Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ
"Khởi bẩm công chúa, hiện giờ quân định quân số gia tăng so với trước đây tăng gấp hai lần. Theo như tin tình báo, một số Đệ Cửu Tông và Đệ Bát Tông đã bị bọn họ lôi kéo gia nhập." - Trương Kiên, một viên tướng dưới trướng Lâm Phụng Nhi bẩm báo
"Quân số cụ thể của bọn chúng hiện giờ là bao nhiêu?" - Lâm Phụng Nhi lạnh nhạt hỏi
"Bẩm công chúa, quân số hiện giờ của bọn chúng là hai mươi vạn quân." - Trương Kiên trả lời
"Công chúa, quân ta chỉ có mười vạn, quân địch lại đông gấp hai lần. Thuộc hạ thấy chúng ta nên xin bệ hạ gửi thêm quân đến tiếp viện thì hơn" - Lăng Thanh Thanh, một viên tướng dưới trướng Lâm Phụng Nhi nói
"Lăng Thanh Thanh, ngươi nói cho ta nghe trên chiến trường yếu tố nào quyết định chiến thắng?" - Lâm Phụng Nhi vốn đang nhìn bản đồ, nghe được Lăng Thanh Thanh vừa rồi nói ra liền chuyển sang nhìn nàng
"Khởi bẩm công chúa, yếu tố tạo nên chiến thắng là: Quân số, chiến lược, thực lực cảnh giới." - Thanh Thanh trả lời
"Ngươi nói không sai, có điều yếu tố tạo ra chiến thắng chỉ có hai thứ mà thôi. Thứ nhất là thực lực cảnh giới, thứ hai là chiến lược. Quân số không nói lên được cái gì cả, quan trọng nhất vẫn là chiến lược của người cầm quân. Tại sao người xưa lại có câu "Hổ cốt tinh không cốt đông, quân cốt tinh nhuệ không cốt số lượng" ?"
Lời này của Lâm Phụng Nhi nói ra liền khiến Lăng Thanh Thanh im bặt. Những gì Lâm Phụng Nhi nói hoàn toàn có lý, tự cổ chí kim thực lực cảnh giới là một điều vô cùng quan trọng vì đây là một thế giới cường giả vi tôn nên không nói làm gì. Còn về mặt quân số, trong lịch sử đại lục về khía cạnh các đế quốc chiến tranh, trong thời loạn lạc đã có vô số những vị tướng tài ba, trong những tình cảnh khó khăn nhất vẫn làm ra được kỳ tích.
Đặc biệt là chiến thắng liên quân ba cường quốc bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ đất nước của Lâm Thiên Phong, gia gia của Lâm Phụng Nhi. Lâm Thiên Phong trong lúc khó khăn tột cùng, dẫn dắt năm vạn quân đánh bại bảy mươi vạn đại quân của liên minh ba nước xâm lược. Cũng chính nhờ chiến thắng này mà ông được cả đại lục kính trọng, là thần tượng của Phụng Nhi. Lâm Phụng Nhi từ khi sinh ra gia gia của nàng đã đột phá Nguyên Thần cảnh giới, mở vết nứt tại thời không bay lên Đại Nguyên Thế Giới, hay còn là nơi mà người ta gọi là Thần Giới. Nên căn bản từ khi sinh ra Lâm Phụng Nhi đã không được nhìn thấy mặt gia gia của mình mà chỉ có thể biết đến ông qua sử sách cùng những lời kể.
Đại Nguyên Thế Giới mà một khoảng không rộng lớn vô tận, giống như một cái hệ mặt trời khác, có nhiều hành tinh. Nơi này có chút khác biệt so với hệ mặt trời của chúng ta, nó có tổng cộng năm cái hành tinh, tại một khoảng cách nhất định đối với mặt trời, cả năm cái cùng một quỹ đạo giữ khoảng cách với nhau xoay quanh mặt trời. Nơi này tên vốn dĩ là Đại Nguyên Thế Giới, nhưng mỗi một hành tinh lại gọi nó bằng một cái tên khác nhau, ví dụ như Thần Giới.
Người sau khi tu luyện đạt đến Nguyên Thần cảnh giới sẽ lại tiếp tục tu luyện tại Đại Nguyên Thế Giới với những cảnh giới quy định chung đối với tất cả những vị thần đến từ các hành tinh khác nhau. Các vị thần tiến đến Đại Nguyên Thế Giới không đơn giản chỉ để tiếp tục tu luyện, mà còn đảm nhận vai trò quan trọng đó là bảo vệ Đại Nguyên Thế Giới trước tà ma dị tộc ở trong vũ trụ.
