Chương 60: KỲ NHÂN CHI ĐẠO (*)

(*) Kỳ nhân chi đạo: xuất phát từ câu “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân” nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông” của Việt Nam mình.

Ngọc Dịch trì xảy ra chuyện gì, Âu Dương Tuệ Như hoàn toàn không hay biết, hiện tại nàng đang vô cùng nhập tâm xem thư do Âu Dương Thừa Tướng cho người bí mật đưa đến cho nàng.

Nghiêm túc xem thư xong, nàng lắc lắc nhẹ tờ giấy viết thư, cảm thán với Tần mama: “Mama, Lưu Văn Thanh kia cũng có bản lĩnh thật đấy, thế nhưng đã có thể ở lại kinh thành rồi.”

Kết quả thế này, Âu Dương Tuệ Như cũng đã mơ hồ dự cảm được. Nàng đã sớm biết, loại vật hi sinh như nàng, làm gì có thể dễ dàng xoay chuyển nội dung vở kịch được chứ, hơn nữa Lưu Văn Thanh cũng chẳng phải người chết, tốt xấu gì hắn cũng có chút quyền thế và nhân mạch, sẽ không dễ gì cam chịu sự bày bố của cha con bọn họ đâu.

Vẻ mặt Tần mama có chút kinh ngạc, “Sao được chứ? Hắn bị đày ra biên ải không phải là do Thừa Tướng an bài sao!” Hiển nhiên là bà rất tin tưởng năng lực của Thừa Tướng.

“Phụ thân ta cũng chẳng thể lấy thúng úp voi được. Không biết Lưu Văn Thanh làm gì, thế nhưng lại quen được một vị mãnh tướng dưới trướng Thuận Vương tên Tiếu Diệp, người tên Tiếu Diệp này đã đề cử hắn đi tra xét vụ đại án Tướng Quân Tây Bắc tham ô trăm vạn quân lương, trong vòng ba ngày đã tra ra chân tướng, được Thuận Vương và Thái Tử tiến cử, có lẽ, thư tiến cử hắn của mấy vị Chiêm sĩ Chiêm sự phủ đã nằm trên bàn Phụ Hoàng rồi không chừng.”

Chiêm sự phủ là bộ phận chuyên quản lý mọi việc của Đông cung, theo một ý nghĩa nào đó, thì quan viên Chiêm sự phủ chính là bề tôi và tâm phúc của vị Đế vương đời tiếp theo, chỉ cần địa vị của Thái Tử vững chắc, thì những vị chiêm sĩ này cũng có quyền lực không nhỏ, cũng rất dễ dàng thu gom nhân lực.

Chỉ tiếc, địa vị của Hoàn Nhan Cảnh vững chắc lắm sao? Không, hoàn toàn ngược lại! Chính bản thân hắn còn ăn bữa hôm lo bữa mai, thì làm gì có năng lực che chở tâm phúc của mình nữa chứ. Tuy lần này Lưu Văn Thanh được giữ lại, nhưng cũng đã hoàn toàn triệt để trói vào thuyền của Thái Tử, muốn xuống cũng chẳng có đường mà xuống nữa.

Thái Tử tưởng kế sách của hắn tốt lắm sao! Âu Dương Tuệ Như nhếch môi, nở một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Tiếu Diệp” trên lá thư, ánh mắt tối sầm lại.

Nếu không phải bất ngờ có lá thư này, nàng cũng không nhớ nổi trong kịch bản có cái tên đó. Tên Tiếu Diệp này chính là quyền thần đầu tiên cũng kiêm luôn trai lơ (trai bao) sau khi nữ hoàng an vị. Lúc Thái Tử mưu phản thì hắn và Thuận Vương cùng trở về kinh thành tận trung, trận chiến này đã khiến Thuận Vương bị trọng thương, đến khi lành lại thì cũng để lại di chứng, thân thể ngày một yếu đi, trước khi bệnh chết đã dốc hết hơi sức tiến cử tên tâm phúc Tiếu Diệp này cho Hoàn Nhan Bất Phá. Từ đó, Tiếu Diệp ngày một đi lên, sau khi Giang Ánh Nguyệt đăng cơ thì rất được trọng dụng, giúp đỡ nàng ta nắm giữ binh quền, vô cùng trung thành và tận tâm.

Trong kịch bản không miêu tả nhiều về nhân vật này, nàng cũng không để ý lắm, còn cho rằng người này là được Giang Ánh Nguyệt thu phục sau khi đăng cơ, nhưng chiếu theo tình huống trước mắt, hắn ta nhất định là ám cọc mà Giang Ánh Nguyệt sắp đặt bên người Thuận Vương rồi, nếu nói việc Thuận Vương bị thương không có bàn tay của hắn ta, có đánh chết nàng cũng không tin được.

