Núi Hòe cách thành phố K không xa, cũng chỉ mất khoảng hai tiếng lái xe. Diện tích núi này không được coi là nhỏ, cộng lại cũng chừng năm trăm mẫu. Những năm gần đây đã có không ít người muốn nhận thầu, nhưng không một ngoại lệ, nhà thầu nào cũng gặp chuyện bất trắc, cuối cùng không ai hỏi thăm đến nữa, chỉ có thể để không ở đó.
Mặc dù cũng từng tìm người đến xem, nhưng trên cơ bản đều thất bại tan tác mà trở về, đa phần mọi người đều nói đó là vùng đất hung sát hiếm thấy.
Không phải Ngô Tông Bình muốn thầu núi sao? Vậy để ông thầu đi! Với diện tích của ngọn núi này, nếu như nhận thầu, đoán chừng tiêu tốn phần lớn tiền bạc trong tay Ngô Tông Bình. Đến lúc đó nếu cha con bọn họ xảy ra bất trắc, chỉ có thể nói rằng bọn họ xui xẻo. Sớm muộn gì cũng phải tới cầu cứu hắn.
...
“Cô gái à, tôi không lừa cô, núi Hòe này rất hung hiểm, tốt nhất là đừng lên núi.” Tài xế taxi tận tình khuyên bảo Ngô Duyên đang ngồi đằng sau.
Ngô Duyên mỉm cười: “Tôi không lên núi, tôi chỉ ở dưới chân núi chụp hình và kiếm tìm linh cảm.”
Tài xế gật đầu: “Vậy hai tiếng sau tôi lại tới đón cô.”
Ngô Duyên trả không ít tiền, tương đương với số tiền ông ta kiếm được khi chạy xe hai ngày, cho nên tài xế cũng vui vẻ vất vả một chuyến.
Khi xe chạy đến chân núi, Ngô Duyên bước xuống khỏi xe, khóe miệng mang nụ cười thản nhiên, dưới cái nắng chói chang của mặt trời, cô chậm rãi bước đi.
Cô mặc áo dài màu lam nhạt, mái tóc được buộc đơn giản, thoạt nhìn nhẹ nhàng thoải mái. Mặc dù nhiệt độ cao nhất của hôm nay đạt đến 37°C, nhưng lại rất có ích cho người tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Quyết như cô.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng không rảnh rỗi, không có việc gì đều tiến hành tu luyện, rất nhanh đã thuận lợi dẫn khí nhập thể, lần nữa bước vào con đường tu chân.
Những ngày qua, cha Ngô Tông Bình của cô cố gắng tìm kiếm ngọn núi thích hợp, chỉ là chạy vạy muốn gãy cả chân, không thể chạy tiếp nữa.
Khi ông mệt mỏi kiệt sức, có người ra sức đề cử núi Hòe cho ông, nói rằng dựa theo chính sách hỗ trợ từ bên trên, bây giờ nhận thầu núi Hòe không chỉ có thể thông qua các thủ tục liên quan một cách nhanh chóng, mà còn được giảm rất nhiều chi phí khác.
Ngô Duyên điều tra một chút, liền biết chuyện núi Hòe có quỷ nháo.
Hơi suy nghĩ chút thôi là có thể đoán ra ý định của người giật dây, không gì ngoài mượn đao giết người.
Tất nhiên Ngô Tông Bình không muốn chọn núi Hòe, mặc dù ông đã phá sản, nhưng các mối quan hệ trong tay cũng không phải giả, biết càng nhiều thông tin hơn so với Ngô Duyên điều tra.
Phú thương nhận thầu núi Hòe trước đó ra sau núi Hòe chạm phải thứ gì đó, nói xằng nói xiên thì cũng thôi đi, lại còn lén lút ăn thịt sống, nôn ọe tiêu chảy, suýt nữa mất nửa cái mạng.
Phú thương trước nữa còn thảm hại hơn, sau khi khởi công trên núi Hòe, liên tục gặp quỷ, trong nhà cũng liên tục xảy ra tai họa. Đầu tiên là mẹ già qua đời, sau đó con trai rơi xuống nước, cửa nát nhà tan, thê thảm khiến người ta không dám nhìn.
Có những vết xe đổ này, sao ông có thể chấp nhận vùng đất hung sát thế này được.
Thế nhưng, sau khi Ngô Duyên biết chuyện này, cô lại động lòng rồi. Linh khí của thế giới này không bằng giới tu chân, khiến cho tốc độ tu luyện của cô xuống dốc, trừ phi bố trí Tụ Linh Trận. Nhưng Tụ Linh Trận tiêu hao tài liệu. Mà thật không may, những tài liệu kia đều khá đắt đỏ.
Cộng tất cả số tiền trong thẻ của Ngô Duyên lại cũng chỉ mấy trăm nghìn, đây còn là tiền tiêu vặt cha cho cô khi mới trở về.
Bởi vậy sau khi biết chuyện của núi Hòe, cô bèn quyết định muốn thầu ngọn núi này.
Nơi như thế này, chắc chắn đậm đặc âm khí sát khí. Cô cũng không phải là tay không xuyên về, ít nhiều gì cũng mang theo một chiếc nhẫn chứa đồ, bên trong có không ít hạt giống linh thảo, trong đó có mấy loại linh thảo có thể hấp thu âm khí sát khí rồi tỏa ra linh khí.
Từ một góc độ nào đó, đối phương đề cử núi Hòe là không có ý tốt, nhưng lại đánh bậy đánh bạ giải quyết tình cảnh khó khăn của cô. Bởi vậy lúc này Ngô Duyên mới tới nghiên cứu địa hình, đích thân xem xét tình huống núi Hòe.