Chương 30: Giết Hóa Linh cảnh trung kỳ (2)
“Không nghĩ… hắn thế mà lại không chết!” Có thiên kiêu nhớ lại sự tích huy hoàng của Giang Dĩ, thất thanh nỉ non.
“Không chỉ không chết, thực lực hình như còn tiến bộ không ít.”
“Huyết Cương Đao Quyết là truyền thừa đao đạo đứng top 3 trong Giang gia ta, nghe nói khi tu luyện đến đại thành, có thể so với Chuẩn Thánh Thuật!”
“Giang Dĩ hiển nhiên đã tìm hiểu Huyết Cương Đao Quyết, chiến lực của hắn… chỉ sợ đã ép thẳng đến Hóa Linh cảnh đỉnh phong!”
Nhìn Giang Dĩ giết về phía Giang Huyền, có người lỡ lời thán phục, “Lá gan Giang Dĩ lớn thật, lại dám thừa dịp thí luyện hạ sát thủ với thiếu gia Giang Huyền.”
“Nếu trưởng lão truy cứu, chỉ sợ hắn không tránh khỏi trọng phạt!”
“Hừ, chẳng qua hắn ngấp nghé vị trí Thiếu Tôn của Giang Huyền, muốn thay vào đó.” Thiên kiêu áo xanh bình tĩnh phân tích, “Giang Huyền chỉ mới Nhập Thần cảnh, nhưng vẫn ở vị trí Thiếu Tôn, hưởng thụ số lượng lớn tài nguyên tu luyện trong tộc, đã có rất nhiều người bất mãn.”
“Bây giờ Giang Dĩ ra tay cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà hắn chắc chắn không phải người cuối cùng.”
“Giang Huyền còn ở Nhập Thần cảnh, hôm nay e rằng phải nuốt hận chết dưới đao Giang Dĩ rồi.” Có thiên kiêu nhìn hoàn cảnh đánh giá.
“Giang Huyền chết không tốt à? Vị trí Thiếu Tôn vắng mất một vị, chúng ta mới có cơ hội tiến thêm một bước!” Thiên kiêu áo xanh cười lạnh đáp lại.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, sau khi cẩn thận suy nghĩ, đôi mắt ai nấy đều sáng ngời, trong đáy mắt dần dần nổi lên vẻ chờ mong.
Đối mặt với đao khí Giang Dĩ chém tới, đôi mắt Giang Huyền hơi trầm xuống, lạnh lùng phun ra một câu.
“Muốn chết!”
Đồng thời sát khí lạnh như băng cũng lao ra.
Tay phải hắn vươn ra, lôi văn cổ xưa tụ hợp trên cánh tay cứng cáp, Lôi Chi Đại Đạo thì vẫn như xiềng xích tráng kiện, quấn quanh trên đó, diễn hóa thành ba ngàn lôi đình, điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Nhục thân đánh vỡ cực hạn, lại được Bất Diệt Lôi Thể gia trì, coi như người đứng trước mặt là thiếu niên Cổ Thần, hắn cũng không thua kém nhiều lắm.
Không một ai biết rằng, trong cơ thể Giang Huyền nhìn thì có hơi nhỏ yếu, nhưng đến tột cùng đã tích góp lực lượng kinh thiên động địa cỡ nào.
Có lẽ nhìn quy tắc quanh thân hắn bị lực lượng thuần túy đè sập, hiện ra trạng thái hư không vặn vẹo, có thể nhìn thấy một hai.
Đón đao khí, một quyền của Giang Huyền đồng thời nện ra.
Ầm ầm!
Nương theo tiếng ‘tạch tạch tạch’ thanh thúy, Huyết Sát Đao Cương lớn cỡ trăm trượng, giống như gà đất chó ngói, trong nháy mắt vỡ nát, tiêu tán không còn một mảnh.
“Không có khả năng!”
Giang Dĩ không thể tin được kêu lên.
Ba năm trước, một đao này của hắn đã có thể chém giết ma tử Hóa Linh cảnh hậu kỳ Thiên Ma Tông, mà hắn của hiện tại, chiến lực tăng vọt lên gấp mấy lần so với ba năm trước, Giang Huyền mới chỉ Nhập Thần cảnh mà thôi, sao có thể đánh tan một đao này của hắn chứ?!
Lúc này Giang Huyền đã tiến đến gần hắn.
Lôi đình bao phủ Giang Huyền, hắn giống như Cự Lôi siêu hung hãn, bá đạo, tàn bạo khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Một quyền, lại một quyền.
Dùng phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất, hiệu quả nhất đánh trả Giang Dĩ.
Giang Dĩ hoảng sợ ngăn cản, nhưng… đã quá muộn!
Lực lượng dồi dào không cách nào miêu tả vẫn như cơn sóng giữ ập tới, làm tan rã toàn bộ lớp phòng ngự của hắn.
Mang đến cho hắn loại cảm giác, Giang Huyền giống như cự thú thời hồng hoang lưng đeo Thái Sơn, mang theo lực lượng nghiêng trời đảo biển, sức mạnh kinh khủng nghiền ép hắn, mà hắn… thì giống như con kiến yếu ớt không có sức kháng cự, chỉ có thể kinh ngạc nhìn, chờ đợi thời khắc diệt vong.
Vô lực, bất lực, cũng… đầy tuyệt vọng!
Phanh - -
Máu tươi từ đầu đã biến dạng của Giang Dĩ bắn ra tung tóe xung quanh, rải rác trong sơn mạch mênh mông, góp phần tăng thêm vẻ huyết sắc yêu dị.
Nương theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của Giang Dĩ, Giang Huyền trình diễn một màn bạo lực trực quan cho mọi người.
Trực quan đến mức… Vô số thiên kiêu lâm vào kinh hãi hết hồn!
Với thiên phú và chiến lực của Giang Dĩ, phóng tầm mắt ra thế hệ thanh niên Giang gia, cũng đủ để lọt vào top 10, nhưng trước mặt thiếu tôn Giang Huyền… ngay cả tư cách đánh trả cũng không có.
Mặc cho hắn chà đạp, như con kiến hôi!
“Ừng ực…!”
Thiên kiêu áo bào xanh gian nan nuốt nước miếng, mạnh mẽ khống chế hai chân run rẩy của mình, lén lút di chuyển thân thể, muốn rời xa vị thiếu tôn Giang Huyền hung hãn này.
Vốn dĩ hắn cũng mơ ước vị trí thiếu tôn của Giang Huyền.
Nhưng đến tận giờ hắn mới hiểu được suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào.
。
Bốn vị Thiếu Tôn Giang gia, nhưng chỉ có Giang Huyền ở Nhập Thần cảnh… Điều này đã nói lên rất nhiều thứ!
“Răng rắc!”
Giang Huyền hời hợt bóp nát cổ Giang Dĩ, vung vẩy máu tươi dính trên tay, đôi mắt hơi nâng lên, nhìn về phía hai vị thiên kiêu đồng hành với Giang Dĩ, giọng điệu bình thản hỏi, “Nói đi, là ai sai khiến các ngươi tới?”