Chương 52: Hành Hiệp Trượng Nghĩa

Trên bầu trời Trúc Vân Thành, thương khung như run động. Một thân ảnh to lớn, xuất hiện đang phi hành nhanh chóng về phía bên này.

Người dân trong thành, điều nhìn lên vẻ mặt hoảng sợ tột độ. Có người, thì bỏ qua quầy hàng chạy trốn. Phụ nữ, thì ôm con vào lòng, chạy thục mạng vào trong nhà.

Cả thành cảnh gà bay, chó chạy, hỗn loạn vô cùng. Những tiếng thét vang lên chói tai, khắp nơi người người, dẫm đạp lên nhau.

"Có yêu thú tấn công!

Mọi người, chạy mau!"

Các gia tộc cũng không rảnh tay, huy động lực lượng phi hành lên bầu trời, muốn đối kháng với yêu thú.

Khi các lão tổ đứng chung một chỗ, nhìn thấy đối phương. Bọn họ, dường như chết lặng, một con yêu thú to lớn, thân vảy rồng, sừng hươu, ở bốn chi có ngọn lửa đỏ rực uy phong lẫm liệt.

Trịnh lão tổ nhìn về phía mọi người, run rẩy nói:

"Ta...ta không nhìn lầm chứ!

Là thần thú...Hoả...Kỳ Lân!"

Ba vị lão tổ khác cũng nhìn nhau, thể hiện sự hoảng sợ trong ánh mắt. Lục Tuấn thở dài, suy nghĩ:

"Chả lẽ, vận mệnh của Trúc Vân Thành đã tận!"

Nhưng một tiếng gọi thân quen, kéo bọn họ về với thực tại:

"Phụ thân, ta đã về a!"

Sự bất ngờ hoảng sợ, thể hiện trong ánh mắt tất cả mọi người. Nhất là gia chủ của Lục gia, càng là vừa bất ngờ, vừa có điều không hiểu.

Nghĩa tử này của ta, tại sao lại ngồi trên lưng của Thánh Linh Hoả Kỳ Lân. Mà còn cảm thấy, hắn rất thoải mái, thong dong. Không giống với người, bị người ta cưỡng ép khống chế.

Vương Trung nhảy xuống lưng Hoả Kỳ Lân, nhìn về phía các vị lão tổ, gia chủ trong thành. Chấp tay hành lễ, cười nói:

"Các vị tiền bối, không cần phải bận tâm.

Nó chính là hộ thân thần thú của ta, sẽ không làm hại mọi người a."

Lão tổ hai nhà Liễu - Hạ nhìn nhau, cảm giác run động trong ánh mắt đối phương.

Nói đùa gì chứ, tiểu tử này đúng được coi là kỳ tài, tu vi hơn hai người bọn họ. Nhưng ngay cả, Thánh Linh Thú như Hỏa Kỳ Lân, mà có thể thu làm hộ thân linh thú.

Thế gian, không người địch a!

Riêng lão tổ Trịnh gia, thì ánh mắt như có tia lửa, nhìn về phía gia chủ hiện tại trong tộc. Trong lòng suy nghĩ:

"Tên hậu bối khốn kiếp này.

Lại gây hiềm khích, với một cường giả tương lai như vậy.

Tương lai, Trịnh gia ta sẽ đi về đâu?"

Gia chủ Trịnh gia, nhìn thấy ánh mắt của lão tổ nhà mình. Cả người co rúm, run rẩy, hắn đâu thể ngờ tên tiểu bối trước mặt này, có một ngày bước lên cao, đến hắn không thể với tới như vậy.

Trịnh Kiện lão tổ, nhìn về phía Vương Trung chấp tay, cười nói:

"Tiểu hữu, thật là phúc phận thâm sâu!

Ngay cả, thần thú cũng đi theo bên mình.

Sau này, tiền đồ nhất định như diều gặp gió."

Hắn nghe vậy, cười cười nhìn về phía đối phương chấp tay hoàn lễ. Sau đó, kêu Hoả Kỳ Lân thu nhỏ thân, kích thước bằng một con mèo con. Nhảy lên vai hắn, cùng Lục Tuấn trở về Lục phủ.

Trong đại sảnh, gia chủ Lục Tuấn ngồi ở chủ vị, nhìn về phía hắn, ân cần hỏi thăm:

"Vân nhi, từ khi ngươi rời đi, trên đường gặp những gì?

Sao Thần Thú Hoả Kỳ Lân, lại nhận ngươi làm chủ?"

Vương Trung, ngoại trừ chuyện Chấn Thiên Kiếm và Thất Cấm Sơn ra. Hắn bịa ra, một câu chuyện trên đường gặp Hoả Kỳ Lân đang gặp nạn, trượng nghĩa cứu giúp nên được nó đi theo trả ơn nghĩa.

