Bệnh khỏi cũng là lúc phải hồi cung. Bởi vì ngày ngày đều có người yêu thương nhất làm bạn bên cạnh, Hoàn Nhan Bất Phá hơi có chút lưu luyến, kéo dài mãi cũng sắp đến năm mới, trong triều cần hắn trở về làm chủ đại cục, hắn mới đề bút viết một phong thư, nói rõ ngày mình hồi cung.
“Sắp phải hồi cung rồi!” Âu Dương Tuệ Như giúp hắn tìm cái phong thư bỏ bức thư vào, niêm phong lại, ngân nga cảm thán một câu.
“Làm sao vậy? Không chờ nổi nữa à?” Hoàn Nhan Bất Phá cười hỏi.
“Không phải, là cảm thấy tiếc. Những ngày ở ngoài cung thật tốt ấy! Tự do tự tại, chẳng buồn chẳng lo.” Môi hồng vểnh lên, Âu Dương Tuệ Như oán giận nói.
“Không sao, sau này trẫm sẽ thường xuyên đưa ngươi ra chơi vài ngày.” Hoàn Nhan Bất Phá siết mũi nàng, mỉm cười, cẩn thận bảo đảm nói, trong lòng lại cảm thán quả nhiên nàng vẫn là đứa nhỏ, vẫn còn tính ham chơi.
Nghe thấy phụ hoàng bảo đảm, con mắt Âu Dương Tuệ Như tối lại, miễn cưỡng cười một cái.
Đợi nàng hồi cung, nàng sẽ bắt đầu lên kế hoạch hòa ly (ly hôn), sau này nàng chính là nàng dâu bị hoàng gia chán ghét mà vứt bỏ, làm sao còn có cơ hội để gặp lại? Số ngày hai người ở chung mỗi ngày trôi qua lại ít đi một ngày, bởi vậy nàng vô cùng quý trọng. Tuy rằng người này nàng không có được, nhưng mà nàng sẽ nhớ kỹ đoạn hồi ức tốt đẹp này, vậy là đủ rồi.
Vứt những tạp niệm trong lòng sang một bên, chẳng mấy chốc nàng liền cười thoải mái và thỏa mãn, cả khuôn mặt tươi cười như hoa xuân, nháy mắt đã trêu chọc trái tim Hoàn Nhan Bất Phá điên cuồng, ngay cả tấu chương cũng chẳng phê duyệt nổi nữa, chỉ muốn ôm nàng vuốt ve một phen.
Không thể không nói, có tiểu nha đầu làm bạn, vui sướng và đau khổ của hắn cùng tồn tại song song, con tim thì vui sướng nhưng sinh lý phải nhẫn nhịn thì cũng rất đau khổ, đối thân phận Thái tử phi của tiểu nha đầu liền càng thêm chán ghét .
Xác định ngày hồi cung, Âu Dương Tuệ Như tạm thời làm nữ chủ nhân ở hành cung Ly Sơn, gánh trách nhiệm thu xếp hành trang để lên đường, dù nhanh hay chậm thì rốt cuộc trước hôm khởi hành một ngày cũng đã chuẩn bị tốt những vật cần thiết, những món nên đốt bỏ thì đốt bỏ, nên để lại hay cần mang đi thì đều dùng dấm chua xông qua một lần.
Các Thái y cũng từ những hành động của Thái tử phi nhìn ra manh mối, biết những thứ bình thường như dấm chua với rượu mạnh là thứ tốt có thể ức chế dịch bệnh, vui sướng viết hiệu lực và tác dụng của chúng vào y điển.
Âu Dương Tuệ Như xem y điển xong lại cho thêm phương thuốc trị bệnh thương hàn của Giang Ánh Nguyệt vào, đương nhiên, là phương thuốc đã loại bỏ thuốc dẫn. Sau đó khuyến khích các thái y sao chép y điển thành nhiều phần để truyền bá rộng rãi vào dân gian để có thể cứu chữa cho mọi người trong thiên hạ.
