Lúc này, tại bên trong phòng ký túc xá của Lý Văn Cường.
Hai người Cửu Huyền chân nhân và Lý Văn Cường đang ngồi đối diện với nhau, trên bàn bày biện ra một cốc nước trà.
Cửu Huyền chân nhân nhìn chằm chằm vào Lý Văn Cường rồi hắn đem câu nói kia của sư phụ hắn nói cho Lý Văn Cường nghe như cách mà sư phụ hắn đã nói cho hắn:
"Người ta có nắm đấm lớn nên quyền định đoạt nằm trong tay người ta! Là do sư phụ vô dụng! Ngươi nhịn nhục một chút đi!!!"
Lý Văn Cường cười nói:
"Nhẫn cái gì mà nhẫn a! Ta không đành lòng thấy ngươi nhứ thế!"
Cửu Huyền chân nhân cười ha hả nói:
"Ngươi sớm ngày đột phá đi! Ta rất chờ mong đến một ngày ta được nhìn thấy ngươi trở thành Ngưng Khí kỳ để hù dọa toàn bộ Tử Vân Phái a!"
Lý Văn Cường quả quyết nói:
"Ngày đó sẽ tới sớm thôi!"
Sau khi nói xong, Lý Văn Cường lại nhìn thật sâu vào mắt Cửu Huyền chân nhân nói:
"Kỳ thật những người kia bàn tán chuyện gì khác thì cũng không đáng kể, bởi vì trên đời này khó tránh khỏi có quá nhiều tục nhân! Nhưng bọn hắn dám nói ngươi là thứ phế vật, lại còn nói tất cả đồ đệ của ngươi cũng đều là thứ phế vật chỉ vì không có một người đột phá Ngưng Khí kỳ. Do vậy ta đây liền không thể nhịn được! Ta sẽ đột phá vào Ngưng Khí kỳ để cho bọn hắn nhìn một chút a!"
Cửu Huyền chân nhân chụp chụp bả vai của Lý Văn Cường rồi đứng dậy nói ra:
"Ngươi hãy lượng sức mà đi! Có đôi khi ngươi cũng không cần đấu khí cùng với bọn hắn, bởi vì ta phát hiện ra chỉ cần ngươi có đan dược thì ngươi liền có thể đột phá. Do đó ngươi cũng không cần phải vội vã như vậy. Ngươi đã là một tu chân giả, nên ngươi cũng phải dành một chút thời gian để học đạo thuật cùng với thuật phòng thân. Dù sao từ khi Đệ nhất tổ phát minh ra phương thức tu chân về sau, thì tu chân giả đã được vận mệnh chú định là những người có bản lĩnh đi nghịch thiên! Mà lại nghịch thiên bằng chính thực lực của mình!!!"
Lý Văn Cường đáp:
"Ta hiểu rồi!"
Cửu Huyền chân nhân khích lệ nói:
"Cố lên! Ngươi nhất định có thể thành công! Nếu ngươi có điều gì không hiểu thì ngươi có thể đến hỏi ta. Ngươi yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt ngươi tại bên trong toàn bộ Tử Vân Phái đâu. Lời nói của Cửu Lý hôm nay đã triệt để chọc giận sư phụ ta rồi. Hiện tại sẽ không có người nào ở đây dám trêu chọc trước mắt hắn cùng với nhất mạch đồ tử đồ tôn này của hắn!"
Lý Văn Cường bĩu môi nói:
"Ối chà chà! Ngươi đang nói tiếng người hay tiếng gì vậy? Cái gì mà không có ai dám bắt nạt ta chứ? Từ xưa tới nay Lý Văn Cường ta luôn luôn dùng thực lực để nói chuyện a!"
Cửu Huyền chân nhân khinh thường nói:
"Ngươi ít thổi chút ngưu bức một ngày thì ngươi sẽ chết hay sao?!!"
Chửi Lý Văn Cường một câu xong rồi Cửu Huyền chân nhân bỗng nhiên cười lên thần bí hỏi:
"Mà loại công pháp tu luyện bằng hốc nách của ngươi có nguyên lý gì thế? Ngươi bật mí cho ta biết được không?"
Lý Văn Cường nghe vậy liền đỏ mặt lên mà đập bàn đùng một cái. Hắn thẹn quá thành giận mà quát:
"Ngươi mới tu luyện bằng hốc nách nhá!!! Cả nhà ngươi đều tu luyện bằng hốc nách nhá!!!"
Cuối cùng Cửu Huyền chân nhân vẫn không dám hỏi nhiều mà đành rời đi.
Lý Văn Cường nhìn xem bộ dáng rời đi của Cửu Huyền chân nhân mà không thể nín được cười. Lý Văn Cường thầm tấm tắc Cửu Huyền chân nhân này quả là một tên sư phụ tốt.
Ngay tại thời điểm Cửu Huyền chân nhân mở cửa ra, thì Lý Văn Cường đã nhịn không được mà hô lên một tiếng:
"Uyyy!!! Ngươi không cần phải tu luyện đâu!"
Cửu Huyền chân nhân liếc mắt lại nói:
"Ta mà không tu luyện thì ngươi sẽ bảo kê cho ta sao?"
Lý Văn Cường đáp ứng:
"Tốt! Ta sẽ bảo kê ngươi!!!"
Cửu Huyền chân nhân quay đi nói:
"Bệnh tâm thần!"
". . ."
Mọi thứ lúc này đã đi vào quỹ đạo.
Tình huống hiện tại đã trở nên giống như lúc Lý Văn Cường mới xuyên không đến thế giới này. Khi hắn mới đặt chân đến Cô Tô Thành thì tất cả mọi người đều xa lánh hắn.
