Sau khi, kí kết thần hồn lạc ấn với Hoả Kỳ Lân. Vương Trung được chỉ dẫn, thu lại hai thần khí của Lữ Phi Vân là Chấn Thiên Kiếm và Thất Cấm Sơn.
Cầm thanh kiếm trên tay, hắn chỉ thấy một thanh kiếm đen tuyền, nặng trĩu. Không cảm nhận được, uy áp hay lực lượng toả ra từ nó.
Riêng ngọn núi nhỏ, giống như một khối đá hình dạng đặc thù. Chỉ thấy bảy ổ khoá tượng, như có sự liên kết nào đó.
Ngồi trên lưng Hoả Kỳ Lân, hắn lật xem từng món hồi lâu. Nhưng không thể, cảm nhận được giao động lực lượng từ bọn chúng.
Nửa canh giờ sau, hắn chán nản, cất vào trong cơ thể, thở dài. Hoả Kỳ Lân thấy vậy, liền nói:
"Chủ nhân, hai món thần khí này đã hư hại nặng.
Hiện tại, uy lực không bằng một phần mười khi trước.
Chỉ khi, tu vi của ngươi tăng cao, mới có thể hùng chấn uy phong, ngày nào của chúng."
Nghe vậy, Vương Trung nhìn xuống nó, hỏi:
"Nếu tụi nó, đã bị thương. Sau ngươi, lại dễ dàng đáp ứng chúng, mở ra thần thức cho ta khắc lạc ấn?"
Hoả Kỳ Lân nghe vậy ủ rũ, than thở:
"Ta có khác gì, bọn chúng cơ chứ!
Thân thể bị thương nặng, một nửa nội đan, lại cho ngươi.
Đúng là, hổ xuống đồng bằng, bị chó khinh!"
Thấy nó như vậy, hắn không hỏi gì thêm. Chỉ im lặng, nhìn về phương hướng Trúc Vân Thành, muốn nhanh chóng trở về Lục gia.
Trong phòng, Lan Mi ngồi đó, nhìn vào ngọn nến đang chiếu rọi. Suy nghĩ, về những lời mà A Tú đã nói.
Sóng, bắt đầu từ gió.
Vậy gió, lại bắt đầu từ đâu?
Đang suy tư, đột nhiên một làn gió thổi từ cửa sổ lùa vào, khiến nến trên bàn lung lay dữ dội.
Dường như, nàng như thông suốt điều gì, đứng bật lên, vui mừng cười to:
"Ta đã hiểu!
Ta cuối cùng đã hiểu!"
Gió là sự vô hình, giống như linh khí trong thiên, địa này. Từ thuở sơ khai, đã xuất hiện không người chứng kiến.
Nó ở xung quanh chúng ta, phàm nhân có thể sống chung, nhưng không thể cảm nhận. Chỉ có tu sĩ, nắm bắt thu nạp thiên địa, mới có thể tùy ý sử dụng.
Thì ra, tiền bối muốn nói với ta, đừng quan trọng về đẳng cấp tu vi. Mà là cách, tu sĩ khống chế lực đối với linh khí.
Nàng nhảy cẩng lên, vì sung sướng. Cũng càng khẳng định trong lòng, A Tú là một tuyệt thế kỳ nhân.
Sáng sớm, sau khi thức dậy, rửa mặt. A Tú ngồi trong phòng, thưởng thức bữa sáng, do thị nữ dâng lên.
Thiên Cẩu cũng ở dưới đất, ăn ngốn nghiến. Sau khi, thuật lại tình hình lúc đó, cao tầng Lan gia hiểu, nó không phải là một con chó thông thường.
Một ngụm nuốt trọn yêu thú cấp Khí Sư, thì bản thân nó đã không phải tầm thường.
Lan Mi tâm tình vui vẻ, từ trong cửa lớn bước vào. Khi nhìn thấy hắn, nàng chấp tay, cúi đầu cảm tạ:
"Tiền bối, cảm tạ ơn đức chỉ dạy của người!
Tiểu nữ, suốt đời không quên!"
A Tú tay đang gấp miếng thịt, giật mình rơi lại xuống đĩa. Biểu cảm không hiểu, hiện ra trên gương mặt.
Thiên Cẩu phía dưới, cũng ngừng ăn đưa mắt nhìn về phía hai người.
Thấy đối phương biểu tình hớn hở, hắn cũng làm ra vẻ trịnh trọng, hỏi:
"Ý của người là gì?
Ta không hiểu?"
"Tiền bối, có nhớ lúc ở tửu lâu từng hỏi ta, gió từ đâu mà đến." Lan Mi nhìn hắn, cười nói:
A Tú thấy vậy, gật đầu!
Nàng lại cười tươi hơn, biểu tình kích động:
"Tiền bối, ta đã hiểu a!"
