Trận đấu kết thúc nhanh chóng, người xem thấy được cuộc chiến vẫn có thể diễn ra nhưng đôi bên đã có kết quả công tâm, nên cũng không tiện bàn luận.
Riêng Vương Trung biết rõ, nếu như Không Duy không chịu thua mà tiếp tục giao đấu phần thắng của hắn cũng không lớn.
Các Phong chủ thì quan chiến thì hài lòng gật đầu, dù sao tuổi còn nhỏ mà đã có tấm lòng thượng võ như vậy cũng là phúc của tông môn.
Phó Ngôn ngồi điều tức cũng quan sát cuộc chiến, hắn thấy dù là bản thân cũng chưa chắc có thể chiến thắng Không Duy.
Dù sao, đôi bên cũng là đệ tử nội môn nhiều năm, lại cùng một cảnh giới. Thêm phòng ngự bí bảo trên người Không Duy nhiều như vậy, dù là hắn chưa chắc đã xuyên phá được.
Cuộc thi đấu cuối của lần này cũng diễn ra, phần thắng thuộc về Lưu Băng của Thủy Liên Phong.
Nửa canh giờ sau, họ bình chọn ra mười người xuất sắc nhất tham gia cuộc chiến. May mắn nhất là người bốc thăm tiến thẳng vòng sau nên không cần tham gia thi đấu.
Mười người gồm có Lâm Tiêu, Phó Ngôn, Trương Cẩn, Tào Lệ Cát, Lưu Băng, Triều Cao Sơn, Bành Hải Tú, Lệ Duyên Nhất, Hoàng Nhĩ Hải và Vương Trung.
Bốc thăm lần này không còn có người được tiến vòng như lần trước, mà một đối một thi đấu.
Trận đầu tiên là Trương Cẩn và Lưu Băng, không ngoài dự đoán Lưu Băng giành chiến thắng. Cô nàng này luyện Băng Tâm Quyết, công pháp Thiên hệ sơ cấp đã đến thuần thục.
Trận thứ hai, Lệ Duyên Nhất và Lâm Tiêu, nhất quyền của Lạc Hoà Phong như đại sơn đánh về phía Lệ Duyên Nhất, công kích dồn dập khiến hắn không thể nào không đầu hàng.
Trận thứ ba, Triều Cao Sơn và Phó Ngôn, chưa đến mười chiêu Phó Ngôn đã cấm kiếm vào vai của đối phương. Không khác gì những trận thi đấu trước, Phó Ngôn lại công kích đánh đối thủ rơi xuống lôi đài, khiến đồng môn của Triều Cao Sơn tức giận vô cùng.
Trận thứ tư là Vương Trung đối chiến Tào Lệ Cát, trận pháp đối phương huyền diệu vô cùng, từ huyễn trận lại đến sát trận trùng trùng điệp điệp, may cần thời gian bố trí.
Khi phá đến trận thứ tư, Vương Trung chủ động công kích chém vào ngực đối phương nếu không thất bại là hắn.
Trận thứ năm, là Bành Hải Tú và Hoàng Nhĩ Hải, giao chiến không quá hai mươi hiệp Bành Hải Tú bị trường thương đả thương bắp chân, Hoàng Nhĩ Hải nhân cơ hội tung một cước đá hắn rơi khỏi lôi đài kết thúc cuộc tranh tài lựa chọn ngũ tuyệt.
Năm người vào vòng trong sẽ thay nhau khiêu chiến đối phương tìm ra người mạnh nhất!
Giữa trưa, nắng trời gọi cả đỉnh đầu, nhiệt độ ngoài trời cũng không vơi đi bớt được người quan chiến.
Có rất nhiều đệ tử trong tông, không phải bế tử quan hoặc là hoàn thành nhiệm vụ tông môn trở về, điều đến tham gia xem thi đấu.
Tiếng bàn luận không ngớt, nhưng điều khiến họ bất ngờ là Vương Trung có để vào được vòng năm người mạnh nhất.
Phụng Hoài Nhân uy áp thả ra, âm thanh lại vang lên một lần nữa, các đệ tử điều biết cuộc đấu tranh đoạt đệ nhất nội môn chính thức bắt đầu.
Lưu Băng, Hoàng Nhĩ Hải lên đài!
Hàng ngàn cặp mắt nhìn theo, Lưu Băng thần sắc như thường, dung mạo nàng đẹp như hoa, nhưng lại có cảm giác băng lãnh do tu tập công pháp.
Hoàng Nhĩ Hải thì cao lớn uy võ, thân cao tám thước. Tay cầm trường thương, hùng dũng vô cùng.
Bắt đầu! Tiếng chấp sự vang lên!
Hai người chấp tay chào hỏi cho có lệ, rồi đạp mạnh xuống võ đài, va chạm công kích với nhau.
Lưu Băng hai tay kết ấn, đánh một luồng hàn khí về phía đối phương. Hoàng Nhĩ Hải không ngừng áp sát, vận linh khí xoay tròn hoá giải công kích đang đánh tới.
