Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ
Bạch Phụng lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, hắn nhìn về phía Phong Nha, thấy Phong Nha bộ dạng bình thản vô cùng như đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra. Thi thể của Trần tông chủ được đặt trong một cỗ quan tài rồi được đệ tử của Hỏa Hồ Tông hộ tống đưa trở về tông môn để cử hành tang lễ.
Những người khác vẫn tiếp tục tham dự Tông Chủ đại hội, tất cả đều được mời đến điện chủ của Huyền Hỏa Tông. Ngoại trừ Huyền Thiên Minh tọa tại vị trí tông chủ, còn lại những tông chủ khác đều ngồi ở trên một tấm thảm làm bằng lông ma thú, trước mặt có một bàn gỗ, trên bàn có một bình hoa và một đĩa đựng hoa quả.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của Tông Chủ Đại Hội, đa phần thời gian ngày hôm nay các tông chủ sẽ chỉ đàm đạo với nhau, cùng nhau thi làm thơ. Buổi sáng sẽ là các tông chủ cùng nhau đàm đạo, buổi chiều sẽ là phần thi làm thơ dành cho các đệ tử.
Long Thiên ngày hôm nay xác định từ trước là sẽ không nói gì mà chỉ ngồi chơi ăn hoa quả. Long Thiên hắn cái gì cũng giỏi chỉ trừ lĩnh vực văn học ra, nếu như cho hắn chọn một là làm thơ hai là đi đánh nhau với năm mươi người, khẳng định hắn sẽ chọn đi đánh nhau với năm mươi người chứ không chọn làm thơ.
Huyền Thiên Minh ánh mắt phóng về phía Long Thiên đang ngồi, tay cần một quả táo cắn một miếng. Huyền Thiên Minh hai mắt nheo lại, rốt cuộc thì vì sao người chết lại là Trần tông chủ kia mà không phải là Long Thiên. Huyền Thiên Minh còn đang suy nghĩ, bất chợt Long Nhìn về hướng lão, mắt đối mắt, Long Thiên cười khẩy một cái rồi quay đi.
Huyền Thiên Minh tức đến phát hỏa thế nhưng bên ngoài bộ dạng bảo trì giống như trước, một tia biểu cảm cũng không lộ ra bên ngoài. Huyền Thiên Minh giọng nói khàn khàn
"Thiên hạ mọi thời đại đều luận bàn về chính và tà, vậy theo Long tông chủ, như thế nào là tà, như thế nào là chính?"
Long Thiên đặt trái táo đang cắn dở xuống bàn, hắn đứng dậy phủi chỉnh đốn lại y phục một chút rồi chỉ tay thẳng vào mặt Huyền Thiên Minh lớn tiếng mắng một câu
"Huyền Thiên Minh! Lão chính là một kẻ xấu!"
Tất cả những người có mặt ở đây đều một phen kinh hãi, cái tên hỗn đản Long Thiên này lại dám chỉ thẳng tay vào mặt Huyền Thiên Minh mắng lão là kẻ xấu. Huyền Thiên Minh sắc mặt đã đỏ rực lên, hai tay siết chặt, xem chừng sắp mang cơn thịnh nộ giáng lên Long Thiên.
Thông thường, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng này của Huyền Thiên Minh, bất kể là ai cũng đều vô cùng sợ thế nhưng Long Thiên lại bình thản vô cùng, hắn bộ dạng ôn hòa nói tiếp
"Huyền Thiên Minh tông chủ quả là một người đức cao vọng trọng, có một tấm lòng nhân hậu, là một người tốt, là tấm gương sáng cho cả thiên hạ học hỏi theo"
Sắc mặt của những tông chủ khác trở lên vô cùng phong phú, bọ họ rốt cuộc chẳng hiểu nổi Long Thiên đây là đang muốn làm cái gì. Huyền Thiên Minh vốn định đem cơn thịnh nộ giáng xuống đầu Long Thiên thế nhưng vừa rồi lại nghe thấy hắn nói như vậy, sát khí liền thu lại. Huyền Thiên Minh hai mắt nheo lại, cái tên hỗn đản Long Thiên kia rốt cuộc là đang muốn làm cái gì.