Cơ hội chỉ đến với người đã có chuẩn bị, Giang Ánh Nguyệt có thể leo lên Đế vị, không chỉ dựa vào may mắn, mà phần lớn là dựa vào sự chu đáo và cẩn thận trong từng kế hoạch của nàng ta. Nàng ta bắt đầu sắp xếp mọi thứ năm bao nhiêu tuổi vậy? là năm mười hai tuổi lúc tiến cung sao? Không, chắc chắn là còn sớm hơn thế nữa!

Ngẫm lại bản thân mình năm mười tuổi làm gì, sau khi so sánh với Giang Ánh Nguyệt , Âu Dương Tuệ Như không thể không rùng mình một cái!

Không đợi nàng thu lại hàn ý, thì Tiểu Vũ đã mang theo một cung nữ vội vã chạy vào.

“Nô tỳ gặp qua Thái Tử Phi.” Hia người gấp gáp hành lễ, trên mặt đều mang vẻ kinh hoàng.

“Có chuyện gì sao?” Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Khởi bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ là do Vệ Vương phái tới, ngài ấy bảo nô tỳ mời người đến Ngọc Dịch Trì xem Thái Tử, Thái Tử ngài ấy….” Hai má cung nữ kia đỏ bừng rồi cúi đầu xuống, dường như đang xấu hổ không dám nói ra.

“Thái Tử làm sao? Xem trọng ai sao? Bản cung sẽ không xen vào đâu, ngươi về đi.” Âu Dương Tuệ Như cần ly trà, vữa nhấp khẽ vừa nhàn nhã nói.

Ở cùng Vệ Vương thì có chuyện gì tốt đây? Ngoài trừ việc mượn cớ say rượu rồi xem trọng cung nữ nào đó thì còn chuyện gì. Vệ vương còn hô hào gọi nàng đi bắt kẻ thông dâm, cũng chỉ mang tâm tư muốn ly gián tình cảm phu thê nhà nàng mà thôi, ai bảo nhà mẹ đẻ nàng có danh vọng đến thế, là trợ lực lớn nhất của Thái Tử kia chứ! Nhưng Vệ Vương cũng làm chuyện thừa rồi, tình cảm của bọn họ chả cần phải ly gián làm gì, vì vốn dĩ nó không tồn tại. Thái tử xem trọng cung nữ nào, thì cứ tự nhiên, việc gì nàng phải đi ngăn cản? Phụ Hoàng phái cung nữ đến hầu hạ họ, cũng chính là mục đích này đó thôi!

“Vệ Vương bảo nô tỳ đến báo với ngài là, nàng cung nữ kia là vợ cả của một vị đại thần, không thể tùy tiện chạm vào được.” Nàng cung nữ kia dập đầu, run rẩy nói.

Chạm vào cung nữ thì chả sao, nhưng chạm vào vợ đại thần là phiền toái lớn, Thái Tử thật hoang đường, bị truyền ra không biết sẽ tai tiếng đến mức nào, Vệ Vương cố tình phái người đến báo nàng biết, cũng là muốn Âu Dương Tuệ Như và Âu Dương Tĩnh Vũ càng thêm thất vọng với Thái Tử mà thôi.

Nhưng cái mà Âu Dương Tuệ Như chú ý cũng không phải điểm này, nàng buông ly trà trong tay xuống, nhìn về nàng cung nữ kia với ánh mắt sắc lạnh: “Cung nữ kia có phải là ả cung nữ bị bổn cung phạt tiên hình tám mươi roi lần trước tên Giang Ánh Nguyệt không?”

“Hồi bẩm Thái Tử Phi, đúng vậy ạ.” Nàng cung nữ kia liên tục gật đầu.

Tốt ghê nha! Giang Ánh Nguyệt ơi, ta còn đang xem thường năng lực của ngươi. Mới vừa bị giáng phẩm cấp, bị hủy danh dự, đảo mắt cái ngươi đã thay đổi sách lược muốn túm lấy Thái Tử sao? Túm lấy Thái Tử rồi, Phụ Hoàng không phải sẽ càng coi ngươi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hay sao, còn hận không mau trừ khử ngươi cho nhanh ấy chứ? Thật có lỗi quá, ngươi muốn rẽ sang đường khác, nhưng cuối cùng thành đi một nước cờ ngu xuẩn rồi! Ngươi còn chưa biết sao? Dục Khánh cung chính là tử địa (vùng đất chết), ta đang nóng lòng muốn ra ngoài, mà ngươi thì lại hấp tấp muốn nhào vô, thật châm chọc quá mà! Đống bùn nhão Thái Tử cho dù có một cái khuôn tốt thì cũng chỉ đúc ra được một kẻ tàn tật mà thôi, cột chung với Thái Tử, ngươi cứ chờ trở thành vật hi sinh đi!