Nghe vậy, hắn ngẩn người, nhìn chằm chằm nàng, hỏi:
"Ngươi hiểu?
Ngươi thật sự hiểu?"
Chuyện gì đây, không phải nhà thơ Xuân Quỳnh, viết câu thơ này thời điểm ta học cũng không hiểu sao. Chỉ khi, học tiết Địa Lý, giáo viên giảng giải mới hiểu hết hay sao.
Không phải, gió bắt đầu từ sự khác biệt, trong áp suất khí quyển hay sao. Người ở thế giới này, cũng hiểu?
Sợ lỡ lời, lòi ra cái đuôi lắc lư của bản thân. Hắn đưa ly rượu lên miệng, hớp một hơi nhỏ, nói:
"Hiểu là tốt!
Hiểu là tốt a!"
Tại sao, lại như vậy! Câu hỏi ta đặt ra, không tự mình ra câu giải đáp, thì làm sao lắc lư chúng sinh a!
Dưới vực sâu thẩm, Âm Giai Vực.
A Kiệt ngồi đó đang luyện hoá một vật thể, trôi nổi giữa không trung.
Hắn sau khi, lê lết thân xác vào trong hang động. Nhìn về phía, bia đá chạm khắc cổ xưa, mới hiểu được lịch sử nơi đây.
Thì ra, tên gọi lúc trước của Âm Giai Vực hiện tại là Ngũ Long Vực. Cai quản nơi đây, được gọi là Thiên Long Đế Quốc.
Cả vực trước đó, nam nữ bình đẳng, cường giả như mây. Nhưng vì, cuộc chiến hơn ngàn trước, Ngũ Long Đế Quân bị Ma Quân đả thương nghiêm trọng. Lại bị quốc gia láng giềng xâm lấn, xông vào trong vực, đồ sát nam nhân.
Sau khi đánh đuổi ngoại xâm, thọ nguyên hao cạn. Đế Quân vì không muốn thân thể mình bị người khác lợi dụng, nên đã tự mình tìm đến nơi đây, toạ hoá thân thể.
Dòng cuối cùng, ghi lại trên bia mộ, viết:
"Hậu nhân, cơ duyên phát hiện nơi đây!
Muốn nhận được, truyền thừa của bổn đế.
Khấu đầu ngàn lần, không được thiếu sót.
Nếu trái yêu, vạn kiếp bất phục."
A Kiệt xem hết thảy, cũng không thấy điều gì, không thích hợp, thầm nghĩ:
"Ngươi là Đế Vương chí cao vô thượng.
Ta lại là người sắp chết, sự sống như mành chỉ treo chuông.
Khấu đầu với ngươi, thì có gì là không thể."
Hắn quỳ trước bộ hài cốt, liên tục dập đầu. Máu từ những vết thương trước đó, rơi xuống nhuộm đỏ cả mặt đất.
Dòng máu dường như, được kích thích hội tụ về phía long ỷ. Nó không dừng lại, mà tạo thành một dòng khí lưu đỏ thẩm, hội tụ vào vật nắm trong hai tay đối phương.
Ánh sáng hoàng kim, chói rực cả không gian. Một đại ấn to như đầu người, rơi về phía trước hắn.
A Kiệt thu hết vào mắt, một kim ấn hình thù kỳ lạ, khí thế bức người. Bên trên khắc năm con ngũ trảo kim long, uốn lượn. Phía trên, một đầu đại long to lớn, ngậm một viên hồng ngọc.
Hắn thấy được trước đó, chính là viên ngọc này, hấp thu lượng lớn tinh huyết của bản thân.
"Chủ...chủ nhân!"
Một tiếng nói, từ trong hư vô như kêu gọi hắn. Làm cho người ta cảm giác, chủ nhân của giọng nói dường như thức dậy, từ trong một giấc ngủ dài.
"Là ai?" A Kiệt hốt hoảng, nhìn về bốn hướng, tìm kiếm chủ nhân, giọng nói kia:
"Là ta...đang ở...phía trước của...người!"
Nghe vậy, hắn nhìn về phía đại ấn, cảm thấy hoảng sợ. Trong tư thế quỳ, ngã ngửa về phía sau, lùi lại.
"Ngươi... ngươi là yêu ma phương nào! Đừng hãm hại ta a!" A Kiệt sợ sệt, lắp bắp, nói:
Nó như nghe được lời nói của đối phương, giữa không trung toả sáng, bập bẹ nói:
"Ta là pháp khí... của người! Làm sao...lại hại người đây!"
"Pháp khí của ta?" Hắn khó hiểu, hỏi:
"Đúng vậy!
Chủ nhân, cảm ơn người... đã cho ta sống lại... một lần nữa!"
Giọng nói tuy không trôi chảy, nhưng vẫn thể hiện sự vui sướng trong câu nói. Dường như, nếu là một nhân loại, vẫn có thể nhìn thấy, sự vui buồn trong nó.