Long Thiên lại nói tiếp
"Vừa rồi ta chỉ là lấy ra một cái ví dụ về tốt hay xấu mà thôi. Tương tự như vậy, Chính và Tà là tùy thuộc vào cách nhìn nhận của mỗi người về một cá nhân hay tập thể nào đó. Lấy bản thân ta làm một cái ví dụ khác. Ta đối với người trong tông môn, đối với gia đình ta thì rất tốt thế nhưng đối với những tông môn khác, hay đối với người ngoài có thể đối xử không tốt. Giống như ta với Huyền tông chủ, nếu như ta đối xử tốt với Huyền tông chủ thì Huyền tông chủ sẽ bình là 'Long Thiên là một người tốt'. Còn nếu như ta đối với Huyền tông chủ lại không tốt, khi đó Huyền tông chủ sẽ bình về ta thế này 'Long Thiên là một kẻ xấu'. Chính hay tà, không có một ai có thể phân định một cách chính xác, cũng như dùng chúng để nhận định về một cá nhân hay tập thể được. Ta giải thích như vậy, các vị ở đây có điểm nào thắc mắc có thể hỏi"
Lời giải thích của Long Thiên khiến cho những tông chủ có mặt ở đây ngày hôm nay đều được mở rộng tầm mắt, xưa nay bọn họ đều là theo đa số mà đánh giá. Giống như nhận định về một tông mông, nhận định xem tông môn đó là chính hay tà. Bọn họ đều là nhận định nghe theo đa số, nếu như số đông những người khác nhận định tông môn đó là Chính, thì sẽ cứ mặc định nó là Chính, còn nếu như đại đa số đều nhận định là Tà thì mọi người ai cũng nhận định tông môn ấy là Tà.
Hôm nay Long Thiên đem Chính - Tà ra giải thích rõ ràng, tạo ra trong suy nghĩ của những người có mặt ở đây một góc suy nghĩ khác để nhận định về thế nào là Chính, thế nào là Tà. Huyền Thiên Minh thấy Long Thiên đặc biệt nhìn về phía mình cười một cái rồi mới ngồi xuống, trong lòng cảm thấy một cảm giác bất an vô cùng.
Huyền Thiên Minh tung hoành khắp đại lục cũng đã mấy chục năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bất an như vậy. Long Thiên sau khi an tọa lại tiếp tục thụ hưởng những hoa thơm quả ngọt bày biện trên bàn.
Ngày thứ nhất của Tông Chủ Đại Hội kết thúc, bầu trời cũng đã khoác lên mình chiếc áo choàng màu đỏ rực rỡ của hoàng hôn. Long Thiên trở về phòng, vừa mới cài then cửa lại thì đã cảm thấy một vật sắc bén đang kề vào cổ mình.
Long Thiên phía sau là một nữ nhân mặc hắc sắc y phục, che đi nửa mặt, đằng đằng sát khí kề kiếm vào cổ Long Thiên. Long Thiên cảm thấy mùi hương có chút quen thuộc, thở dài một cái, hai mắt nhắm lại
"Sao nàng còn chưa ra tay?"
Nữ tử phía sau đắn đo một lúc, cuối cùng nàng không thể giết hắn. Nữ tử trường kiếm thu lại, giọng điệu lạnh tựa hàn băng
"Giết ngươi chỉ làm bẩn kiếm của ta!"
Long Thiên quay lại, chớp lấy thời cơ nữ tử không để ý, hai tay đem nàng ôm chặt vào lòng. Kiều Thiên Hoa gương mặt có chút ửng đỏ, tim đập thình thịch giống như trống trận. Long Thiên trên mặt hiện ra một nụ cười tà
"Ta biết nàng sẽ không lỡ giết ta mà!"
"Hỗn đản nhà ngươi còn không mau thả ta ra?"
Kiều Thiên Hoa trừng mắt lườm Long Thiên, thế nhưng Long Thiên mặc kệ cứ bảo trì trạng thái, thậm trí còn ôm nàng chặt hơn. Kiều Thiên Hoa cảnh giới hiện giờ cao hơn Long Thiên gấp nhiều lần, nếu như nàng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Long Thiên há lại không thể hay sao. Long Thiên tinh ý nhận ra điểm này, người ta thường nói đẹp trai không bằng trai mặt.
