Người đăng: ๖ۣۜThần๖ۣۜNgủ
Tại một cái sân trong khu nhà ở dành cho công công thái giám, có một thiếu niên đang thi triển một bộ quyền pháp. Quyền pháp này thiên biến vạn hóa, biến hóa không lường, mỗi một quyền đánh ra lại phát ra một tiếng vù vù. Đánh qua đánh lại một hồi, thiếu niên lại chuyển tư thế, toàn thân phát ra tiếng tựa như rồng hô hấp. Thiếu niên hai tay đánh ra liên tiếng hai chưởng, chưởng lực đánh tới kèm theo hai tiếng long ngâm uy mãnh.
Tại trong sân, hai cái tảng đá lớn cao chừng hai mét, rộng hơn một mét, cả hai đều bị long chưởng đánh cho nát thành ngàn mảnh, tứ phía bay đi. Thiếu niên vẫn chưa dừng lại, toàn thân uốn éo, hai tay linh động, quanh người linh lực hóa thành một con rồng trong suốt to lớn cuốn quanh. Thiếu niên hai hay hướng lên trời, long chưởng lập tức bay vọt lên trời kèm theo một tiếng long ngâm.
Nửa năm trôi qua, Long Thiên thương thế đã hoàn toàn bình phục. Long Thiên lấy khăn lau mồ hôi, hắn đã lâu không vận động, hôm nay vận động một chút cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Thương thế của ta đã bình phục, thế nhưng bất quá trên người lại một đồng không có. Chi bằng cứ tạm thời ở lại một thời gian để kiếm chút tiền rồi hẵng bỏ trốn."
Long Thiên chợt nhớ ra bản thân cũng biết luyện dược, thế nhưng bất quá hắn chỉ luyện được cửu phẩm linh đan, bát phẩm trở lên đều không có khả năng. Trước mắt Long Thiên vẫn cứ phải kiếm một chút tiền để đi mua nguyên liệu về.
Long Thiên còn đang mải suy nghĩ thì một đám thị vệ từ đâu xuất hiện bao vây lấy hắn, toàn bộ gươm đao xuất ra, hai mắt tràn đầy sát khí. Tên đội trưởng đội thị vệ, vẻ mặt lãnh khốc, giọng lạnh như băng
"Bọn ta vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ đây. Ngươi là kẻ nào? Là thích khách?"
"Đại hiểu lầm rồi a. Ta chỉ là một tên công công, hồi nãy ta mới học được một bộ công pháp mới nên đem ra luyện thử thôi a" - Long Thiên cười khổ
"Tin ngươi mới là lạ. Mau trói hắn lại!" - tên đội trưởng lớn tiếng nói
Ngay lúc này, một tiểu thái giám từ bên ngoài cửa đi vào
"Long Thiên, công chúa điện hạ cho gọi ngươi" - vị tiểu thái giám nói
Nghe thấy lời này, tên đội trưởng đội thị vệ hai mắt nheo lại quay sang nhìn vị tiểu công công kia. Tiểu công công thấy cả đội thị vệ đao kiếm hướng về phía Long Thiên liền vô cùng lo lắng hỏi
"Triển thị vệ, người này là nô tài của công chúa, được công chúa đặc biệt mang về. Hắn phạm phải tội gì sao?"
"Nếu là nô tài của tam công chúa vậy thì tha cho ngươi một lần. Có lẽ người mới nên không biết, ở tại hoàng cung ngoại trừ người thuộc hoàng thất còn lại không được phép luyện công. Nếu như còn có lần sau vi phạm ta sẽ lấy thủ cấp của ngươi" - tên đội trưởng nói
Nói rồi cả đội thị về binh khí thu hồi, quay người rời đi. Long Thiên vừa rồi cũng quá vô ý, hắn nghĩ đây là đâu mà lại có thể tùy ý thi triển Bá Long Thập Nhị Chưởng như vậy. Cũng thật may là tên đội trưởng đội thị vệ kia dễ tính bỏ qua, nếu không cái mạng nhỏ của hắn đảm bảo không còn. Tiểu thái giám kia trừng mắt, lớn tiếng
"Còn không mau đi thay đồ?"
Long Thiên vội vàng đi tắm rửa rồi sửa soạn quần áo rồi đi theo vị tiểu thái giám kia. Hoàng cung rộng lớn vô cùng, đối với Long Thiên tựa hồ giống như một cái đại mê cung, chỉ không để ý một chút thôi là lập tức sẽ bị lạc. Ở trong cung nửa năm thế nhưng đây lại là lần đầu tiên Long Thiên được du ngoạn hoàng cung một chuyến.
Hoàng cung rộng lớn vô cùng, cứ đi một đoạn lại gặp một đội thị vệ hơn hai mươi người đi tuần tra, thân mặc lân giáp, hông đeo Bảo Khí. Long Thiên đoán là toàn bộ thị vệ trong hoàng cung này tu vi so với hắn cao hơn rất nhiều. Long Thiên thầm than một tiếng, mấy cái tông chủ Đệ Thất Tông so với những thị vệ này còn không bằng.
