Vừa mới lên núi, cô đã cảm nhận được điểm khác biệt của núi này - cây hòe trên núi này cũng nhiều quá rồi. Phóng tầm mắt nhìn ra, gần như đều là hòe. Cây hòe, bởi vì âm khí nặng mà dễ dàng chọc vào quỷ hồn.
Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn chiếu xuống người, nhưng đã không còn cảm thấy nóng bức, trái lại cảm nhận được loại lạnh lẽo không tên, đặc biệt là cổ gáy, lạnh lẽo hệt như có người đang thổi vào. Ngô Duyên coi như là quạt điện miễn phí.
Càng lên trên núi, cây cối càng thêm rậm rạp, tăng thêm vẻ âm trầm cho núi rừng vắng vẻ.
Ngô Duyên đi rồi lại đi, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hình dáng cái bóng đổ xuống dưới đất của mình lặng lẽ xảy ra thay đổi, bị kéo dài ra rộng ra, giống như có một đôi tay vô hình đang tỉ mỉ nhào nặn ra một hình người mới. Từ dáng vẻ nhỏ nhắn mảnh mai chuyển thành cao lớn cường tráng.
Cô dừng bước lại, mí mắt giật giật, lấy một con dao găm trong suốt từ trong túi ra, hoa văn trên dao găm cực kỳ giống với lục phủ ngũ tạng của con người, đây là Hồn Mộc mà chỉ giới tu tiên mới có.
Trong nhẫn chứa đồ của Ngô Duyên đựng không ít pháp bảo pháp khí, đáng tiếc đa phần đều phải Kim Đan kỳ trở nên mới có thể sử dụng. Dao găm Hồn Mộc này là một trong số hi hữu vật phẩm có thể sử dụng ở cảnh giới hiện giờ, dùng thứ này để vẽ kết giới là không còn gì tốt hơn.
Dao găm nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống mặt đất, giống như có ý thức của riêng mình, bắt đầu vẽ một vòng, sau khi vòng quanh cái bóng kia, lần nữa trở lại trong tay Ngô Duyên.
Cái bóng dưới đất bỏ ra tất cả vốn liếng, muốn rời khỏi cái vòng này, nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, không cách nào thoát đi, thế là bóp méo ra đủ loại hình thù kỳ quái.
“Thả ta ra ngoài!”
“Khốn nạn!”
Giọng trẻ con ngập tràn tức giận vang lên, còn xen lẫn nghẹn ngào nức nở.
Ngô Duyên chẳng thèm quan tâm, không ngừng bước chân, tiếp tục lên núi. Quỷ trên núi này nhiều hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu. Chặng đường tiếp theo, cô chứng kiến thủ đoạn của đủ loại quỷ trên núi Hòe này.
Quỷ đả tường gì đó cũng chỉ là thức nhắm khai vị, khi thì trời đổ mưa máu, khi thì gặp phải búp bê cũ rích cầm dao phay to lớn, có khi lại gặp phải cô nàng trẻ tuổi xách đầu của mình... Ngô Duyên vẫn luôn bình tĩnh gặp chiêu phá chiêu.
Mưa máu thì gom lại, trong mưa này ẩn chứa âm khí đậm đặc, không thể lãng phí, đúng lúc lấy ra trồng linh thảo.
Váy của búp bê nhuộm máu tươi, viền tơ của làn váy rớt mất một nửa. Ừm, cô bé nên ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, sao có thể mặc thành thế này rồi cầm dao phay ra ngoài dọa người. Cô lấy giấy vàng ra, vẽ một chiếc váy xinh đẹp rồi đốt cháy, khói bụi biến ảo ra một chiếc váy mới, đúng lúc cho búp bê thay.
Về phần cô nàng xách đầu... lấy kim khâu ra khâu lại giúp đối phương, miễn cho đầu rớt xuống đất.
Dọc đường gặp đâu đánh đó, thuận lợi đi lên đỉnh núi. Nằm ngoài dự liệu của cô, trên đỉnh núi là một trường học, ngôi trường này còn rất mới, gạch xanh ngói xanh, mang phong cách cổ xưa.
Ngô Duyên không dừng chân, đạp bước đi vào. Trong trường học có hai phòng học, cô đi tới phòng học bên trái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Chỉ thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang đứng trên bục giảng, vẻ mặt xanh xao ốm yếu, lại không che được khí chất nho nhã của ông ta.
Ông ta thản nhiên nhìn ra: “Làm bài tập xong rồi sao?”
Ngô Duyên: ...
Cô đã tốt nghiệp mấy tháng rồi, lấy đầu ra bài tập mà làm!
Cô hắng giọng nói: “Quên làm rồi.”
Cô rất tò mò, không biết mình nói như vậy có kích hoạt cái gọi là flag tử vong hay không.
Người đàn ông cau mày lại, sắc mặt không vui: “Vậy ngồi đây làm bài tập, làm xong mới được về nhà.”
Một giây sau, Ngô Duyên xuất hiện trước một cái bàn, trên mặt bàn đặt một lọ mực và mấy cuốn sách.
Cô mở sách bài tập ra, đều là tác phẩm văn cổ khiến cô nhìn mà choáng váng, bên trong đều là chữ phồn thể, thậm chí còn có mấy chữ lạ lẫm.
Cô lặng lẽ đặt sách xuống, giật giật khóe miệng: “Không phải loại người nào cũng có thể làm thầy của tôi, không bằng để tôi kiểm tra ông trước, xem ông có tư cách này không.”
Hình như đến bây giờ Giả thuyết Riemann vẫn chưa có lời giải, nào nào nào! Xử nó đi!