Chương 29: Giết Hóa Linh cảnh trung kỳ (1)

Chương 29: Giết Hóa Linh cảnh trung kỳ (1)

Lúc này ở hướng đông nam hoang thổ.

Sau khi Giang Huyền rơi xuống dãy núi Tam Thiên, không dừng lại mà trực tiếp chạy nhanh về khu vực trung tâm có trứng Chân Long.

Thần quang lướt trên không, chia cắt thương khung vạn trượng.

Dọc theo đường đi kinh động không ít thiên kiêu, ai nấy đều ném tới ánh mắt nghi hoặc, sao thiếu tôn Giang Huyền không săn giết dị thú?

Chẳng lẽ biết tu vi bản thân không đủ, trực tiếp buông tha?

Nhưng ngay sau đó, trên không trung lại xuất hiện hơn mười vị thiên kiêu Hóa Linh cảnh chạy như bay, dường như đang đuổi theo Giang Huyền.

Một màn này xuất hiện trong mắt mọi người, khiến họ càng thêm bối rối.

Giang Huyền vẫn đang ở Nhập Thần cảnh, tốc độ săn giết dị thú chậm cho nên lựa chọn từ bỏ thì bọn họ có thể lý giải, nhưng những thiên kiêu Hóa Linh cảnh này, là do gì?

“Chẳng lẽ… Có dị bảo xuất thế?”

Trong lòng đám thiên kiêu khẽ động, không khỏi suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, tất cả nhanh chóng chạy theo hướng Giang Huyền đi, quyết tâm tìm tòi sự thật.

Một lát sau.

Ba vị thiên kiêu đuổi theo Giang Huyền, quyết đoán thi triển thần thông sát phạt.

Ầm ầm!

Ngân xà cuồng vũ, huyết hà phi nước đại!

Sát cơ lạnh thấu xương, chấn động hư không!

Sơn mạch cạnh đó lập tức sụp đổ, núi đá bắn tung tóe, như có thiên tai.

Bất Diệt Lôi Thể tự động hộ chủ, từng tia lôi văn cổ xưa bay múa, ngăn cản toàn bộ thần thông đang lao đến.

Thân hình Giang Huyền đình trệ, nhìn về phía ba người, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt lướt qua vài tia sát khí.

“Các ngươi đến từ mạch nào?”

“Tự dưng tập kích bản thiếu tôn, các ngươi chán sống rồi ư?”

Ba vị thiên kiêu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều mang theo ý cười như có như không lẫn vẻ đùa cợt.

“Nhập Thần cảnh mà có thể ngăn cản thần thông của chúng ta, coi như có tí bản lĩnh.”

Giang Dĩ cầm đầu, người mặc hắc bào nhìn về phía Giang Huyền, trong mắt hắn mang theo sự khinh bỉ nhìn từ trên cao xuống.

“Nhưng, ngươi chỉ là một tên Nhập Thần cảnh mà thôi, đến tột cùng lấy đâu ra mặt mũi, chiếm giữ vị trí Thiếu Tôn, hưởng thụ số lượng lớn tài nguyên tu luyện trong tộc?!”

Đôi mắt Giang Huyền hơi lạnh, nhìn thẳng Giang Dĩ, “Ngươi có ý kiến?”

“Đúng vậy!”

Giang Dĩ hừ lạnh một tiếng, “Để ngươi ngồi ở vị trí Thiếu Tôn sẽ chỉ khiến cho Giang gia ta hổ thẹn!”

Chiến lực của hắn, thiên phú của hắn, rõ ràng cao hơn xa Giang Huyền, nhưng tài nguyên tu luyện lại chỉ bằng một phần mười Giang Huyền, hắn không phục, không cam lòng, cũng ghen ghét như điên!

“Ha ha.” Giang Huyền không thể phủ nhận cười.

Nụ cười hắn rất nhạt, rất lạnh, sát khí giữa hai đầu mày càng ngày càng đậm.

Bởi vì bản thân bị nguyền rủa, cho nên tâm trạng Giang Huyền rất không tốt, trong lòng vẫn nghẹn một cỗ buồn bực không vui.

Cho đến bây giờ…

Hắn, muốn giết người!

Hai vị thiên kiêu khác nghe Giang Dĩ nói, lông mày không khỏi nhíu lại, nhỏ giọng thúc giục, “Giang Huyền mới là Nhập Thần cảnh thôi, chúng ta cùng nhau ra tay trực tiếp nghiền chết hắn rồi trở về phục mệnh, đừng để kế hoạch của Càn Khôn thiếu chủ bị chậm trễ.”

“Không mất nhiều thời gian đâu, một tên Giang Huyền thôi mà, một đao của ta là có thể chém giết.” Giang Dĩ nhe răng cười một tiếng, quanh thân tỏa ra huyết khí hung sát, một thanh đao rộng dữ tợn dần dần hiện lên giữa hai tay.

Càn Khôn thiếu chủ từng cứu mạng hắn, hắn vì báo ân nên vẫn luôn hầu hạ bên cạnh.

Hôm nay, hắn nhận được lệnh của Càn Khôn thiếu chủ, tru sát Giang Huyền.

Nhưng Càn Khôn thiếu chủ thật sự quá cẩn thận, Giang Huyền cũng chỉ là một tên Nhập Thần cảnh nho nhỏ, lại còn phái ba vị Hóa Linh trung kỳ cùng nhau ra tay.

Thật không biết Càn Khôn thiếu chủ không tin thực lực của bọn hắn, hay là quá đề cao Giang Huyền.

Dù sao thì kết quả cũng giống nhau.

Bây giờ hắn sẽ dùng đao rộng trong tay, tự mình chặt đầu Giang Huyền.

Giang Huyền là cái thá gì mà cũng xứng làm thiếu tôn Giang gia?

Hai tay Giang Dĩ nắm chặt đao rộng, huyết sát sền sệt lao ra ngoài.

Bùm!

Giang Dĩ hóa thành một tia huyết mang, lao nhanh về phía Giang Huyền.

Trong nháy mắt, hắn vượt qua khoảng cách trăm trượng, lao đến trước người Giang Huyền.

“Trảm!”

Giang Dĩ giận dữ quát một tiếng, đao lực bổ xuống, linh lực bàng bạc phát tiết ra, cuốn theo huyết sát, diễn hóa thành một thanh đao khí chừng trăm trượng.

Đao khí đi qua, hư không chấn động kịch liệt, hiện ra từng vết nứt mơ hồ, giống như quy tắc sắp sụp đổ.

“Đây là… Huyết Cương Đao Quyết!”

“Giang Dĩ!”

“Hắn là Giang Dĩ!

Trong đám thiên kiêu theo đuôi đến đây có người nhận ra thân phận Giang Dĩ, mắt lập tức trừng lớn, ngạc nhiên kêu lên.

“Cái gì?”

Trong lòng mọi người đều chấn động, lộ ra vẻ mặt không thể tin.

“Là người thức tỉnh đao thể, ba năm Trúc Cơ, năm năm Nhập Thần, mười năm Hóa Linh, Giang Dĩ ư?”

“Nghe nói ba năm trước hắn nhập thế tu hành, lấy tu vi Hóa Linh trung kỳ nghịch phạt một vị ma tử Hóa Linh hậu kỳ của Thiên Ma Tông, sau đó bị Thiên Ma Tông truy sát.”

“Suốt ba năm hoàn toàn không có tin tức, tất cả mọi người cho rằng hắn đã rơi vào tay đối phương, vì thế Tộc lão trong mạch của hắn còn tự mình ra tay đồ sát ba ngàn đệ tử Thiên Ma Tông cho hả giận.”