Mặc dù, không tin tưởng lắm những lời hắn nói. Phải biết, Hỏa Kỳ Lân tu vi ít nhất phải là Đại Thiên Tôn Cảnh.

Trong khi, nghĩa tử này của hắn, tu vi chỉ Đại Khí Sư hậu kỳ đỉnh phong. Nếu thật, đối phương gặp đại nạn, thì làm sao có sức mà cứu giúp.

Tuy biết, ở trong như vậy. Nhưng hắn, vẫn không gặng ép hỏi thêm. Mỗi người, trên cuộc đời này điều có những bí mật, chôn cất trong lòng.

Nhất là tu sĩ, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Nếu không, giữ những bí mật trong lòng.

Rất có thể, bị đối phương nhìn ra, khiến bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lục Tuấn vuốt vuốt chòm râu, gật đầu như đồng ý với hắn. Sau đó, kêu người chuẩn bị cơm nước, tối nay tẩy trần cho hắn.

Ngồi trong một tửu lâu, A Tú ngáp dài, đã qua năm ngày, mà hắn vẫn không kiếm thêm, chút lợi tức nào.

"Thiên Cẩu ngươi, đừng ăn nhiều quá!

  Sau này, lão đại không tiền nuôi a."

Hắn ngồi nói, nhưng Thiên Cẩu dưới bàn vẫn ăn, không quan tâm đến lời của hắn. Thật khổ cho nó, sinh ra đã có một cái bụng lớn, ăn bao nhiêu cũng không no.

Riêng bản thân nó, ăn như vậy chỉ là thưởng thức món ngon thôi. No với nó, là điều gần như không thể.

A Tú thở dài, hắn cũng buồn quan tâm chuyện này. Nhìn về phía dưới đường, suy nghĩ cách trang bức thêm một ít linh thạch.

Đột nhiên, một cuộc cãi vã khiến ánh mắt hắn tập trung đến. Một thanh niên trẻ tuổi khoảng 21-22 tuổi, đang cùng hai người hộ vệ của hắn, đứng trước một quầy sạp hống hách, nói:

"Tiểu Nguyệt, con người nên biết nhấp nhã đúng thời điểm!

Bản thiếu, có lòng yêu mến ngươi.

Đừng có mà không biết điều như vậy!"

Vị cô nương, khóc thút thít đứng trong quầy hàng, đưa mặt vào lòng vị lão nhân đứng kế.

"Khang thiếu gia, tiểu nữ tuổi còn nhỏ.

Có thể nào, tha một lần cho phụ tử ta không?" Lão giả ôm nàng vào lòng, nhìn Khang Duệ, van xin:

Hắn nghe như vậy, nhíu mày hừ lạnh:

"Hừ! Đúng là không biết điều!

Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!"

Nói xong, Khang Duệ liếc mắt về phía sau, hất cằm ra hiệu. Hai tên hộ vệ, như hiểu ý, hất đổ đồ trên sạp.

Bọn họ, chia nhau ra người đạp bản hiệu, kẻ dùng kiếm chặt đứt cái bàn sạp trước mặt.

Hai phụ tử, chỉ biết ôm nhau khóc lớn. Dù rất tiếc, về hàng hoá kiếm kế sinh nhai. Nhưng người ta, có thực lực có cả thế lực chống lưng, nên cũng lực bất tòng tâm.

Người xem xung quanh, chỉ biết cảm thán, than ôi. Bọn họ, cũng là như hai cha con lão giả, dù chướng mắt nhưng vẫn phải câm nín.

Tiểu Nguyệt gần như tuyệt vọng, ôm chặt lấy cha nàng. Một tiếng quát khẽ, khiến một hy vọng chớm nở trong tim.

"Dừng tay!"

Khang Duệ tức giận, quay lưng nhìn về phía tiếng ra. Chưa kịp phản ứng, một đĩa thức ăn bay thẳng vào mặt, khiến hắn choáng váng.

"Là ai?

Cả gan, làm bị thương thiếu gia nhà ta!" Hai hộ vệ, nhìn về hướng bên này, quát to:

Một người tự thân áo trắng bước ra, phe phẩy quạt giấy trong tay. Không ai khác, chính là A Tú.

Hắn sau khi, lắc lư Lan gia ăn nhờ, ở đậu. Thì cũng, dạo quanh trong thành, học đòi ăn mặc sinh hoạt như người dân nơi đây.

"Ngươi xứng, biết được quý danh của bản toạ sao?

Thiên Cẩu, cắn bọn chúng!"

Nở một nụ cười khinh miệt, hắn chấp tay trước ngực, nói:

Nghe đối phương gọi mình, Thiên Cẩu như một con hộ thân thú thực thụ. Chạy nhanh phía trước, mở to miệng nhỏ cắn vào chân hai tên hộ vệ.