Long Thiên cứ thế đi theo tiể thái giám đi hết nửa ngày trời mới đến một cái hoa viên, ở giữa hoa viên có một cái tiểu lâu, tại đó công chúa đang ngồi uống trà, phía sau có hai nha hoàn đứng phe phẩy quạt. Long Thiên trước mặt thi lễ một cái
"Tham kiến công chúa!"
"Đứng dậy đi!" - Lâm Phụng Nhi nói
"Tạ ơn công chúa!"
Long Thiên hiện giờ dù sao cũng là đang ở Đại Nam đế quốc, đối với công chúa đương nhiên phải hết mực cung kính. Tam công chúa Lâm Phụng Nhi hai tay đặt tách trà xuống chiếc bàn được làm bằng sứ, nàng nói
"Ngươi thương thế đã bình phục, từ mai sẽ bắt đầu công việc của mình"
"Công việc của ta? Không lẽ.....??"
Long Thiên mặt hơi xanh lại, hai tay che tại vị trí cái chân thứ ba. Nam nhân làm người hầu ở trong cung, chỉ có thể là thái giám chứ là gì. Long Thiên nếu như bị đem ra cắt mất khúc thịt thừa chẳng phải sẽ rất thảm sao. Lâm Phụng Nhi thấy bộ dạng sợ hãi của Long Thiên liền cười tà một cái
"Đừng lo, cái đó của ngươi còn có lúc dùng tới. Ta không cắt phần thịt thừa ấy đâu"
"Việc cần dùng đến chỗ thịt thừa của ta sao? Cái này lại càng thêm đáng nghi, không lẽ nàng ta vừa mới thấy ta liền muốn cùng ta lên giường? Haizzz......Nàng ta rốt cuộc đối với ta là đang muốn giở trò gì?", Long Thiên chau mày. Hắn hỏi
"Vậy công việc của ta là làm cái gì?"
"Phía Bắc có giặc hoành hành, ngày mai bổn cung sẽ xin phụ hoàng cho thống lĩnh đại quân đi thảo phạt. Công việc của ngươi là dắt ngựa cho bổn cung" - Lâm Phụng Nhi nói
"Chỉ là dắt ngựa, cái này cũng không tệ", Long Thiên thở phào một cái. Nói là dắt ngựa, nhưng sự thực khủng khiếp hơn gấp nhiều lần. Long Thiên tay cầm một sợi dây cương, sợ đến xanh mặt, sau lưng mồ hôi lạnh vã ra.
Thú cưỡi của Lâm Phụng Nhi chính là Xích Diệm Kỳ Lân, một trong số những thánh thú vô cùng đáng sợ. Người ta đồn rằng, Xích Diệm Kỳ Lân này chỉ cần hắt xì một cái, cả một toàn thành lập tức bị thiêu thành tro bụi. Long Thiên lúc này chính là sợ Xích Diệm Kỳ lân kia hắt xì một cái liền đem hắn nướng thành than.
Long Thiên trong lòng cũng có chút khó hiểu, dẫu sao Lâm Phụng Nhi cũng là nữ nhi, việc đánh giặc xưa này không phải chỉ giao cho nam nhi đảm nhiệm hay sao. Không lẽ nam nhân tại cái đế quốc này đều đã chết hết cả rồi hay sao mà lại để cho một nữ nhân làm thống soái thống lĩnh đại quân ra trận.
Tuy nhiên có một điều Long Thiên có thể đoán được, thực lực của Lâm Phụng Nhi tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Nói gì thì nói Xích Diệm Kỳ Lân kia cũng là thuộc hàng Thánh Thú, đem so với Hắc Đế Bá Vương Long cũng chỉ kém có một bậc. Để có thể hàng phục một thánh thú, ắt hẳn phải có thực lực cường đại, thấp nhất cũng trên Đấu Đế cảnh giới.
Long Thiên đối với ma thú hiểu biết cũng không nhiều, bất quá đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con ma thú thực sự. Nói là ma thú thực sự cũng bởi Hắc Đế Bá Vương Long chỉ là ma thú tồn tại ở thể linh hồn, hơn nữa nó còn phụ thuộc vào cấp bậc của tông môn mà kích thước khác nhau. Còn Xích Diệm Kỳ Lân này lại khác, nó là một ma thú thực thụ bằng xương bằng thịt, kích cỡ cũng chỉ cao hai mét mà thôi.
Ma thú cường đại hay không cường đại cũng không phụ thuộc quá nhiều vào kích cỡ bên ngoài, Tử Độc Vương Xà kích cỡ tối đa chỉ bằng một ngón tay trỏ thế nhưng lại là Thần Thú, Cuồng Bạo Linh Viên thân cao mười mét thế nhưng lại chỉ là hàng thấp nhất trong ma thú.
Bất quá thực chất Xích Diệm Kỳ Lân của Lâm Phụng Nhi chỉ là một con non còn chưa trưởng thành, nếu muốn hàng phục chỉ cần thực lực Đấu Tông Hậu Kỳ Đỉnh Phong là được. Cảnh giới hiện giờ của Phụng Nhi so với các ca ca của nàng cao hơn một chút, cũng chính bởi vậy nên nàng mới được cầm quân ra trận.
