“Biên....Hòa!”
Minh lặng người nhìn khung cảnh hoang tàn đổ nát mà thất thần. Biên Hòa giáp với Sài thành, tưởng chừng như nơi đây sẽ phồn hoa không kém nhưng ở thế giới này trái ngược hoàn toàn. Thiên Địa Hội chỉ bảo an cho phạm vi Sài thành và thực hiện bảo vệ một số địa danh theo thỏa thuận chung giữa các thế lực, còn lại sẽ không can hệ tới bất cứ chuyện gì khác. Vì thế khi chiếc máy VR-21 được tung ra, cũng là lúc người VR chơi game xuất hiện tạo ra một làn sóng tranh giành khốc liệt, Biên Hòa và các vùng lân cận là lựa chọn hàng đầu của người chơi để thử nghiệm sức mạnh trong mơ vừa có được. Nơi đây nhanh chóng bị nghiền nát một cách thê thảm…
Đổ nát tới mức không còn xác định được lối đi, Minh buộc phải bật Mắt Thần để dò đường.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Minh tự hỏi dù đoán được nguyên nhân nhưng hắn vẫn không thể tin nổi vào mắt mình.
“Nhà…!”
Đứng đúng vị trí nơi có căn nhà thân yêu của mình ở thế giới bên ngoài nhưng nơi đây chỉ là một hồ nước nhỏ đã khô. Minh càng thêm bất ngờ, hắn lặng người hồi lâu rồi đột nhiên cười thầm.
“Định mệnh…ở đây lấy bối cảnh sau tận thế nên chỗ này chưa có ai tới xây dựng…!”
Minh lầm bầm nói với chính mình, quả thật có rất nhiều sự khác biệt giữa hai thế giới không chỉ vì ảnh hưởng bởi người VR mà còn do hậu quả của tận thế.
Nói xong, Minh chợt chau mày tập trung lắng nghe rồi lập tức phóng tới trốn sau một căn nhà sụp đổ.
Chỉ vài giây sau, một nhóm người đi thành hàng dọc với sự khẩn trương, họ ngang qua nơi Minh vừa đứng trước đó. Từ xa, hắn trợn mắt khó tin nhìn theo nhóm người kia và tiếp tục hỏi thầm:
“VR mà trông như nô lệ vậy? Không lẽ…!”
Bỏ lửng câu nói, Minh âm thâm đi theo nhóm người kia, chỉ là phán đoán và chắp ghép những thông tin có được từ Minh Nguyệt, Minh biết người VR chịu làm nô lệ chỉ có thể là những người vào thế giới này bằng con đường ‘chợ đen’ giống mình. Bởi những người dùng máy VR – 21 không đời nào chịu làm nô lệ cho kẻ khác, nếu bị đàn áp quá mức, họ chấp nhận bỏ nhân vật hiện tại để tạo nhân vật mới chơi lại từ đầu mà không ai nhận ra…
Men theo một lối nhỏ xuyên qua những đống bê tông, nhóm người kia dừng lại trước một khoảng đất bằng phẳng trống trải, tản ra nhìn xung quanh như kiểm tra xem có bị theo dõi hay không trong khi một người dùng phép thuật sắp xếp những viên sỏi thành một kí hiệu trên mặt đất. Minh núp cách đó khá xa nhưng nhờ có Mắt Thần zoom lên, hắn thấy rõ mọi hành động của nhóm người kia.
Ngay khi kí hiệu được xếp hoàn tất, mặt đất xuất hiện một vòng sáng và cả nhóm người biến mất…
“Cổng không gian?” Minh cẩn trọng tiến tới, hắn chỉ đoán mò chứ không rành phép thuật nên không biết rõ.
“Sai…đó là thuật độn thổ!”
“Ối đệt…Tên tăng sư thối!” Giọng nói vang lên ngay sau lưng khiến Minh giật bắn mình, hắn uất quá chửi luôn vì bị Đạo Đồng dọa sợ suýt vãi ra quần.
Tiểu Đạo Đồng không quan tâm, nhìn khoảng đất trống kia và nói: “Ta chỉ theo ngươi đến đây thôi!”
Minh vẫn chưa hoàn hồn, hắn kéo tay áo Đạo Đồng hỏi: “Ngươi vừa nói đám người kia dùng thuật độn thổ?”
“Đúng!”
Câu trả lời chắc nịch làm Minh tỉnh hắn, hắn thoáng rùng mình khi nghĩ tới một kẻ dùng thuật độn thổ trước đó, một kẻ rất mạnh.