Hành động của nàng dẫn tới một trận cười sung sướng cho Hoàn Nhan Bất Phá, ngấm ngầm khoe với An Thuận tiểu nha đầu hắn coi trọng mẫu nghi thiên hạ như thế nào. An Thuận tất nhiên là phụ họa theo không ngừng, trong lòng bội phục Thái tử phi sát đất, một câu ‘Mẫu nghi thiên hạ’, bằng với những việc Thái tử phi làm, tuyệt đối là quá được đi ấy chứ.
Trong cung nô bộc bị bệnh cũng rất nhiều, cũng là người, Âu Dương Tuệ Như không thể cứ mặc kệ, liền bỏ thuốc dẫn ra, dựa theo phương thuốc Giang Ánh Nguyệt cung cấp mà mỗi ngày nấu thuốc cho bọn họ uống. Các nô bộc cũng dần dần hồi phục, lại càng chứng minh phương thuốc Giang nữ quan cung cấp căn bản không cần thịt người làm thuốc dẫn.
Lăn lộn ở trong cung, hơn nữa còn có thể leo đến bên cạnh hoàng đế, người nào mà không phải là tinh anh trong tinh anh? Các cung nhân vừa xâu chuỗi lại mấy hành động trước sau của Giang Ánh Nguyệt, liền biết ngay, nàng ta chẳng những cố ý kéo dài rồi mới dâng thuốc, khiến Hoàng Thượng bị bệnh tật đau đớn hành hạ, khiến rất nhiều cung nhân bệnh chết, còn bịa đặt một thứ thuốc dẫn có lẽ có* đặng khiến Hoàng Thượng không thể không nhận ân cứu mạng của nàng ta, tâm tư này của nó rõ là quá ác độc xấu xa đến cực điểm.
- Mạc tu hữu: có lẽ có. Vào thời Nam Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản; Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không; Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng với nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Từ đó, Giang Ánh Nguyệt trở thành kẻ thù chung của toàn bộ cung nhân ở hành cung Ly Sơn, ngày qua ngày lại càng khó khăn hơn. Nhưng cho dù là bao nhiêu gian nan khó khăn, Giang Ánh Nguyệt vẫn trở lại như cũ rất nhanh, không từ bỏ hy vọng. Bởi vì, nàng ta vừa có ý tưởng, lại lập một kế hoạch mới. Rồi cẩn thận cân nhắc từng đoạn mắt xích trong kế hoạch một lần xong, nàng ta nở nụ cười vừa lòng.
Là Giang Ánh Nguyệt nghĩ ra con đường khác, nếu đã không thể lợi dụng Hoàn Nhan Bất Phá thì loại bỏ Hoàn Nhan Bất Phá, đổi thành lợi dụng hắn lập thái tử cũng vậy thôi. Thái tử bảo thủ, mê muội chẳng có tài cán gì, tự cho mình rất cao mà suy nghĩ lại đơn giản, hơn nữa so với hắn thì lại càng là người thích hợp để nàng chọn làm con rối. Huống hồ, nàng còn có khuôn mặt giống Hoàng đệ đến bảy phần, điều này càng khiến nàng dễ dàng mê hoặc được Thái tử.
Đợi thái tử rơi vào trong tay của nàng, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là trừ bỏ Âu Dương Tuệ Như, thay thế địa vị Thái tử phi của nàng, rồi khiến cho nàng ta sống không bằng chết; chuyện thứ hai đó là ám sát Hoàn Nhan Bất Phá, để cho Thái tử lên kế vị. Tuy rằng nàng đã tổn thất rất nhiều tai mắt ngầm, giờ muốn ám sát Hoàn Nhan Bất Phá cực kỳ khó khăn, nhưng mà chuyện là do con người làm, nàng có thể nghĩ được cách. Nếu mọi chuyện phát triển thuận lợi, đến lúc đó, nàng vẫn có thể hoàn thành từng bước trả thù cho hai tỷ đệ bọn họ!