Lâm Phụng Nhi tuyệt đối thuộc diện thiên tài tu luyện, sáu tuổi đã đột phá Luyện Thể Tiền Kỳ, tám tuổi đột phá Luyện Khí Tiền Kỳ, mười tuổi đột phá Luyện Thần Tiền Kỳ, mười hai tuổi đột phá Đấu Tôn Tiền Kỳ, hiện giờ mười năm tuổi đã là cường giả Đấu Tông Hậu Kỳ Đỉnh Phong. Thiên phú của nàng trong đại lục chỉ xếp sau thiên tài cấp đại sử thi một chút mà thôi. Cũng bởi bản thân có thiên phú như vậy, Lâm Phụng Nhi lại càng yêu thích tu luyện, chán ghét việc bản thân là một nữ nhi. Nếu như nàng là một nam nhân, khẳng định ngai vàng sau này truyền lại cho nàng.
Phụng Nhi từ nhỏ lại thích đọc binh pháp, trên tường thiên văn, dưới tường địa lý, binh pháp áp dụng xuất quỷ nhập thần. Không chỉ thiên phú tốt, am hiểu dùng binh, nàng lại còn là một luyện dược sư thiên tài. Lâm Phụng Nhi từ nhỏ vốn không tin vào cái gọi là duyên trời, đối với yêu đương lại càng chán ghét. Nàng là nữ nhân đẹp nhất, nhưng cũng là nữ nhân lãnh khốc nhất Long Thiên từng gặp.
Lâm Phụng Nhi hôm nay mặc một bộ lân giáp màu vàng, lân giáp lấp lánh tỏa phát hào quang nhàn nhạt. Lân giáp cùng toàn bộ trang bị trên người Lâm Phụng Nhi đều là Thần Khí, đến cả một con dao nhỏ nàng đem theo người để gọt hoa quả cũng chính là Thần Khí giá trị liên thành. Điều này cũng thật khó trách, Đại Nam đế quốc phồn thịnh như vậy, nàng lại là tam công chúa, trên người toàn bộ trang bị đều là Thần Khí cũng là điều tương đối bình thường.
Long Thiên lúc này trong người đến một món Bảo Khí còn không có, lúc trước còn có Thủy Hàn Kiếm thuộc hàng Thần Khí thế nhưng lúc trước giao cho Hàn Phong, bản thân lại bị dịch chuyển nên thanh Thần Khí đó không có khả năng giữ lại. Thủy Hàn Kiếm là một thanh kiếm mà Long Thiên tương đối yêu thích, vì nó quả thực rất đẹp.
Theo sau Phụng Nhi là ba người, bao gồm hai nữ một nam. Ba người này là ba tướng dưới trướng của Phụng Nhi, người nào người nấy đều dưới ba mươi tuổi, thú cưỡi bọn họ cũng oai phong không kém Xích Diệm Kỳ Lân của Phụng Nhi. Long Thiên trong lòng dù sao vẫn cảm thấy thật tốt, hắn dù sao cũng chỉ làm công việc dắt "ngựa", vẫn còn hơn là bị cắt phần thịt thừa trở thành thái giám.
Giờ lành đã tới, tiếng tù và cùng tiếng trống trận vang lên. Tiếng tù và cùng tiếng trống trận này chính là một cái phong tục của Đại Nam đế quốc, nó được dùng để khích lệ tinh thần cho đại quân. Đại quân do Lâm Phụng Nhi dẫn đầu diễu hành trong kinh thành, hai bên người dân đứng tụ tập cổ vũ tinh thần. Đa phần nam nhân tụ tập tại đây chẳng qua là để chiêm ngưỡng nhan sắc của Lâm Phụng Nhi để đêm về còn có cái giải tỏa.
"Công chúa, lần này xuất chinh khi nào mới trở về?" - Long Thiên hỏi nhỏ
"Cái này ta cũng không biết. Khi nào quân giặc bị diệt sạch thì khi đó sẽ trở về" - Phụng Nhi nhỏ tiếng trả lời
Ba người phía sau ánh nhìn đều hướng về Long Thiên, nam nhân này là ai mà tam công chúa lại hạ mình trò chuyện. Long Thiên đối với việc đi thảo phạt này cũng không có quan tâm, hắn trong lòng còn cảm thấy mừng. Khi hai quân giao chiến, tình thế hỗn loạn, hắn liền có thể nhân cơ hội đó mà bỏ trốn. Long Thiên ngoài bỏ trốn ra cũng không có khả năng làm gì khác, luận về tu vi hay cái gì, hắn đem so với Lâm Phụng Nhi đều không bằng, ở trong hoàng cung hắn còn không bằng một tên thị vệ. Lần này ra khỏi hoàng cung, lại đi đánh giặc, chẳng phải là cơ hội tốt để hắn có thể bỏ trốn sao.