Âu Dương Tuệ Như nghĩ đến đây, hào hứng vỗ tay một cái, nở nụ cười sáng lạng.

Nàng còn đang lo không có cách gì để hòa ly cùng Thái Tử, giờ thì tốt rồi, Giang Ánh Nguyệt đến đây, cho dù Thái Tử có không muốn mưu phản, cũng sẽ bị tỷ đệ bọn họ liên thủ khuyết khích mưu phản mà thôi. Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (Càfé: dùng phương pháp của người để trị lại người đó), nàng sẽ bịa đặt mật tín rồi tố giác Giang Ánh Nguyệt cấu kết với Lưu Văn Thanh, xúi giục Thái Tử mưu phản, sau đó lại cầm mật tín đi tố giác Thái Tử. Có phụ thân lão Thừa Tướng hỗ trợ, nhất định có thể làm việc này cẩn thận kín kẽ, huống gì nàng cũng chả sợ bị tra ra, Giang Ánh Nguyệt và Lưu Văn Thanh muốn mưu phản là sự thật, nàng cũng không nói bậy cái gì.

Tố giác phu quân của chính mình, Thái Tử Phi cũng sẽ bị cho là không ra gì, tuy sẽ phạm vào phụ đức, sẽ bị người đời lên án, nhưng dựa vào phần công lao này, Hoàng Gia cũng không trị tội nàng được, nhiều lắm là chỉ răng dạy một phen thôi. Lời đồn có thể hủy diệt một tiểu thư khuê tú cổ đại chính tông, nhưng với người hiện đại như nàng, thì nó chả có điểm nào ảnh hưởng.

Suy nghĩ thấu đáo trước sau xong, nụ cười của Âu Dương Tuệ Như càng thêm sáng láng.

Thấy Thái Tử Phi cười vui vẻ như vậy, vẻ mặt Tần mama, Tiểu Vũ, và nàng cung nữ kia đều kinh ngạc vô cùng. Đừng nói là Thái Tử Phi bị Thái Tử chọc giận đến ngu người đấy chứ?

“Tiểu thư, người không việc gì chứ ạ?” Tần mama cẩn thận dò hỏi Âu Dương Tuệ Như đang cười không ngừng, giọng điệu có chút lo lắng.

“Ta rất tốt! Đi! Chúng ta đến Dịch Ngọc Trì xem nào!” Nàng phải lên sân khấu thêm củi thêm lửa, thành toàn cho Giang Ánh Nguyệt nữa chứ!

Đoàn người vội vã đi đến Dịch Ngọc trì, thấy trước trì là hai ả cung nữ đang nơm nớp lo sợ, các nàng thấy Thái Tử Phi đến, vội vàng quỳ xuống nghênh đón, trên mặt là vẻ thấp thỏm lo âu.

Âu Dương Tuệ Như không rãnh quan tâm đến phản ứng của các nàng, chỉ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục bước đi, bước qua cửa lớn, là một gian nghỉ ngơi có bày nhuyễn tháp, phía sau gian nghỉ ngơi là bể tắm đang mờ mịt làn hơi.

Lúc này Vệ Vương đã ăn mặc chỉnh tề, đang nhàn nhã ngồi trên tháp thưởng trà, chờ Thái Tử Phi đến.

“Thái Tử phi, ngươi đến rồi à. Thái tử bên trong, mau vào xem đi.” Nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như, Vệ Vương lập tức đứng dậy, thu hồi lại vẻ mặt nhàn nhã, bày ra vẻ mặt lo âu, nhưng sự thay đổi vẻ mặt của hắn không được thanh công cho lắm, vì bên má trái sưng lên theo dấu bàn tay đỏ hồng, miệng hắn vì bị sưng nên khi nói run run, nhìn rất buồn cười.

Âu Dương Tuệ Như dừng mắt ở bên mặt sưng đỏ in dấu tay của hắn vài giây, sau đó tiếp tục đi thẳng vào trong.

Nàng vừa qua cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Giang Ánh Nguyệt, cứ như chuyện xấu này không phải cả hai đều đang tự nguyện vậy, mà là do bị Thái Tử ép buộc. Cũng đúng, Giang Ánh Nguyệt là người vô cùng kiêu ngạo, lại vô cùng xem trọng danh dự, cho dù là nàng ta cố ý dụ dỗ, cũng sẽ bày bố làm so cho người khác thấy nàng ta là bên bị động, là bên bị hại, để không bị người khác chỉ trích.