Long Thiên lâu ngày thiếu hương vị nữ tử, giờ gặp lại Kiều Thiên Hoa, nàng không còn căm hận hắn như trước mà lại còn để mặc hắn ôm, cơ hội này hắn mà bỏ qua thì thật đúng là một tên đầu chỉ để trồng cây. Long Thiên một tay ôm Kiều Thiên Hoa, tay còn lại đem miếng vải che mặt của nàng tháo bỏ ra.
Khuôn mặt của Kiều Thiên Hoa lúc này nhìn thật đáng yêu, tuy rằng chẳng chút phấn son nhưng nàng vẫn thật khuynh nước khuynh thành. Long Thiên không kìm được mà cưỡng hôn nàng, nàng đấm đấm mấy cái vào ngực hắn, hai mắt trừng lên lườm hắn, hai môi mím chặt quyết không để cho hắn tấn công.
Long Thiên gian xảo một tay di chuyển xuống dưới nắn bóp một bên mông nàng. Kiều Thiên Hoa lúc này không nhịn được nữa, cái tên hạ lưu này đúng là bản tính vẫn không chịu thay đổi, khi xưa Bá Long Tông vì hắn gặp nạn vậy mà hắn vẫn còn chưa chừa. Kiều Thiên Hoa muốn mở miệng ra mắng hắn thế nhưng môi nàng vừa hé ra đã bị lưỡi hắn hung hãn tấn công vào bên trong.
Kiều Thiên Hoa vốn có thể đem Long Thiên đánh cho thừa chết thiếu sống, nếu là trước kia nàng nhất định làm vậy, nhưng còn bây giờ thì nàng không thể. Kiều Thiên Hoa biết rằng Long Thiên sẽ không chịu dừng lại, nàng rốt cuộc cũng mặc kệ cho hắn làm gì thì làm.
Huyền Hỏa Tông lúc này trời đã tối hẳn, những ánh đèn lồng lung linh thắp sáng cả Huyền Hỏa Tông địa bàn. Kiều Thiên Hoa nằm trong vòng tay của Long Thiên, nàng nói
"Long Thiên, ta lần này tới đây là có việc này muốn cùng ngươi bàn bạc."
"Việc gì?" - Long Thiên hỏi
"Ta muốn ngươi trợ giúp ta, trợ giúp Bạch Phụng Tông thôn phệ Huyền Hỏa Tông"
Long Thiên vừa nghe thấy ba chữ "Bạch Phụng Tông", sát khí liền nổi lên, hắn ngồi bật dậy ra khỏi giường mặc y phục. Kiều Thiên Hoa nhìn bộ dạng tức giận của Long Thiên, nàng cũng phần nào hiểu được. Năm đó trưởng lão của Bạch Phụng Tông giết chết hai người thê tử của Long Thiên, thù này Long Thiên hiện giờ đã in vào xương vào tủy.
Long Thiên y phục đã mặc xong, hắn không nói lời nào mà muốn mở cửa đi ra ngoài thế nhưng còn chưa kịp bỏ then cửa ra đã bị câu nói của Kiều Thiên Hoa chặn lại
"Long Thiên, ngươi hãy vì con của chúng ta mà bỏ qua mối thù năm xưa giúp Bạch Phụng Tông lần này đi!"
Kiều Thiên Hoa nước mắt chảy ra, nếu không phải là không còn cách nào khác nàng đã không dùng việc này để bắt Long Thiên giúp nàng. Long Thiên có chút ngây người, hắn quay lại nhìn Kiều Thiên Hoa đang quấn chăn ngồi ở trên giường, hai mắt hắn nheo lại
"Con của ta?"
"Phải! Con của ngươi! Long Thiên, năm xưa ngươi không những cướp đi sự trong trắng của ta mà còn để lại trong bụng ta giọt máu của ngươi. Ta vì muốn giữ lại đứa trẻ mà thời gian qua chịu biết bao khổ cực, ta thì không sao nhưng còn đứa trẻ. Long Kỳ lớn lên trong sự khinh bỉ của người trong tông môn, bị những huynh đệ khác cười nhạo vì là một đứa trẻ không có cha. Ngươi chẳng nhẽ không thể vì nó mà lần này giúp Bạch Phụng Tông lấy công chuộc tội, đường đường chính chính đến đón nhi tử của ngươi hay sao? Hay ngươi muốn nó cả đời này cũng không biết mặt cha nó là ai?"