Con người một khi có hy vọng, bất kể là tinh thần hay là ** đều trở nên mạnh mẽ hơn, rất nhanh Giang Ánh Nguyệt đã khôi phục bộ dáng sáng láng ngày xưa. (Dấu * là tác giả để, mời mọi người tự điền vào ^^)
Có lẽ là do hào quang nhân vật chính của Giang Ánh Nguyệt vẫn còn, trời cao vẫn cực kỳ thiên vị nàng ta, nàng vừa nghĩ ra kế hoạch không bao lâu, trước ngày hồi cung một đêm, Thái tử đi cùng với Thuận vương, Thành vương, Vệ vương đến hành cung tiếp giá, làm cho kế hoạch của nàng được tiến hành thuận lợi.
Giờ Tuất, sắc trời hơi tối, chính điện hành cung Ly Sơn đèn đuốc sáng trưng, ấm áp như đang xuân, Hoàn Nhan Bất Phá đã sớm cho bày tiệc rượu phong phú tiếp đãi bốn con trai thật vất vả tập hợp lại.
Đại hoàng tử Thuận vương nhận được tin tức hắn bệnh nặng, một tháng trước liền chạy về kinh, vẫn định đợi cho hắn khỏi hẳn mới quay về biên quan. Đương nhiên, lòng hiếu thảo của hắn dưới cái nhìn của các huynh đệ chính là không có ý tốt, vô cùng đề phòng hắn.
Lần này Hoàn Nhan Bất Phá bệnh nặng, Thái Hậu trông coi ngọc tỷ, Thừa tướng và Thân vương trung thành giám quốc, bốn hoàng tử không một người nào có tư cách tiếp xúc chính vụ, loại cục diện này khiến Thái tử rất xấu hổ, và ở trong con mắt huynh đệ khác, tất nhiên là Thái tử rõ ràng cũng không phải là người thừa kế mà phụ hoàng vừa ý, cho dù hắuảta nhận trách nhiệm thái tử, vị trí này cũng không vững vàng, không có tư cách giám quốc. Trong thoáng chốc, tâm tư tranh giành ngôi báu của các hoàng tử lại bắt đầu chuyển động, ở trước mặt Hoàn Nhan Bất Phá thì tất nhiên là biểu hiện mặt tốt mà thôi.
Âu Dương Tuệ Như ngồi ở bên cạnh Thái tử, vẻ mặt bình tĩnh nhưng giấu giếm sự mất kiên nhẫn trong mắt. Lại sắp bắt đầu ngày ngày đối diện với nam nhân thiếu não này, quả thật là nàng hết hứng thú nổi, duy nhất có thể làm cho nàng hứng thú chỉ có đại hoàng tử đang nghiêm mặt, lẳng lặng uống rượu, ngồi đối diện nàng đây.
Đại hoàng tử có khí chất lạnh lùng, thân hình cao lớn khỏe mạnh, là hoàng tử giống Hoàn Nhan Bất Phá nhất. Nhưng khuôn mặt anh tuấn của hắn lại bị một vết đao thật dài hủy mất rồi. Mà vết đao này từ chính giữa trán thẳng xuống mắt trái, kéo dài đến tận thái dương, hiển nhiên mắt trái của hắn vì vết đao này mà hỏng, thành mỗi một màu trắng, đột nhiên nhìn vào, khuôn mặt rất có hương vị dữ tợn.
Nửa mù, hóa ra đây là cái gọi ‘Thân có tàn tật’ của đại hoàng tử. Cũng không có gì lớn mà, ngược lại còn rất có cá tính, Âu Dương Tuệ Như nghĩ bụng. Nàng ở hiện đại cũng từng diễn rất nhiều phim kinh dị, từng thấy đủ kiểu yêu ma quỷ quái ở studio, tất nhiên là sẽ không bị vết đao của Thuận vương dọa sợ, còn bất giác nhìn trộm hắn liên tục.
