Chương 23: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!!!

Câu chuyện chỉ lên men trong vòng một buổi chiều, mà tất cả mọi người trong Tử Vân Phái đều đã biết chuyện này.

"Ngươi có nghe nói gì chưa? Bởi vì Lý Văn Cường vắng mặt hôm nay mà hắn đã hại sư phụ Cửu Huyền của hắn rồi a! Từ đây về sau Cửu Huyền sẽ không còn được hưởng thụ đãi ngộ và phúc lợi từ danh môn chữ lót Cửu nữa!"

"Ha ha ha ha! Là thằng ngốc bức Cửu Huyền kia sao? Đáng đời!!! Thằng ngốc bức Cửu Huyền kia đã là một thứ rác rưởi, mà đồ đệ của hắn cũng là một thứ rác rưởi a! Bên trong danh môn chữ lót Cửu chỉ có một mình hắn là Ngưng Khí kỳ, còn rác rưởi nhất cũng đều là Trúc Cơ kỳ. Mà Cửu Lý kia thì càng là long phượng trong loài người a! Hắn đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi! Thằng ngốc bức Cửu Huyền kia cũng không cảm thấy ngại khi cầm lấy tài nguyên của danh môn chữ lót Cửu hay sao?”

"Nên là như thế! Nên đem tài nguyên đi bồi dưỡng cho những người có thiên phú khác a!"

"Ta thật không biết lão già Vân Hồ đại chó ngốc kia đã nghĩ như thế nào nữa! Nghe nói hắn áp lực đứng vững tài nguyên cho Cửu Huyền là do hắn đang chờ đợi một cơ hội. Hắn đang chờ một thời gian thích hợp nào đó!"

"Quả là tai họa a! Cửu Huyền người ta đứng trước áp lực lớn như vậy để chiêu mộ tên Lý Văn Cường kia tiến đến, nhưng kết quả là tên phàm nhân không có linh căn này dĩ nhiên đã làm hại Cửu Huyền cũng gặp phải xui xẻo!"

"Hôm nay ta xuống núi cứu tế ta đã nghe có người nói qua, Lý Văn Cường cũng là một mối họa lớn tại bên trong Cô Tô Thành. Hắn là vua siêu cấp không may vì mỗi ngày hắn đều gặp phải sét đánh. Nếu ai đi gần hắn thì người đó liền không may a!"

"Chuyện này là thật hay giả?!!"

"Cái này còn là giả được sao?"

"Về sau phải cách xa hắn một chút! Không! Phải cách tất cả mọi người bên trong hệ phái của lão già Vân Hồ kia xa một chút! Bọn hắn đều chung một hệ phái nên tất cả bọn hắn đều là quỷ xui xẻo!"

". . ."

Tại Tử Vân Phái đang có vô số người nghị luận ầm ĩ.

Thậm chí còn có người bí mật giội máu chó tại cửa phòng ký túc xá của Lý Văn Cường. Bởi vì bọn hắn nghe nói rằng máu chó có thể bài trừ tà ma cùng vận rủi.

Hiển nhiên tu chân giả cũng rất mê tín. Bọn hắn cảm thấy Lý Văn Cường chính là một tên yêu ma quỷ quái. Do đó khi hắn gia nhập vào bên trong Tử Vân Phái thì hắn sẽ khiến cho những người khác bị xui xẻo. Vì thế đã không ngừng có người dùng máu chó, hoặc là cứt đái để rào giội trên tường, trên cửa phòng ký túc xá của Lý Văn Cường cùng với Cửu Huyền chân nhân.

Một mùi thối hoắc bốc ra liền gây nên vô số người tới vây xem.

Lúc này, đang có một vị sư tỷ thận trọng đi tới cửa phòng ký túc xá của Lý Văn Cường. Rồi nàng ta thừa dịp không có ai mà cầm ra trong tay một chiếc bịch chứa đầy máu chó trộn với nước tiểu lợn. Nàng ta liếc mắt nhìn xem vách tường tràn đầy ô uế kia để tìm một chỗ nào đó tương đối sạch sẽ.

Sau khi tìm ra thì nàng ta liền nhắm mắt lại và cầu nguyện:

"Khu ký túc xá của ta có khoảng cách quá gần với tên Lý Văn Cường kia, ta mong trời thần phù hộ cho vận khí của ta sẽ không bị hắn kéo xuống ngựa! Ta ném này!!!"

Nói xong, nàng ta liền đem chiếc bịch chứa đầy máu chó trộn với nước tiểu lợn kia giội thẳng lên trên tường. Sau đó liền xoay người chạy đi.

Nhưng nàng ta mới vừa chạy ra một bước thì liền nghe sau lưng truyền tới một âm thanh trầm thấp:

"Các ngươi làm như vậy có phải đã có chút quá mức rồi hay không?!!"

Vị sư tỷ này liền giật nảy mình, vì nàng ta tưởng rằng Lý Văn Cường đã phát hiện ra nàng. Nhưng kết quả sau khi quay đầu nhìn lại, thì dĩ nhiên lại là sư đệ đồng môn Lưu Văn Cường của nàng. Hai người đều là môn hạ của Cửu Huyền chân nhân.

Vị sư tỷ kia đưa hai tay chống nạnh rồi lạnh lùng hỏi:

"Lưu Văn Cường! Ngươi có ý tứ gì a?!!"