Đại Nguyên Thế Giới bao gồm năm cái hành tinh, hành tinh nào cũng có người sinh sống, có người tu luyện. Trong những hành tinh này tồn tại hai mươi cổ tộc, những cổ tộc này có Đại Nguyên Lệnh Bài có thể tiến đến Đại Thiên Thế Giới. Đại Nguyên Lệnh Bài thường được sử dụng khi Đại Nguyên Thế Giới rơi vào tình trạng nguy hiểm, cần các cổ tộc phái người tới chi viện. Hai mươi cổ tộc thực lực vô cùng lớn nên tại Đại Nguyên Thế Giới được các thần nhân tương đối xem trọng, tại thế giới của mình, tầm ảnh hưởng của những cổ tộc này cũng vô cùng lớn, không ai dám động vào.
Lâm Phụng Nhi cả đời mong ước sau này có thể tu luyện đến Nguyên Thần cảnh, đến Đại Nguyên Thế Giới gặp gỡ gia gia của nàng. Thế nhưng hôn sự của nàng đã định, năm sau nàng sẽ phải lấy hoàng thái tử của Phong Vũ đế quốc. Nghĩ đến đây không khỏi khiến Lâm Phụng Nhi cảm thấy có chút nản lòng, giá như nàng là nam nhân thì có lẽ Nguyên Thần cảnh giới đối với nàng hoàn toàn có khả năng. Lâm Phụng Nhi trên bản đồ làm bằng da thuộc, chỉ tay về phía một cái hẻm núi rồi giải thích chiến thuật.
Long Thiên căn bản chỉ là một tên dắt ngựa cho Lâm Phụng Nhi, so với đám binh lính trong quân đội vẫn là có tiếng nói hơn một chút nhưng không đủ tư cách để bước vào đại bản doanh nghe phổ biến chiến thuật mà chỉ đứng ở bên ngoài mà thôi. Long Thiên hiện giờ so với trước đây tính cách đã thay đổi khá nhiều, không còn quá cứng nhắc, mà thay vào đó điềm tĩnh hơn cùng cẩn trọng hơn.
Hắn nếu như là trước đây chắc chắn vị trí làm một tên dắt ngựa thấp kém nhất định không bao giờ làm, hắn đường đường là ông trùm hắc đạo nổi tiếng thế giới, là tông chủ của Bá Long Tông, công việc này sao hắn có thể chấp nhận làm. Nhưng hắn của hiện giờ, để có thể nhanh chóng trở về tông môn, lấy đại cục làm trọng chấp nhận bỏ qua thể diện. Làm một tay dắt ngựa đối với hắn hiện giờ cũng không có quan trọng, quan trọng là thương thế đã được chữa lành, tiếp đó là sau này làm sao để trốn thoát khỏi cô công chúa kia.
"Nếu ngươi dám có ý định bỏ trốn, ta nhất định không tha cho ngươi"
Một giọng nói lạnh như hàn băng ghé vào tai hắn làm hắn giật mình, toàn thân nổi cả da gà. Long Thiên trong lòng có chút bất ngờ, Lâm Phụng Nhi từ khi nào lại đứng sau lưng của hắn? Quan trọng hơn là Lâm Phụng Nhi có lẽ đã phát giác ý đồ của hắn, hắn nhất định phải diễn cho thật tốt để Lâm Phụng Nhi loại bỏ nghi ngờ. Long Thiên cười ngây ngô, tay gãi gãi đầu
"Công chúa điện hạ đang nói gì vậy? Được phụng sự cho một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành như công chúa, ta đây mong muốn cả đời bên cạnh còn chẳng được, vì sao lại muốn bỏ trốn?"
Lâm Phụng Nhi hai mắt nhìn thẳng vào mắt Long Thiên như muốn kiểm định hắn có phải đang nói dối hay không, thế nhưng bất quá cái này đối với Long Thiên chỉ là trò trẻ con, hắn chính là nói dối đỉnh cấp đến cả máy "Thật - Dối" còn không không phát hiện được huống chi là Lâm Phụng Nhi. Lâm Phụng Nhi thấy Long Thiên đối diện mắt chạm mắt không chút xao động liền lạnh nhạt quay đi, nàng nói
"Quân đội hiện giờ thiếu người, ngươi từ nay trở thành binh lính"
Long Thiên trong lòng mừng thầm, trở thành binh lính đối với hắn mà nói lại là chuyện tốt. Thế nhưng rất có thể đây là một kế thử của Lâm Phụng Nhi, Long Thiên bày ra một cái bộ dáng sợ sệt
"Công chúa điện hạ, không lẽ người cảm thấy chán ghét ta nên muốn đẩy ta đến chỗ chết sao? Ta thương thế vừa mới hồi phục, lỡ như thực lực so với trước đây kém một chút, ra trận không may tử trận thì sao?"