“Dường như Thái tử phi rất có hứng thú với Đại Hoàng huynh, là cảm thấy khuôn mặt Đại Hoàng huynh thật đáng sợ sao?” Vệ vương ngồi đối diện Đại hoàng tử mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dáng không tim không phổi, thoải mái vui đùa.
Ánh mắt hàm ý cảnh cáo của Thái tử trừng Âu Dương Tuệ Như một cái, Đại hoàng tử vẫn cứ im lặng, chỉ là mặt hơi nghiêng về bên trái chút, che lại vết sẹo dữ tợn kia, Thành vương thì vừa gắp vừa ăn, còn ăn rất tập trung, giống như không có nghe câu hỏi của Vệ vương.
Lấy ta để kiếm chuyện, Vệ vương, ngươi hãy biết điều mà ngừng lại đi. Âu Dương Tuệ cười xùy một tiếng trong bụng, buông đũa bạc, cầm ly rượu trên bàn, đưa về phía Đại hoàng tử, hào khí ngất trời mở miệng, “Khuôn mặt Đại Hoàng huynh là vì bảo vệ quốc gia mà bị thương, làm sao lại đáng sợ? Là đáng kính mới đúng! Tuệ Như lần đầu tiên gặp Đại Hoàng huynh, vô cùng cảm phục, không chú ý nhìn vài lần, còn mong Đại Hoàng huynh đừng để ý, Tuệ Như kính huynh một ly!”
Nàng ngửa đầu uống cạn một hơi, tiếp đó cười sang sảng, lời nói chân thành can đảm, cử chỉ hào phóng tự nhiên, mơ hồ có một sự thoải mái không thua gì nam nhi.
Đại hoàng tử kinh ngạc quay lại nhìn nàng, trong mắt lướt qua một chút ánh sáng. Em dâu này rất đặc biệt, chỉ vài câu đơn giản nhưng lại làm cho người ta cảm giác như được tắm gió xuân. Đại hoàng tử hân hoan trong lòng, cong môi, cũng cười sang sảng, cầm lấy ly rượu đối ẩm với nàng.
Hoàn Nhan Bất Phá từ lúc tiểu nha đầu liên tục nhìn về phía Thuận vương đã có chút hờn giận, giờ phút này thấy bọn họ ở chung hòa hợp, trong miệng không khỏi hơi hơi chua chua, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo.
Mặt không chút thay đổi liếc Vệ vương và Thuận vương một cái, lúc chuyển hướng sang tiểu nha đầu, nháy mắt sắc mặt của hắn dịu dàng hẳn, giọng điệu đầy yêu thương, “Bữa giờ cũng đã khiến ngươi mệt rồi, đừng uống nhiều quá. Uống rượu quá chén dễ khiến cho cho gió độc vào thân, dễ nhiễm bệnh lắm. Chỗ này của Trẫm có mấy món ngươi thích ăn, nên ăn nhiều mới phải.”
Dứt lời, hắn chỉ thị cho An Thuận đưa thức ăn tinh xảo trên bàn trước mặt mình chuyển hết sang bàn Thái tử phi.
Có đồ ăn ngon trước mắt, đương nhiên là có thể chặn miệng Âu Dương Tuệ Như, lập tức nàng liền tập trung vào chiến đấu với những món ngon, chỉ lo vùi đầu chăm chú nhấm nháp, làm sao còn rãnh mà thưởng thức phong thái của Thuận vương, ngay cả kẻ khiến người chán ghét Thái tử bên cạnh cũng bị nàng xem như không khí.
Thấy tiểu nha đầu có đồ ngon liền quên hết những thứ khác, vẫn đơn thuần đáng yêu như thường, một màn này khiến Hoàn Nhan Bất Phá mỉm cười, nháy mắt tâm tình liền tốt hẳn. Tiểu nha đầu đang bước dần trên con đường trưởng thành, thủ đoạn cũng từ từ tàn nhẫn, nhưng mà trái tim nàng vĩnh viễn đều giữ lại sự chân thực nhất, chân thành nhất, chưa từng vì thế sự thay đổi mà đổi thay, điểm này làm cho hắn càng quý trọng và yêu thích.