Lưu Văn Cường thản nhiên nói:

"Lão Lý là huynh đệ kết bái của ta, hắn làm người rất không tệ! Và mặc dù hắn là người không có linh căn, nhưng chỉ trong vòng một ngày hắn liền thăng ba cấp. Với loại thiên phú này thì các ngươi không cách nào tưởng tượng nổi đâu! Tất cả các ngươi đều cùng nhau bắt nạt hắn khiến cho ta nhịn không được! Sư tỷ, người khác làm vậy cùng thôi đi, nhưng ta thật không nghĩ tới, sư tỷ mà ta đã từng cảm thấy rất thuần khiết không tì vết, luôn có thiện chí giúp người như ngươi mà cũng có dạng này sao?"

Sắc mặt của vị sư tỷ kia liền đỏ lên, rồi sau đó nàng ta lên miệng lên nói:

"Mắc mớ gì tới ngươi a?!! Tất cả mọi người đều là dạng này, vậy tại sao ta lại không thể có dạng này được chứ?!! Tên xui xẻo kia mới đến Tử Vân Phái ngày đầu tiên mà hắn liền kéo Cửu Huyền chân nhân rớt xuống ngựa rồi! Ai biết được về sau hắn có thể cũng kéo ta rớt xuống ngựa luôn hay không? Ta giội máu chó là để phân rõ giới hạn với hắn, để cho vận rủi của hắn không thể tìm tới ta được!"

Ánh mắt Lưu Văn Cường bỗng lóe lên một vệt thương xót cho nàng rồi nói:

"Ngu muội!!! Tu chân giả chúng ta đều đã nghịch thiên mà đi, vậy mà ngươi lại còn tin tưởng vào ba cái chuyện mê tín này!"

Vị sư tỷ kia khinh thường nói:

"Ta lười đi giải thích với ngươi a! Ngươi ở gần với tên Lý Văn Cường kia như vậy, nên về sau ngươi cũng cách xa ta một chút, đừng có đem vận rủi lây cho ta a!"

Lưu Văn Cường nhìn theo bóng lưng sư tỷ rời đi, khiến cảm xúc của hắn lúc này bỗng nhiên có một chút kích động mà hô to một tiếng:

"Ngươi mới là kẻ không may đóóó!!! Tất cả các ngươi mới là những kẻ không mayyy!!! Tu Chân giới này lấy thực lực ra để nói chuyện nhaaa!!!"

Vị sư tỷ kia liền cười nhạo một tiếng nói:

"Luyện khí tầng năm như ngươi mà cũng xứng được gọi là người có thực lực sao?"

Nghe vậy xong tâm tính của thiếu niên Lưu Văn Cường này đột nhiên bị kích động. Sau đó hắn giống như một thằng nhóc rách rưới đang chửi đổng mà hô to một tiếng:

"Ngươi cứ nhìn xem đi! Chúng ta là Tử Vân Tam Văn Cường, sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ nổi danh chấn khắp Tu Chân giới! Thực lực a! Hừ! Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có thực lực! Đều sẽ mạnh hơn so với các ngươi!"

Vị sư tỷ kia khinh thường nói:

"Ngây thơ!"

". . ."

Mà lúc này, những người vây xem chung quanh trông thấy Lưu Văn Cường đang chửi đổng lên thì liền không khỏi cười vang xỉa xói:

"Ha ha ha ha! Thứ ngoại hiệu này làm lão tử chết cười a!"

"Tử Vân Tam Văn Cường là cái gì?!! Nghe rất quen tai a! Ta có loại cảm giác muốn ăn cá hồi thì phải?"

"Cá hồi sao? Ha ha ha ha! Tử Vân Tam Cá Hồi a! Ha ha ha ha!"

"Đúng là người tụ theo loại, vật phân theo bầy mà! Phế vật liền thích đi chơi cùng với phế vật! Thằng xui xẻo liền thích đi chơi cùng với thằng xui xẻo a!”

". . ."

Lưu Văn Cường nhìn xem một chút các sư huynh đệ chung quanh phát ra tiếng cười, rồi hắn vừa thẹn vừa xấu hổ mà nghẹn đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng bởi vì hiện tại có rất nhiều người đang cười nhạo hắn, do đó hắn cũng không dám nói gì mà chỉ có thể cúi đầu nhanh chóng rời đi.

Lưu Văn Cường tự mình lẩm bẩm:

"Bọn ta chính là Tử Vân Tam Văn Cường! Một ngày nào đó Tử Vân Tam Văn Cường này sẽ danh chấn khắp Tu Chân giới! Chính như lão Lý đã nói: ‘Ta muốn thiên khung này không còn che được mắt ta! Ta muốn đại địa này không còn chôn được tâm ta! Ta muốn quỷ thần khắp tinh không này đều tan thành mây khói!!!"

Vừa lẩm bẩm nói xong, Lưu Văn Cường bỗng nhiên cảm thấy có một luồng nhiệt huyết xông lên đầu. Sau đó hắn bóp nắm đấm lại và hai mắt hắn tỏa sáng mà hô to:

"Nhiệt huyết của ta đang dâng trào a!!!"

Rồi Lưu Văn Cường đột nhiên quay đầu lại, và cũng không biết hắn đã lấy dũng khí từ nơi nào mà hét lớn một tiếng đối với các vị sư huynh đệ đang cười nhạo mình kia:

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!!!"

Tê!!!

Thoại âm vừa ra thì tràng diện bỗng trở nên yên tĩnh dị thường.

. . .