Hai người trước sau đi vào, lập tức nhìn thấy Thái Tử đang mạnh mẽ áp Giang Ánh Nguyệt bên thành bể, cũng không để ý đến sự cầu xin của nàng ta, hạ thân liên tục mãnh liệt ra vào, hết lần này đến lần khác, không hề ngừng lại, trên mặt là vẻ mê mang sung sướng, hiển nhiên là đang vô cùng hưởng thụ, ngay cả khi có người đi vào cũng không phát hiện ra.

Giang Ánh Nguyệt liên tục khóc lóc giãy giụa, tóc tai tán loạn, chiếc cổ trắng ngần cũng chi chít nhưng dấu hồng ngân, màu sắc so với miếng vân trạng huyết ngọc còn tươi đẹp hơn, tô điểm trên làn da trắng ngần không tỳ vết của nàng càng tăng thêm cảm giác mê hoặc lòng người, càng làm cho người khác muốn mạnh mẽ chiếm đoạt, làm nhục nàng hơn.

“Thật đẹp, người đã đẹp, thân thể lại càng đẹp hơn!” Vệ Vương hai mắt si mê, thấp giọng khen ngợi.

“Qủa thật rất đẹp.” Âu Dương Tuệ Như híp mắt, bình thản nhìn hai người đang giao hợp, trên mặt hoàn toàn không có sự tức giận, cũng không hề mang vẻ xấu hổ.

Một nam một nữ nhàn nhã đứng một bên xem, hoàn toàn không có ý định bước ra ngăn cản.

Tầm mắt Giang Ánh Nguyệt xuyên ra làn hơi nước mênh mang đối diện với Âu Dương Tuệ Như, lại không nhìn thấy sự tức giận, ghen tị từ đối phương như mong muốn, thì nhất thời ngừng việc than khóc lại. Lại thấy đối phương mỉm cười bàng quan đứng một bên, nỗi nhục nhã vô bờ lập tức bao trùm lấy nàng, làm sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức kích động giãy giụa kịch liệt hơn, đổi lấy Thái Tử càng thêm mạnh mẽ xâm chiếm. Hiển nhiên Thái Tử đang vô cùng mê muội với thân thể của nàng, muốn ngừng mà không ngừng được.

Bị kẻ thù coi như kỹ nữ, bị người khác xem như trò hề, bị coi thường châm biếm, nàng xấu hổ và giận dữ như muốn chết ngay lập tức.

Tại sao ngươi không xông vào kéo Thái Tử ra? Tại sao ngươi không khóc không làm loạn, không khởi binh hỏi tội bọn ta? Mà ngược lại còn bàng quan không thèm chớp mắt một cái, Âu Dương Tuệ Như, ngươi còn là nữ nhân sao? Hai mắt Giang Ánh Nguyệt như muốn nứt ra, lại càng thêm thấm được sự khác người và thủ đoạn của Âu Dương Tuệ Như.

Đón nhận ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ của Giang Ánh Nguyệt, Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên nhếch miệng, nở ra một nụ cười chế giễu coi thường, làm hai mắt Giang Ánh Nguyệt lập tức bùng lửa, gương mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn lên.

Đây là trắng trợn sỉ nhục! Giang Ánh Nguyệt liên tục thở gấp, hơi thở như đang bị cái gì đó chặn lại, dường như sắp nổ tung ra. Đối phương đã quyết định thờ ơ lạnh nhạt, nàng cũng chẳng cần phải tự rước lấy nhục mà khóc la kêu cứu làm gì nữa, đành phải mạnh mẽ nhắm chặt mắt, không ngừng khích lệ trong lòng: đại sự muốn thành, bản thân cũng phải hi sinh, phải chấp nhận tự tổn thương mình, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ cần đại sự có thể thành công là được rồi.

Thấy Giang Ánh Nguyệt chấm dứt đối mặt, Âu Dương Tuệ Như cũng thu hồi lại nụ cười, nhìn lại Vệ Vương bên cạnh đang mang sắc mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, hiển nhiên là chịu kích thích không ít, nên trêu chọc: “Sao Thất Hoàng huynh không mời đệ muội đến đây? Có phải Phụ Hoàng cũng sắp đến đúng không? Thái tử còn phải một lúc nữa mới xong, chúng ta ra gian ngoài ngồi chờ đi nhỉ?”

Thái Tử Phi nhẹ nhàng thoải mái, bình tĩnh tự nhiên đã khiến Vệ Vương kinh sợ không thôi. Hắn ngơ ngác gật đầu, không tự giác bước theo nàng ra ngoài, trong lòng cực kỳ tán thưởng: Đệ muội thật có phong độ, thật có khí phách! Chuyện thế này lại có thể lạnh nhạt bình thản ứng phó, cũng chỉ có Hoàng Tổ Mẫu lúc trẻ mới so được thôi. Đem một giai nhân như thế cho Thái Tử, ông trời thật bất công mà!