"Khỏi cần đóng kịch trước mặt ta, thực lực của ngươi ta từ lâu ta đã biết. Muốn giả chết để bỏ trốn sao? Ngươi nghĩ ta không phát giác ý đồ của ngươi?" - Lâm Phụng Nhi lạnh nhạt nói
Long Thiên trong lòng có chút ngạc nhiên, nữ nhân này quả không đơn giản. Hắn cứ nghĩ nàng ta ngực to não nhỏ thế nhưng nào ngờ ngực to, não cũng to. Xem ra hắn không thể tiếp tục trước mặt nàng ta diễn kịch, nếu đã không chơi được bài up thì chơi bài ngửa. Long Thiên thần thái thay đổi, giống như trước đây lạnh tựa hàn băng, giọng nói cùng ngữ điệu cũng thay đổi, không còn vẻ kính cẩn như trước mà là tại thượng
"Ta không có thời gian ở đây chơi mấy trò chém giết, tại một nơi khác gia đình đang đợi ta trở về. Nếu như chuyện đã như thế này, chi bằng cô ghi cho ta một cái nợ ân tình, sau này ta nhất định báo đáp."
Thấy Long Thiên chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, Lâm Phụng Nhi cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại giống như sớm đã dự liệu. Nàng nói
"Không được! Ta còn việc cần dùng đến ngươi, ngươi cho dù có thế nào hiện giờ cũng không thể đi"
"Hài tử của ta sắp chào đời, ngươi không lẽ không thể để cho ta đi sao?" - Long Thiên ngữ khí mang theo một tia tức giận
"Nhi tử của ngươi?"
Lâm Phụng Nhi lông mày chau lại, nàng không nghĩ tới Long Thiên đã chuẩn bị làm cha. Nàng suy nghĩ một hồi, đây cũng có thể chỉ là do hắn diễn kịch chứ không phải là thật. Nhưng rồi quan sát điệu bộ của Long Thiên không có một tia giả tạo, toàn bộ đều là cảm xúc chân thật. Lâm Phụng Nhi lạnh lùng nói
"Nếu là như vậy thì ngươi hãy cứ đi đi"
Long Thiên cảm thấy không giống bình thường, nữ nhân này sao đột nhiên buông tha hắn dễ dàng như vậy. Hắn ban đầu định lập tức rời đi, nhưng nghĩ lại những gì Lâm Phụng Nhi trong thời gian qua đã giúp đỡ cho hắn, hắn liền đi vào quân doanh lấy khôi giáp mặc vào. Lâm Phụng Nhi thấy hắn không rời đi mà đi đến quân doanh, vì không hiểu lắm quyết định của hắn nàng bèn đi theo. Thấy Long Thiên đang mặc lên mình bộ khôi giáp của binh lính, nàng hỏi
"Ngươi chẳng phải rất muốn rời khỏi đây sao?"
"Trước khi đi ta sẽ giúp ngươi thắng trận ngày mai, coi như là báo đáp lại những gì ngươi đã giúp ta trong suốt thời gian qua. Còn lại món nợ ân tình, sau này ta nhất định báo đáp." - hắn trả lời
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Phụng Nhi thống lĩnh năm ngàn kỵ binh cùng giặc phương Bắc hai bên đối diện, mỗi bên bày một cái trận hình khác nhau. Giặc Bắc này có tên gọi là giặc Ngô Bắc, có nghĩa người Ngô sống tại phía Bắc của đế quốc. Sở dĩ lấy tên như vậy cũng một phần do tên khởi xướng, thủ lĩnh là gia chủ của Ngô Gia - Ngô Trung Nhân. Hắn tại phía Bắc đế quốc rất có tiếng tăm, cũng bởi như vậy nên khi hắn muốn xưng vương một vùng, rất nhiều Đệ Cửu Tông cùng Đệ Bát Tông đi theo hắn, ngoài ra còn có một vài cái Đệ Thất Tông.