Các hoàng tử thấy Phụ hoàng quan tâm đầy đủ, dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với Thái tử phi như vậy, trong lòng đều chấn kinh một chút, nghĩ bụng lần này Thái tử phi chăm sóc phụ Hoàng có công, đã vậy trong cảm nhận của phụ hoàng phân lượng đó còn rất nặng, địa vị thái tử chẳng phải là lại vững chắc thêm? Hừ! Thật là vận cứt chó mà!
Trong lòng có dè chừng, Thành vương và Vệ vương cũng dừng việc cố ý nhằm vào Thái tử, trong buổi tiệc còn liên tục kính rượu với Thái Tử. Thái tử thấy phụ hoàng yêu thích Âu Dương Tuệ Như đến như thế, chăm chút đến cẩn thận, cũng xem như ra mặt giúp mình, nhất thời cảm thấy vô cùng an tâm, uất ức khó chịu lúc trước bình phục lại rất nhiều, hưng trí uống rượu cũng quay trở lại, liên tục chén tạc chén thù, khi yến hội chấm dứt cũng đã có dấu hiệu say mèm.
Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, đang chuẩn bị kế hoạch ly hôn, ghét bỏ liếc thái tử một cái, trong lòng vô vàn không muốn nhưng lại không thể không gọi cung nữ dìu hắn để cùng mình về tẩm điện.
Hoàn Nhan Bất Phá thấy thế, bước chân định rời đi cũng dừng một chút, nhìn Vệ vương, trầm giọng ra lệnh, “Thái tử say lắm rồi, để tránh cho nhiễm bệnh, ngươi dìu hắn đi ngâm nước nóng, thuận tiện giải rượu luôn.” Lại quay đầu chỉ vài cung nữ xinh tươi đang đứng trong góc, “Các ngươi, đi qua hầu hạ Vệ vương và Thái tử tắm rửa.”
Mấy cung nữ nhận lệnh, vội vàng bước ra khỏi hàng đỡ lấy Thái tử với thần chí không rõ với Vệ vương đã hơi hơi có chút loạng choạng. Vệ vương nhìn mấy cung nữ có dung mạo xuất chúng này, rất hợp khẩu vị hắn, trên mặt nhịn không được mà lộ ra vẻ vui mừng, liên tục cam đoan sẽ chăm sóc Thái tử thật tốt.
Âu Dương Tuệ Như thấy thế thoáng thở nhẹ ra, cúi đầu với Hoàn Nhan Bất Phá đứng cách đó không xa, vui vẻ thoải mái rời đi.
Thu hết biểu tình trút được gánh nặng của tiểu nha đầu vào trong mắt, Hoàn Nhan Bất Phá cười cười rồi cũng khoanh tay rời đi.
Các cung nữ giúp đỡ hai vị vương đi vào ao Ngọc Dịch nơi Thái tử thường hay ngâm nước nóng, giúp bọn họ cởi áo tháo đồ. Một cung nữ thô sử thấy bọn họ đi vào thì có chút ngoài ý muốn, nhưng vô cùng biết điều, vội vàng bỏ lại miếng giẻ nàng đang lau sàn, lụm hết quần áo bẩn của hai vương, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa rồi nhưng cung nữ kia không lập tức rời đi ngay, mà lại lẳng lặng quay lại gian ngoài, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng ‘rào rào’, tiếp đó là tiếng rên rỉ của hai cung nữ, cung nữ thô sử đó mới mỉm cười, bày ra biểu tình lo lắng ngoái lại, lộ ra khuôn mặt đầy dã tâm, rõ chính là Giang Ánh Nguyệt không thể nghi ngờ.