Chương 40: Con Mồi?

Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ

Kết thúc yến tiệc, mỗi tông chủ theo một nô tỳ dẫn đường đi đến nhiều phương nhiều ngả khác nhau. Huyền Hỏa Tông tiếp đón khách cái này cũng được phân cấp, nơi tiếp đón khách có ba khu: Thượng, Trung, Hạ. Thượng, là nơi tiếp đón những người đến từ đệ tam tông trở lên. Trung là khu tiếp đón người đến từ đệ lục tông đến đệ tứ tông. Hạ là khu tiếp đón những người đến từ đệ thất tông trở xuống.

Ba khu Thượng, Trung, Hạ được phân ra ở ba hướng khác nhau, đối đãi cũng là khác nhau. Thượng, là một tòa lâu cao bảy tầng kiến trúc hoa văn phong phú đa dạng, bước chừng mười bước lại bắt gặp một nô tỳ sẵn sàng phụng lệnh.

Trung, là một tòa lâu cao tám tầng lầu các, mái ngói màu xanh lá, sơn phủ màu đỏ, hoa văn họa tiết cùng kiến trúc so với Thượng kém hơn tương đối đáng kể. Hạ lại càng so với Thượng và Trung một trời một vực. Khu Hạ được xây dựng, toàn bộ chẳng khác nào nơi ở dành cho đệ tử của Huyền Hỏa Tông. Nơi này muốn kêu người tới, chẳng có lấy một nô tỳ tới.

Long Thiên đối với nơi này lại càng cảm thấy tự do, hắn mở cửa phòng ra rồi sắp xếp đồ đạc. Ngoại trừ phòng dành cho tông chủ, những phòng khác đều là bốn người một phòng. Bạch Phụng lần này chung phòng với Thiên Mộng, hơn nữa lại còn hai người cùng chung một giường. Thiên Mông cùng Bạch Phụng chung một giường, sở dĩ cũng là vì Thiên Mộng là chân truyền đệ tử của tông chủ, so với những đệ tử khác địa vị cao hơn một chút.

Bạch Phụng bởi vì trước đây đã từng là người mạnh nhất trong số những đệ tử của Bá Long Tông thế nên địa vị thực tế không có, nhưng trong lòng của các đệ tử khác cũng có một chút. Cũng nhờ vậy mà Bạch Phụng mới được ngủ ở trên giường, còn lại dưới đất bốn người kia cùng nhau nằm.

Thiên Mộng vừa mới ngả lưng xuống đã lăn ra ngủ, Bạch Phụng nhìn bộ dạng Thiên Mộng chỉ muốn đánh cho mấy cái thế nhưng hắn lại không dám. Phàm là đệ tử bình thường trong tông môn, lại dám đánh đệ tử chân truyền bị thương liền bị phạt nặng.

Bạch Phụng bực tức mở cửa đi ra ngoài thì thấy Long Thiên đang đứng hít thở khí trời. Linh khí của nơi này quả nhiên nồng đậm, mới chỉ đến đây vài canh giờ vậy mà Long Thiên hắn cảnh giới đã đột phá Luyện Khí Trung Kỳ. Nhìn thấy Bạch Phụng, Long Thiên hỏi

"Phong Nha, hắn đã đột phá chưa?"

"Khởi bẩm tông chủ! Long Nha đã sớm đột phá, hiện giờ đang ổn định linh lực" - Bạch Phụng cung kính

"Bạch Phụng, tư chất của ngươi rất tốt, sau này chức vị trưởng lão nhất định thuộc về ngươi. Thế nhưng đây là những gì mà những gì trước đây ta từng nghĩ, còn bây giờ ta lại thấy cất nhắc ngươi thành trưởng lão là một điều mạo hiểm"

Long Thiên khẽ thở dài một cái, đem toàn bộ tâm trạng của Bạch Phụng mà thổi bay đi. Bạch Phụng biết rằng bản thân đã khiến Long Thiên cảm thấy thất vọng, bộ dạng của hắn trở nên ủ rũ. Long Thiên lại nói

"Ngươi đúng là tư chất rất tốt thế nhưng tính cách lại quá phân vân, không quyết đoán. Nếu như để một người như vậy làm trưởng lão, trong lúc nguy cấp cần đưa ra quyết định, ngươi lại phân vân không quyết đoán, như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến đại cục hay sao?"

