tốt, nếu biết sau khi chết con có thể sống lại có thể nhìn thấy mọi người một lần nữa, con đã sớm tìm đến cái chết.”
Trước khi mất đi mẹ và Thịnh An, bọn họ đều để cho cô sống tốt, cho nên cô liều mạng, sống không giống một con người cũng đấu tranh để tồn tại, nếu cô sớm biết rằng, sớm biết rằng…
“Cho nên không cần báo cho ông ta.”
“Được, mẹ biết rồi.” Kiều Tụng Chi ôm chặt con gái, trong mắt đầy hận thù. Lâm Minh Dũng, Lâm Minh Dũng…
Sau nửa tháng mưa liên tục, lũ lụt thường xuyên xảy ra trên toàn quốc, quê Thiệu Thịnh An bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, quỹ đạo giống với đời trước, cư dân địa phương đã được giải cứu đến nơi khác tránh tai họa.
“Không sao, lần này không xảy ra chuyện gì.” Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiệu Thịnh An, nước mắt lưng tròng: “Có phải điều này đại biểu cho việc tương lai có thể thay đổi hay không.”
Cô đã gọi điện trước cho cục giao thông, báo cáo những nơi từng xảy ra sạt lở đất ở kiếp trước, cục điều khiển giao thông cử người đến kiểm tra, sau đó nói phong tỏa đường trước, đời này lở đất xảy ra theo bình thường nhưng không có ai bị hại.
“Đúng vậy, tương lai đã thay đổi.” Thiệu Thịnh An khom lưng ôm lấy cô, để cô tựa đầu vào ngực anh: “Cho nên em không cần sợ hãi.”
Mấy ngày sau cuộc sống của cả nhà Kiều Thanh Thanh không có nhiều thay đổi, ngoại trừ đi mua sắm, bọn họ hoàn toàn chưa từng đi ra ngoài. Ở nhà cũng không nhàn rỗi, Kiều Tụng Chi đề nghị làm một ít đồ ăn đã hoàn thành trước rồi cất đi, biết Kiều Thanh Thanh đã chi hàng chục nghìn nhân dân tệ để mua bánh bao chiên hoành thánh sủi cảo chiên ở cửa hàng bên ngoài, Kiều Tụng Chi đã chọc đầu Kiều Thanh Thanh, dạy dỗ cô một hồi.