Nhưng cuối cùng Lý Văn Cường đã dùng tài hoa, thực lực và nắm đấm của hắn để chinh phục tất cả mọi người trong Cô Tô Thành.
Tình huống hiện tại của hắn chỉ là giẫm lên vết xe đổ mà thôi. Chỉ là đổi đối tượng thành đám người ở Tu Chân giới. Lý Văn Cường thầm nhủ:
“Chuyện này thì có làm sao chứ? Ta lại đi chinh phục một lần nữa thôi mà!”
Sau đó Lý Văn Cường ngồi xếp bằng lại rồi vận khí, nín hơi, ngưng thần.
Lý Văn Cường đang bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí trong thiên địa. Hắn không ngừng hút vào.
Khi trên thân đã được bổ đầy linh khí và nạp điện kỹ càng về sau, Lý Văn Cường lập tức lại đưa thần thức tiến vào hốc nách để giải cứu Thôn Tặc tiểu đệ đệ của mình.
Lý Văn Cường bắt đầu chu kỳ tu luyện tương đối dài này mà không hề để ý đến những chuyện đang diễn ra bên ngoài. Một bầu nước, một gánh ăn, nơi ngõ hẹp, xương gối cánh tay.
Hai mắt Lý Văn Cường vừa mở ra là đã tu luyện xong. Hắn đã mệt mỏi đến muốn tê liệt nên liền bắt đầu đi ăn thứ gì đó để bổ sung dinh dưỡng.
Và tu vi của hắn bây giờ cũng đang thuế biến với một loại tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng vô luận nói như thế nào đi nữa, thì độ khó hiện tại đã bắt đầu gia tăng làm cho tiến độ chậm dần đi. Bởi vì không có đan dược để phụ trợ nên Lý Văn Cường đã phải làm rất nhiều mà thành quả lại rất ít. Hắn đã phải bỏ ra gấp mười mấy lần thời gian trước để làm xong cùng một việc.
Nửa viên đan dược kia vào trong bụng đã để cho Lý Văn Cường trực tiếp tu luyện đến tận bốn năm giờ. Về sau hắn tiêu hao hết chân nguyên của đan dược thì hắn mới dừng lại. Nhưng trong thời gian bốn, năm tiếng mà hắn đã đột phá vào Luyện Khí tầng ba.
Nhưng bây giờ hắn cần phải dùng thời gian tới bảy, tám tiếng để hấp thu linh khí; mà sau đó hắn chỉ tu luyện có mấy chục phút mà đã sử dụng hết linh khí rồi.
Liền giống như là nạp điện hai giờ nhưng chỉ có thể trò chuyện năm phút đồng hồ. Pin không đủ điện để dùng mà sạc pin thì lại chậm a.
Ngày qua ngày!
Hết ngày dài rồi lại đêm thâu!
Lý Văn Cường cứ như vậy mà ngồi xếp bằng trên giường để tu luyện mà không hề nhúc nhích. Hắn đều đã ngồi cho chiếc giường gỗ của hắn lõm ra hình một cái mông.
Lý Văn Cường cảm thấy Cửu Huyền chân nhân đã vì hắn mà nỗ lực rất nhiều. Do đó bây giờ đã là thời điểm đến phiên hắn đi bảo kê cho Cửu Huyền chân nhân. Về sau hắn sẽ mang theo Cửu Huyền chân nhân đi ngang toàn bộ Tử Vân Phái, và đi ra bộ pháp Lục Thân Không Nhận luôn (thượng nhân không cần quen biết ai)! Hắn muốn để cho người có tu vi Kim Đan kỳ cũng phải hành lễ khi thấy hắn.
Dù sao sư phụ đều đã ra sức như thế, nên thân làm đồ đệ như hắn thì làm sao có thể trì trệ được?
. . .
Ba ngày sau.
Cửu Huyền chân nhân đang đi dạo tại khu ký túc xá của danh môn chữ lót Cửu. Ánh mắt hắn lúc này đang lóe lên một vệt hưng phấn:
"Từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua thiên tài nào quái dị như hắn a! Hắn là người không có linh căn sao? Hắn thật sự là người không có linh căn sao? Hắn lại sắp đột phá rồi a. . . Ba ngày trước hắn vừa đột phá vào Luyện Khí tầng ba, mà lúc đó căn cơ của hắn đang bất ổn. Nhưng buổi sáng hôm nay hắn lại trung khí mười phần, chân nguyên đều vô cùng ngưng thực. Đây là biểu hiện hắn lại sắp đột phá đến Luyện Khí tầng bốn rồi a!"
"Thiên của ta ơi!!! Cho dù là cường đại như ta đã từng thì cũng không có khả năng có được tốc độ tu luyện khủng bố như vậy a?!! Chỉ trong vòng có mấy ngày mà hắn lại đột phá một lần! Có phải có thế nói là chỉ cần hắn có đan dược ăn bao no, thì hắn có thể một đường mà đi thẳng tới mây xanh rồi phi thăng lên tiên giới luôn ư?!!"
Cửu Huyền chân nhân có chút kích động mà bóp bóp nắm tay nói:
"Đồ đệ không chịu thua kém như thế, mà ta làm sư phụ nên cần phải cho hắn điều kiện tối ưu nhất chứ! Mặc dù ban đầu ta đã bị hắn bắt cóc, nhưng mà hiện tại. . . Ta đã nhặt được bảo rồi a!!! Móa nó! Ta thật kích động! Nếu có một ngày ngươi có thể trở thành Đại Thừa kỳ tiếu ngạo Tu Chân giới, thì lão tử sẽ đứng ở chỗ này để nhìn ngươi phóng ra thần quang ở trên trời! Loại tình huống này có đáng cho ta kiêu ngạo hay không? Bởi vì ngươi chính là người được ta bồi dưỡng ra cơ mà!!!"
. . .