Kiều Thanh Thanh đã quyên góp 10.000 nhân dân tệ cho Hội Chữ thập đỏ của khu vực bị ảnh hưởng đầu tiên.
Sáng sớm, Kiều Tụng Chi liền gọi điện thoại cho các anh em ở quê: “Trong nhà ngập nước sao? Nước ngập đã đến mắt cá chân, một thời gian nữa nước sẽ không rút!! Anh cả nghe em, bây giờ đi qua chỗ Tùng Văn đi, Tùng Phi vẫn luôn nói anh qua đó, anh cả! Aiz!”
Bà thở dài với Kiều Thanh Thanh: “Bác cả của con ấy mà, rất cố chấp! Đợi tối nay mẹ gọi điện thuyết phục lần nữa xem sao.”
……
Buổi trưa, Kiều Tụng Chi gọi lại một cú điện thoại, biết được nước đã ngập đến đầu gối rồi.
“Anh cả anh nghe em đi, hai vợ chồng Tùng Phi đều phải đi làm, bây giờ ngập lụt rồi, trong nhà bọn họ có thể đã không đủ để ăn, bọn họ làm việc vất vả như vậy, tan tầm không có gì ăn thì phải làm sao bây giờ? Anh nghe em, dọn đến đó trước đi, sau đó đi chợ mua chút đồ ăn cho vợ chồng trẻ, không phải nói là là phòng tân hôn của bọn họ thoát nước không tốt sao? Ngoài ban công lúc nào cũng đọng nước, anh qua đó phải canh chừng kẻo nước ngập vào phòng tân hôn……” Bà ấy cứ thế thuyết phục anh trai.
“Mẹ yên tâm đi, chỉ cần bác cả chịu đi là tốt rồi, chỗ đó của cậu nhỏ không cần lo lắng, nhà cậu ấy là một tòa nhà cấp bốn mới xây, tạm thời sẽ không có việc gì xảy ra. Đợi đến lúc đó tình huống nghiêm trọng, muốn sơ tán khỏi thôn, mẹ có thể nói với các cậu bác xem có muốn đến Hoa Thành không.” Cô thấp giọng nói: “Con đã thuê hai phòng ở tầng tám của tòa nhà bên cạnh, đến lúc đó một phòng sẽ giao cho người thân của chúng ta, phòng còn lại sẽ giao cho người thân của Thịnh An. Chẳng qua hai phòng đó chưa được sửa sang lại, dù sao cũng là nhà thuê, không thể tự ý sửa sang."
….
Kiều Tụng Chi vỗ tay con gái: “Được vậy thì tốt rồi, nếu sau này đúng như lời con nói...Có một chỗ ở không bị ngập lụt thì thật tuyệt. Còn một chuyện nữa mẹ vẫn luôn không có cơ hội hỏi con, ba của con ở bên kia, con nghĩ sao?”
Ba của con gái quả thực không phải là người tốt, nhưng rốt cuộc là thân ba, dù sao Kiều Tụng Chi cũng phải hỏi một câu, không muốn sau này con gái phải hối hận.
Sắc mặt Kiều Thanh Thanh thay đổi, lạnh giọng nói: “Không cần phải quan tâm đến ông ta! Ông ta có tiền có thế, làm gì có nơi nào cần gì con nhắc nhở.”
Nhìn thấy bộ dạng này của con gái mình, Kiều Tụng Chi nhạy bén hỏi: “Hồi trước mẹ đã muốn hỏi con, con, có phải đời trước con đi tìm ba không, dù thế nào ông ta cũng là ba của con, nên có nghĩa vụ với con một chút chứ.” Mặc dù con gái không nói chi tiết, nhưng bà ấy nghe ra được, con gái ở mạt thế không có nơi nương tựa, trải qua thật sự không tốt.
“Có phải là, ông ta bỏ mặc con không?”
Kiều Thanh Thanh cười lạnh: “Con chưa từng có suy nghĩ đi tìm ông ta, nhưng sau đó lại gặp ở trong căn cứ, ông ta thực sự là một người đàn ông theo đuổi quyền lực cho đến chết, tận thế đến nơi rồi còn muốn đấu tranh ‘sự nghiệp’, trước kia con cho rằng ông ta thực sự yêu nên mới sinh ra hai đứa con, sau khi con gặp được ông ta, ông ta rất dịu dàng săn sóc với con, nói muốn đưa con về sống cùng, con cũng không đồng ý, đi hỏi thăm trước.