Kiều Thiên Hoa vừa kể, nước mắt vừa chảy dài hai bên má. Nhớ lại những ngày tháng nàng đấu tranh giữ lại đứa trẻ, rồi một mình dưỡng thai cho tới khi hạ sinh. Kiều Thiên Hoa giữ lại cái thai này không phải là bởi vì nàng yêu Long Thiên mà chỉ đơn giản là bởi vì nàng quá lương thiện. Đối với nàng, đứa trẻ nàng là một sinh linh có sinh mệnh, nàng không thể nhẫn tâm đem nó bỏ đi được.
Kiều Thiên Hoa không chồng mà có con, tiếng tăm Bạch Phụng Tông cũng vì nàng mà bị bôi nhọ. Từ sau khi sự việc Kiều Thiên Hoa không chồng mà chửa, địa vị của nàng từ trên đỉnh cao chỉ trong chớp mắt tụt xuống tận cùng vực thẳm. Kiều Thiên Hoa đi đâu cũng bị người ta khinh bỉ thế nhưng vì Long Kỳ, nàng vẫn luôn cố gắng vượt qua.
Long Thiên đi tới rồi ngồi xuống trước mặt Kiều Thiên Hoa, hắn hai tay ôm lấy nàng. Long Thiên thở dài một cái, sự việc năm đó quả là toàn bộ đều do lỗi của hắn. Long Thiên giọng nói ân cần cùng dịu dàng
"Kiều Thiên Hoa, nàng cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ giúp nàng!"
Kiều Thiên Hoa hai tay ôm lấy Long Thiên, hương thơm của nàng thật kích thích dục vọng của Long Thiên. Long Thiên đè nàng xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng.
Những cơn gió đem theo hương thơm từ hoa viên của Huyền Hỏa Tông thổi đến, đứng ngoài hành lang bộ dạng một thiếu niên đầy phiền muội. Nếu như Kiều Thiên Hoa quả thực có con với hắn, hắn sau này không thể ra tay với Bạch Phụng Tông, còn nếu ra tay với Bạch Phụng Tông, vậy thì còn nhi tử của hắn.
Long Thiên lúc này cũng không biết bản thân tiếp theo nên làm gì, hắn nhìn lên bầu trời tối đen như mực. Nhớ lại cảnh tượng Lăng Uyên Uyên và Hồng Duyên bị hỏa xà thiêu thành tro bụi, hai bàn tay hắn lại siết chặt lại, sát khí phát ra. Nhưng rồi nhớ lại bộ dạng ban nãy của Kiều Thiên Hoa, hai nắm tay hắn dần thả lỏng ra.
Lúc này hắn nên lựa chọn thế nào cho đúng? Cái tình cảnh này thật khiến hắn khó nghĩ. Long Thiên thả lỏng một chút, cố gắng suy nghĩ sao cho mọi chuyện chu toàn. Mặc dù không có cái gì chứng minh là Kiều Thiên Hoa thực sự có con với hắn nhưng tình phụ tử lại không cho phép hắn mạo hiểm.
Long Thiên lại nghĩ, Lăng Uyên Uyên cùng Hồng Duyên dù sao cũng đã chết rồi, mà trả thù lại không thể làm cho người chết sống lại. Long Thiên nghĩ đến Kiều Thiên Hoa, lại nghĩ đến những lời ban nãy nàng nói. Hắn thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.
Dù sao người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Hơn nữa nếu như hắn sau này đột phá Nguyên Thần cảnh, mở ra khe nứt không gian phi thiên lên Đại Nguyên Thế Giới vẫn có thể hồi sinh lại Lăng Uyên Uyên và Hồng Duyên. Còn nếu như hắn lần này mạo hiểm không giúp đỡ Kiều Thiên Hoa, ngộ nhỡ mọi chuyện đúng như nàng ta nói thì chẳng phải hắn sẽ lại một lần nữa hối hận cả đời hay sao.
Long Thiên trong lòng đã quyết, "Huyền Thiên Minh, ta vốn định không lấy mạng chó của ngươi nhưng xem ra không lấy không được rồi. Có trách thì trách ngươi vận phúc quá đen, chứ đừng trách ta!"
.
.
.
P/s: Đừng quên ấn cảm ơn ở cuối chương để ủng hộ tác giả.
Cảm ơn vì đã đọc truyện của mình ^^