Ngô Trung Nhân dám đứng lên tạo phản không phải là không có tự tin, hắn sau lưng được một đế quốc chống lưng, binh khí cùng lương thảo hàng tháng được trợ cấp, quân sư cũng là từ đế quốc kia phái tới chỉ huy. Nói một cách chính xác thì Ngô Trung Nhân cũng chỉ là một con rối trong tay cái đế quốc kia mà thôi. Nhận biết vấn đề không đơn giản như bề ngoài nên Lâm Phụng Nhi lần này mới phải đích thân ra trận thảo phạt.
Tướng giặc thần thái kiêu ngạo, cưỡi một con Phong Lang cao khoảng ba mét, răng nanh sắc nhọn. Phong Lang một thân màu xanh lá cây, có lợi thế là tốc độ di chuyển nhanh như gió, bình thường thường sống theo bầy đàn, con trưởng thành đạt kích cỡ giống với con mà viên tướng kia đang cưỡi.
Ma thú vốn được chia thành thập nhất hạng phẩm: Nhất phẩm, Nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm, thánh thú, thần thú. Phong Lang ma thú bất quá chỉ được xếp vào nhị phẩm ma thú mà thôi, so với Xích Diệm Kỳ Lân của Lâm Phụng Nhi vẫn là thua kém một trời một vực.
Hai quân giao chiến một hồi, Lâm Phụng Nhi cho quân rút lui, hướng tới hẻm núi định sẵn mà chạy. Quân Ngô Bắc do một tướng tên Ngô Hoạch cầm quân, thấy Lâm Phụng Nhi bỏ chạy liền vui mừng đuổi theo. Lâm Phụng Nhi xinh đẹp như vậy, hắn vừa nhìn đã mê. Nay thấy Lâm Phụng Nhi bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ lần này quân mình tất thắng, muốn thừa thắng xông lên đuổi theo bắt sống nàng đem về hưởng thụ khoái lạc.
Đáng tiếc đại quân của Ngô Hoạch đuổi đến một cái hẻm núi liền bị đá lớn hai đầu chặn lại, một màn mưa tên từ hai bên bắn xuống làm quân của hắn chết như ngả rạ. Lâm Phụng Nhi lúc này không biết từ đâu xuất hiện, một thân lân giáp bay thẳng đến phía Ngô Hoạch. Ngộ Hoạch đại đao vung lên đỡ một kiếm của Lâm Phụng Nhi, thế nhưng đột nhiên bên tai vang đến một tiếng long ngâm.
"Ngao", Ngô Hoạch cúi xuống thì thấy trên người mình có một cái lỗ thủng khá lớn, ở phía xa xa một tên binh lính đang đứng nhìn hắn, tay xuất chưởng còn chưa thu lại. Ngô Hoạch miệng chảy ra máu đen, ngã bịch xuống đất. Lâm Phụng Nhi cùng Long Thiên có một cái điểm chung, làm việc lớn không quan trọng tiểu tiết. Vừa rồi cả hai phối hợp, nếu như công bằng mà nói lấy hai đánh một là lấy đông hiếp yếu, nhưng hai con người kia chẳng quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần biết hiện giờ chiến thắng đã ở trong tay.
Lâm Phụng Nhi tay cầm thủ cấp của Ngô Hoạch lên, giọng lạnh như băng
"Quân Ngô Bắc nghe đây! Các ngươi nếu như bây giờ bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì ta sẽ tha chết cho các ngươi!"
Đám quân lính của Ngô Bắc nhìn nhau một hồi rồi cùng nhau lần lượt bỏ vũ khí xuống, hai tay đầu hàng. Binh lính của đại quân Lâm Phụng Nhi nhanh chóng đem toàn bộ số binh khí kia thu làm chiến lợi phẩm, những binh lính của quân Ngô Bắc thì toàn bộ đều bị trói lại giải đi. Long Thiên cảm thấy nơi này không còn việc của mình nữa cũng cởi bỏ khôi giáp, chuẩn bị rời đi.
Việc Long Thiên sau trận hôm nay sẽ rời đi, ba viên tướng dưới trướng của Lâm Phụng Nhi cũng đã biết nên không để ý đến hắn. Lâm Phụng Nhi nhìn thấy Long Thiên chuẩn bị rời đi liền đi đến chỗ hắn, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái túi vải, bên trong có hơn năm mươi viên linh thạch trung phẩm, nàng nói
"Đây là phần thưởng của ngươi vì giết được tướng giặc."
Long Thiên nhìn Lâm Phụng Nhi một cái rồi nhận lấy số linh thạch, quay người rời đi, trước khi đi hắn còn nói vọng lại
"Tạm biệt!"
.
.
P/s: Hãy ấn "Cảm ơn" ở cuối chương, vì nó miễn phí mà ^^