Lưu Băng cũng không rảnh tay, lấy một tấm vải lụa linh bảo trung phẩm trong giới chỉ không gian, kết thành một vòng tròn bao bọc xung quanh Hoàng Nhĩ Hải.
Khí tức âm hàn từ linh bảo theo vòng tròn xoay quanh, nhưng Hoàng Nhĩ Hải cũng không hoảng loạn dùng cán thương cấm xuống mặt đất quát:
"Liệt Hoả Chấn Thiên"
Linh khí xung quanh hắn hoá thành ngọn lửa dập tắt khí lạnh âm hàn đang công kích xung quanh. Hai luồng khí hoả băng xung đột nổ vang trong hư không, tạo thành những bụi ngũ sắc bay đầy trời.
Giải vây được nguy nan trước mắt, hắn dùng trường thương tấn công những chỗ yếu hại của nàng, nhưng điều bị nàng đạp lui tránh, né.
Lưu Băng thấy băng công bị phá giải, thu pháp bảo về thân sau đó lại biến mất tại chỗ, hiện trước người Hoàng Nhĩ Hải ba bước đánh vải lụa trói nhiều vòng vào người đối phương.
Bị đối phương tất công bất ngờ, hắn muốn vận lực phá phong nhưng chưa kịp đã bị một chưởng từ Lưu Băng đánh rơi xuống đài hộc máu!
Hốc! Ôm lồng ngực, Hoàng Nhĩ Hải không ngồi dậy ngay mà lập tức xếp bằng đả toạ giải khí kình còn trong chưởng ấn.
Trận đấu này, Lưu Băng thắng!
Tiếng hoan hô từ người ủng hộ và tỷ muội Thủy Liên Phong vang lên! Ai cũng thấy được dù là đồng giai, nhưng trận này Lưu Băng phải nói là thắng hiểm.
Trận thứ hai, Lâm Tiêu đấu Phó Ngôn!
Âm thanh chấp sự lại vang lên, mọi người vẫn còn đang bàn luận trận chiến trước đó điều nhìn về phía lôi đài.
Nếu nói hai ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí quán quân lần này dĩ nhiên là hai người bọn họ.
Một người quyền pháp mạnh như dời núi, lắp biển. Người còn lại thì kiếm pháp như hoa rơi, nước chảy, phải nói là kỳ phùng địch thủ.
Lâm Tiêu chấp tay đứng đó, lạnh lùng nhìn về phía đối thủ không nói gì. Còn Phó Ngôn tay vuốt bảo kiếm cười tà nhìn hắn nói:
"Lâm sư huynh, bao năm vẫn lạnh lùng như vậy. Đúng là không thay đổi chút nào!"
"Ngươi nói quá nhiều!" Lâm Tiêu hờ hững nói:
Phó Ngôn cũng không thấy có gì không đúng, chấp tay sau đó rút kiếm đâm về phía đối phương.
Lấy công làm thủ, Lâm Tiêu bước đến trước vận lực nắm tay giao thủ với kiếm pháp của đối phương.
Hai người không ngừng va chạm, quyền phong, kiếm ảnh giao nhau không dưới năm mươi hiệp.
Không bao lâu, cả hai tách nhau ra nhưng nhìn tình hình cũng không mấy khả quan.
Lâm Tiêu thì trên người hơn mười vết kiếm. Còn Phó Ngôn thì phun một ngụm máu, trên áo còn vết thương do quyền pháp để lại.
"Lâm sư huynh, giao đấu kiểu này không biết đến khi nào, hay là một kích phân thắng bại đi!" Phó Ngôn quát lên, rồi lại xoay kiếm trên không vận dụng kiếm chiêu.
"Phiên Vũ Tiên La Kiếm!"
Lâm Tiêu cũng không nhiều lời, hai nắm đấm ôm trước ngực vận dụng linh lực trong cơ thể tung chiêu về hướng đối phương:
"Tịch Mịch Quyền Pháp!"
Hai luồng sức mạnh vừa gặp nhau, đã nổ tung trong kết giới có thể thấy cát bụi mịt mù. Lôi đài dường như bị phá nát, tạo thành một cái lỗ lớn ở giữa lôi đài.
Kết quả sao rồi! Là ai thắng?
Nhiều tiếng nghị luận của người quan chiến lại bắt đầu. Nhưng không bao lâu, kết quả lại hiện ra trước mắt.
Lâm Tiêu thì quỳ một chân tay trái ôm ngực, khoé miệng có một tia máu! Còn Phó Ngôn thì đứng thẳng, hai tay thả lỏng mũi kiếm hướng xuống đất.
Bỗng nhiên, Phó Ngôn phún máu lên không trung ngã người về phía sau, tay rơi bảo kiếm. Trong khi đó, Lâm Tiêu khó khăn đứng dậy, xoay người xuống đài.
Chưa được hai bước, hắn xoay đầu nhìn về phía đối phương đang nằm nói:
"Đồng giai giao đấu với ta, chưa có ai dưới ba tháng mà có thể xuống giường!"
Nói xong, hắn lặng lẽ quay về phía phương hướng Lạc Hoà Phong. Mặc kệ lời phán của chấp sự trọng tài và lời bàn luận của mọi người xung quanh.