Chương 10: Gửi tặng đại dược, Ngọc Sơn Phủ (2)
Ra tay hào phóng như vậy sao?
“Trong giới tu hành thật sự có người trọng tình trọng nghĩa như vậy?” Kiều Nguyệt tiên tử thất thần.
Phải biết rằng những thứ này đều là chí bảo có liên quan đến tái tạo kinh mạch, cùng với đột phá cảnh giới, mạnh hơn hai đến ba cấp độ so với đơn thuốc nàng ấy giao cho Nam Cung Minh Nguyệt lúc trước.
Lần này nàng ấy có lòng tin tuyệt đối, khôi phục tu vi cho Nam Cung Minh Nguyệt.
Cường giả Giang gia nghe lời Thiếu Tôn nhà mình nói, trong lòng rùng mình, lúc này hắn mới ý thức được ý chí không từ hôn của Thiếu Tôn có bao nhiêu kiên định, chợt phóng thích uy áp Địa Huyền Cảnh của bản thân, hoành áp tứ phương, quát lạnh: “Nam Cung Minh Nguyệt là vị hôn thê của Thiếu Tôn Giang Huyền Giang gia, nếu có người dám bất kính, chính là bất kính với Thiếu Tôn. Tội bất kính, trảm!”
Thần âm như thiên lôi chợt vang, vang vọng cả thành Hoành Nhạc.
Sát khí kinh người phát ra, như sóng giận tập kích, lật tung thiên địa.
Trong ngoài đạo tràng, vô số người kinh hãi thất sắc, khó thừa nhận uy áp của cường giả Giang gia, thân thể cứng đờ không ngừng run rẩy.
Trong lòng bọn họ càng nhấc lên sóng to gió lớn, thiếu tôn Giang Huyền lại nguyện ý cưới phế vật Nam Cung Minh Nguyệt sao?!
Đám đệ tử Nam Cung gia tộc, ánh mắt nhìn về phía Hướng Nam Cung Minh Nguyệt lập tức thay đổi, lòng tràn đầy kính sợ, hoàn toàn không có cười nhạo, chế nhạo như lúc trước.
Dựa lưng vào Giang gia, cho dù vị này không cách nào tu luyện, địa vị cũng xa hơn bọn họ, không phải tồn tại mà bọn họ có thể tùy ý giễu cợt.
Lúc này vẻ mặt Nam Cung đại trưởng lão liên tục biến hóa, cảm thán không thôi, trăm triệu lần không nghĩ tới vị thiếu tôn Giang gia kia, lại trọng tình nghĩa như vậy.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Nam Cung Minh Nguyệt tràn ngập vui mừng, “Có vị hôn phu như thế, Minh Nguyệt, cuộc đời này không cần lo rồi.”
Mà cùng lúc đó, trong một phủ đệ, Vương chấp sự Ngọc Sơn Phủ đóng quân ở thành Hoành Nhạc, nghe được tiếng cảnh cáo của cường giả Giang gia, lập tức bừng tỉnh từ trong tu luyện, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Nam Cung gia tộc.
Giang gia… Không từ hôn?!
Sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt, phiền toái rồi!
Một tháng trước, Ngọc Sơn Phủ bọn họ mới thu hồi tư cách đệ tử của Nam Cung Minh Nguyệt, nếu để cho Giang gia biết được… sợ rằng Ngọc Sơn Phủ khó thừa nhận được lửa giận của đối phương!
Tuy Ngọc Sơn Phủ của hắn là thế lực nhất lưu chiếm cứ một phương, nhưng ở trước mặt quái vật như Giang gia, cũng chỉ là con kiến hôi hơi lớn một chút mà thôi.
Một khi Giang gia tức giận, Ngọc Sơn Phủ của hắn khuynh đảo chỉ trong một ý niệm của đối phương.
Vương chấp sự hoảng hốt lấy mật lệnh ra, vội vàng đem tin tức truyền về Ngọc Sơn Phủ.
Trong Hùng Sơn ngàn trượng cách thành Hoành Nhạc ba ngàn dặm, có tòa ngọc lâu đứng lặng yên, linh khí mờ mịt quanh quẩn, phảng phất như thánh địa một phương.
Nơi này chính là đạo tràng của Ngọc Sơn phủ.
Trong đại điện Ngọc Sơn Phủ, Ngọc Sơn Phủ Chủ vừa nhận được tin tức, sắc mặt trong nháy mắt đại biến, mồ hôi lạnh bên trán nhỏ xuống, sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.
Sợ hãi Giang gia!
“Truyền chư vị trưởng lão đến đại điện nghị sự!” Ngọc Sơn Phủ Chủ trầm giọng nói.
Một lát sau, rất nhiều trưởng lão Ngọc Sơn Phủ mang theo thần uy, nhao nhao tràn vào đại điện, thấy vẻ mặt lo lắng của Phủ Chủ, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đến tột cùng chuyện gì khiến cho Phủ Chủ kích động như thế?
“Xin hỏi Phủ Chủ, truyền chúng ta khẩn cấp như vậy là vì chuyện gì?” Đại trưởng lão cầm đầu chắp tay hỏi.
Ngọc Sơn Phủ Chủ nhìn chúng trưởng lão xung quanh, trầm giọng đáp: “Giang gia… không từ hôn!”
Cái gì?!
Sắc mặt các trưởng lão đều biến đổi, Giang gia không từ hôn? Tình huống gì đây?
“Điều đó không có khả năng!” Sắc mặt đại trưởng lão thay đổi, lòng không dám chắc nói: “Một tháng trước ta tự mình đến đó kiểm tra, Nam Cung Minh Nguyệt không có một chút dấu hiệu khôi phục nào, hiển nhiên đã là phế vật không cách nào tu luyện.”
“Vị thiếu tôn kia vì sao lại không từ hôn?”
Chúng trưởng lão nghe vậy, ai nấy đều giật mình, cũng tràn đầy khó hiểu.
Vị Thiếu Tôn Giang gia kia là thiên kiêu tuyệt thế, có cơ hội trùng kích vị trí Thần Tử Giang gia, tranh đoạt vị trí tộc trưởng, trở thành người chấp chưởng Giang gia, thống ngự cường giả một phương thiên địa.
Thiên kiêu như thế, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận đạo lữ của mình là phế vật?
Trong mắt Ngọc Sơn Phủ Chủ cũng tràn đầy khó hiểu, nhưng không thể không đè nén nghi hoặc trong lòng, trầm giọng nói: “Hiện tại không phải lúc rối rắm việc này.”
Nếu Giang gia không từ hôn, chúng ta...... phải có biểu hiện.
“Nếu để cho Giang gia biết được, Ngọc Sơn Phủ chúng ta thủ tiêu tư cách đệ tử của Nam Cung Minh Nguyệt, một khi tức giận, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”
Nghe xong, tất cả trưởng lão đều rùng mình, sắc mặt trở nên khó coi.