Bạch Phụng suy nghĩ trong lòng, những lời Long Thiên vừa nói, lời nào cũng là có lý. Là một trưởng lão không đơn giản chỉ là trợ giúp tông chủ quản lý tông môn mà khi tông môn chiếm được một thuộc địa mới, nếu không còn ai khác thì bản thân sẽ phải đứng ra làm người quản lý thuộc địa tông môn vừa chiếm được.

Quản lý một vùng thuộc địa của tông môn vốn không đơn giản bởi rất có thể bị các tông môn khác tới khi dễ, cướp bóc. Bản thân là chủ quản của nơi đó, phải thật quyết đoán, đưa ra phương án giải quyết nhanh chóng mà hiệu quả. Nhớ lại lúc trước, khi Bá Long Tông còn là thời kỳ hưng thịnh, vì sao Long Thiên lại phải cử Hàn Phong đi cai quản vùng thuộc địa ở nơi cách xa tông môn mà không cử một người khác.

Hàn Phong cái gì cũng có, thực lực, trí não, để hắn tiếp quản vùng đó là đúng đắn nhất. Thế nhưng Lăng Thiên Hàn lại khiến Long Thiên đắn so suy xét xem có nên cho tiếp quản vùng thuộc địa, Hỏa Hồ tông cũ tại Nam Dực thành. Tại vì Lăng Thiên Hàn chỉ có cảnh giới, tính tình lạnh lùng, giao phó vị trí trưởng quản không phù hợp. Lăng Thiên Hàn chỉ hợp đi theo Long Thiên, rút kiếm chém người, như vậy hợp hơn.

Bầu trời đã chuyển màu tối, những vì sao lấp lánh trên trời cao. Long Thiên vươn vai, thô lỗ ngáp một cái rồi mở cửa đi vào phòng. Hắn hai bộ dạng mệt mỏi đóng cửa phòng lại, cửa phòng vừa đóng trên miệng liền cười gian.

Trời tối, Huyền Hỏa Tông được thắp sáng bởi những ánh đèn lồng, nhìn từ trên cao xuống thật là đẹp. Tại khu Hạ, những đệ tử của các tông môn khác nhau, cùng nhau tụ tập trò chuyện bàn tán thật là sôi nổi. Thế nhưng tất cả những đệ tử của tông môn khác nhìn thấy đệ tử của Bá Long Tông giống như nhìn thấy ma vậy, toàn bộ đều lẩn đi chỗ khác.

Bạch Phụng sớm cũng đã nhận ra có điều bất thường, hắn vốn định quay trở về phòng cùng với những người khác bàn bạc kế hoạch đề phòng bất chắc. Bạch Phụng mở cửa phòng ra thấy bốn người kia đang ngồi xem sách đen, hắn liền có chút tức giận

"Các ngươi không chịu tranh thủ tu luyện lại đi xem sách đen, thật là không ra thể thống gì!"

Cả đám vội giấu sách đen đi, bộ dạng có chút sợ hãi, chỉ có mình Phong Nha là thản nhiên xem tiếp. Bạch Phụng cái quyền uy đe dọa Phong Nha là không có, bởi vì hắn và Phong Nha hiện giờ cảnh giới đã là ngang nhau. Bạch Phụng nhìn về phía chiếc giường đặt tại góc tường, vốn định gọi Thiên Mộng dậy nhưng lại không thấy hắn đâu. Bạch Phụng quay ra đám người kia hỏi

"Cái tên tiểu tử Thiên Mộng kia đi đâu rồi ?"

"Sư huynh, cái này bọn đệ không biết" - Trần Duy trả lời

"Hắn khi nãy đã ra ngoài rồi. Bạch Phụng, ngươi đứng tại bên ngoài vậy mà hắn đi ra ngươi cũng không biết? " - Phong Nha quay ra nhìn Bạch Phụng

Bạch Phụng cũng là một phen ngỡ ngàng, dù sao cũng là Đấu Tôn Tiền Kỳ cảnh giới vậy mà Thiên Mộng mở cửa ra ngoài hắn lại không phát hiện ra. Cái quan trọng hơn lúc này chính là Thiên Mộng kia rốt cục là đã đi đâu?

Không nghĩ nhiều nữa, Bạch Phụng đem toàn bộ suy nghĩ của mình nói cho những người khác nghe. Phong Nha lông mày chau lại, cảm thấy linh cảm của Bạch Phụng là hoàn toàn có khả năng xảy ra. Chiều ngày hôm nay Long Thiên đúng là cư xử rất lạ, thịt ma thú lục phẩm lại không đụng đũa lấy một lần mà chỉ dùng phần đầu đũa cố ý bôi mỡ lên nhìn thật giống như đôi đũa đã được Long Thiên sử dụng dùng để gắp thịt ăn.

Không chỉ có như vậy, Long Thiên lại còn kín đáo, trong lúc nâng cốc rượu lên đã bôi mỡ lên hai môi nhìn giống như hắn đã ăn món thịt được mang lên. Toàn bộ những cử chỉ này của Long Thiên, Phong Nha đứng tại một bên đều quan sát toàn bộ. Phong Nha hai mắt trợn lên kinh ngạc, trong đầu một chút lập luận liền đoán ra toàn bộ.

Phong Nha trong lòng càng lúc càng ngưỡng mộ Long Thiên, Long Thiên quả nhiên luận về cái gì cũng quá hơn người. Phong Nha thở dài rồi nói

"Bạch Phụng, ngươi không cần phải lo a. Tuy rằng linh cảm của ngươi không sai nhưng mọi chuyện đã được tông chủ giải quyết xong rồi, ngươi hãy cứ thư giãn đi"

Bạch Phụng trong lòng lấy làm ngạc nhiên, Phong Nha kia vì sao lại dám khẳng định mối nguy hại đã được tông chủ giải quyết hết rồi. Bạch Phụng bộ dạng có chút tức giận

"Phong Nha, ngươi dựa vào cái gì mà dám khẳng định?"

"Bạch Phụng, ngươi còn quá ngây thơ nha. Ngày mai mọi chuyện ngươi sẽ rõ thôi!"

Nói rồi Phong Nha nằm xuống trùm chăn ngủ. Bạch Phụng mặc dù đối với Phong Nha có chút tức giận, hắn nói

"Ngươi cứ nằm đấy mà ngủ, không có người thì bọn ta làm!"

Kế hoạch đề ra của Bạch Phụng đó là mỗi đêm cử ra hai người canh gác, nếu có cái gì bất thường liền thông báo với những người còn lại. Sáu người chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm canh gác một đêm, hôm nay là đêm đầu tiên nên đích thân Bạch Phụng sẽ canh gác.

Long Thiên đứng tại bên ngoài, toàn bộ sự việc đều đã biết được, Phong Nha thật khiến cho hắn hài lòng. Long Thiên đối với Bạch Phụng lại thêm vài phần thất vọng, cái tên này thiên phú tuy là cũng có nhưng xem ra đầu óc không thể bằng Phong Nha được. Long Thiên muốn chọn một người không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có đầu óc để làm trưởng lão. Trong số những đệ tử Bá Long Tông hiện tại, Long Thiên xem ra đã chọn ra được một người.

Trời thanh gió mát, đèn lồng toàn bộ đều đã được thổi tắt. Long Thiên mở cửa sổ ra, gió mát ùa vào mang theo một hương thơm thoang thoảng. Long Thiên nhìn lên bầu trời, Đại Nguyên Thế Giới rốt cục là nơi nào. Long Thiên nhớ lại lúc trước, Long Nhân Kỳ gợi ý cho hắn nếu như đột phá Nguyên Thần, trở thành thần bay lên Đại Nguyên Thế giới sẽ có cái thực lực hồi sinh lại Lăng Uyên Uyên và Hồng Duyên.

Thế nhưng để đột phá được Nguyên Thần cảnh giới không phải là chuyện dễ dàng gì, có rất nhiều người chỉ dừng lại ở Hóa Thần Hậu kỳ Đỉnh Phong mà cả đời không đột phá được Nguyên Thần. Huống chi là một tên Luyện Khí Trung Kỳ như hắn, chẳng biết đến khi nào mới đột phá được Đấu Thần chứ đừng nói đến Hóa Thần cảnh hay Nguyên Thần cảnh.

Long Thiên đóng cửa sổ lại, quay lại nhìn thiếu niên bộ dạng ngái ngủ đang đứng ngáp. Thiên Mộng từ nãy đã đứng ở đó, Long Thiên mới chỉ nhận ra sự hiện diện của hắn thông qua tiếng ngáp buồn ngủ. Long Thiên cười hỏi

"Việc ta giao phó ngươi đã làm xong chưa?"

"Nhạc phụ đại nhân, việc người giao phó ta đã hoàn thành" - Thiên Mộng trả lời

Long Thiên hài lòng đặt một tay lên vai Thiên Mộng, hắn nói

"Làm tốt lắm! Giờ thì hãy đi nghỉ đi!"

"Dạ!"

Thiên Mộng lăng không vi bộ, bàn chân cách mặt đất một gang tay, từng bước bước ra ngoài cửa. Long Thiên cài then cửa lại, miệng cười gian tà

"Huyền Thiên Minh, ngươi nghĩ ta là con mồi của ngươi thế nhưng rốt cuộc ngươi lại là con mồi của ta"

Huyền Thiên Minh nếu như đường đường chính chính muốn diệt Long Thiên thì Long Thiên tất nhiên chỉ biết bỏ chạy, thế nhưng muốn trong bóng tối diệt Long Thiên thì lão xem chừng phải tu luyện thêm mấy trăm năm nữa.

Sáng ngày hôm sau khu Hạ ồn ào vô cùng, những tiếng ồn ào bên ngoài đã đánh thức Long Thiên. Long Thiên chẳng cần ra ngoài xem thử cũng biết chuyện gì đang diễn ra, hắn y phục chỉnh tề, mở cửa. Long Thiên vừa mới lộ mặt ra ngoài đã làm bộ dạng ngơ ngác, hắn tùy ý túm lại một tên đệ tử của một tông môn nào đó rồi hỏi chuyện

"Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"

Đệ tử kia nhìn thấy Long Thiên bộ dạng liền có chút sợ hãi, bất quá hắn không thể đối với Long Thiên mà đắc tội được. Tên đệ tử chỉ về phía một căn phòng ngoài cửa đang có các tông chủ tụ tập rồi giải thích

"Hôm qua Trần tông chủ vẫn còn khỏe mạnh thế nhưng không hiểu vì sao đêm qua lại đột ngột tạ thế. "

"Cái gì? Trần tông chủ chết rồi?"

Long Thiên ngạc nhiên bộ dạng, vừa rồi cố ý nói lớn để thu hút sự chú ý của những người gần đó. Long Thiên quay người vội vã đi về phía căn phòng của Trần tông chủ, người đứng bên ngoài căn phòng nhìn thấy Long Thiên liền vội tránh đường.

Long Thiên bước vào bên trong thì thấy Huyền Thiên Minh đang ngồi trên một chiếc ghế đặt ở cạnh giường, trên giường là thi thể của Trần tông chủ. Long Thiên bộ dạng hoang mang lo sợ

"Trần tông chủ vì sao mà chết, các vị có biết không?"

Những tông chủ có mặt ở đây người nọ nhìn người kia, rồi thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía Huyền Thiên Minh, rồi cuối cùng một người lên tiếng

"Long tông chủ không cần lo lắng, Trần tông chủ chỉ là vì trúng gió mà chết thôi"

"Trúng gió? Người tu luyện lại có thể trúng gió mà chết? Các người coi ta là con nít hay sao?", Long Thiên trong đầu thầm nghĩ nhưng rồi hắn cũng mặc kệ. Long Thiên trong lòng thừa biết lý do vì sao Trần tông chủ kia lại chết.

Hắn chết là bởi vì ăn miếng thịt ma thú mà Long Thiên cho. Đúng như Long Thiên dự đoán, trong thịt và rượu đều có độc, độc này không không màu không mùi không vị nên rất khó nhận ra, hơn nữa lại không lập tức giết chết người trúng độc mà ngấm từ từ để vài canh giờ sau mới chết. Long Thiên trong lòng cười tà, tâm kế của Huyền Thiên Minh lẽ nào Long Thiên hắn lại không nhận ra.

.

.

.

P/s: Đừng quên ấn "Cảm ơn" ở cuối chương để ủng hộ tác giả nhé!

Peanut - thành viên trong nhóm tác giả tại truyenyy.com