“Sao…ta nghe nói thuật đổn thổ chỉ có…Tôn Vinh làm được?”
“Ngươi biết gã? Nhưng vừa nãy không phải những người kia dùng thuật độn thổ mà thực ra đó là do một bảo vật vận hành, những người kia chỉ kích hoạt món bảo vật đó thôi!” Đạo Đồng nói.
Minh thở dài nhẹ nhõm rồi ưỡn ngực khoe: “Không những biết mà còn đụng độ gã và an toàn trở về nữa!”
Đạo Đồng gật gù: “Vậy ngươi nên cầu may cho lần tới, vì ta biết Hầu Nhân tộc có người ở khắp nơi, chúng ẩn danh rất giỏi và không nhất thiết phải là…khỉ!”
Minh bĩu môi: “Còn ta có thể nhận ra chúng trước khi chúng nhận ra ta!”
Đạo Đồng không muốn cãi cọ hơn thua nên chỉ mỉm cười cho qua, “Ta phải trở về đây, đừng quên…chuyện kia…!”
Minh gật đầu: “Ta nhớ mà…” Rồi hắn chợt nhớ tới khoảng đất trống kia nên hỏi vội: “ Bên kia cái….cửa độn thổ là gì vậy?”
“Thứ đó gọi là Địa Ốc. Còn bên dưới là gì thì ngươi tự tìm hiểu đi!” Nói xong, Đạo Đồng biến mất.
“Tăng sư thối! Không phải ta đang tìm hiểu với ngươi sao tên khốn!:” Minh bực dọc chửi theo.
Hắn nhìn quanh kiểm tra một lượt rồi tiến lại bãi đất trống, cẩn thận xếp những viên sỏi lại thành kí tự như nhóm người kia vừa làm, lập tức mặt đất lóe sáng và Minh nhận ra mình đang ở một nơi khá tối. Phía trước là một con đường thẳng trông như hành lang của một dãy nhà.
Minh cẩn trọng bước ra, không có người làm hắn càng lo lắng vì không biết là may hay bọn chúng đã biết nên đang chuẩn bị úp sọt mình…
“Có cầu thang đi xuống luôn…!” Minh đi một đoạn ngắn thì thấy một cầu thang dẫn đi xuống dưới.
Đang phân vân không biết nên đi thẳng theo hành lang hay nên đi xuống khám phá, Minh khựng người và quyết định vọt xuống cầu thang thay vì chạy lại bãi đất trống mà hắn vừa ra khỏi. Tiếng cửa mở, tiếng bước chân và tiếng nói cưới sảng khoái kèm theo tiếng la hét từ bên trong căn phòng vừa mở cửa.
“Vãi thật, đúng là địa ốc, kiến trúc y chang một tòa nhà nhiều tầng nhiều phòng ở thế giới bên ngoài…!” Minh nói thầm khi vừa xuống tầng dưới và chiêm ngưỡng kết cấu, càng xuống dưới trang trí càng đẹp và sang trọng quý phái.
Trở lên tầng trên, Minh dò xét kĩ càng rồi bước theo hành lang, tới căn phòng vừa vang lên tiếng la hét, hắn ghé mắt nhìn vào thì giật mình kinh hãi. Hàng loạt nam nhân bị lột truồng và treo hai tay lơ lửng trên không, trên người bầm tím và đủ mọi loại thương tích. Hầu hết đều là thanh thiếu niên còn trẻ, chỉ có vài người trên 20 tuổi nhưng tất cả đều chung một đặc điểm, tất cả đều là VR.
Minh nhìn qua một lượt rồi bước đi, hắn đoán mấy tên bị treo đó là những thằng chơi ngu như mình, bất chấp mọi thứ để vào game bằng cách tìm tới đám người ở chợ đen. Cả tầng này đều là những những căn phòng tra tấn tương tự, nhưng một nửa số nạn nhân là VR, còn một nửa là con người bản địa và các chủng tộc bán nhân khác.
Cuối hành lang lại có cầu thang đi xuống, không hiểu rõ nơi này nên Minh phân vân nên xuống hay trở ra. Và rồi có người giúp hắn quyết định, tiếng bước chân vọng lại từ ‘bãi đất ra vào’ khiến hắn buộc phải chạy xuống cầu thang để trốn.
Lúc đầu hắn cũng đã xuống nhưng rồi lại đi lên, còn bây giờ hắn đang ở cuối dãy hành lang, một tràng âm thanh ồn ào la hét vọng lại từ cánh cửa cần đó khiến Minh tò mò tiến lại.
Bên trong là một căn phòng nhỏ với hơn 10 người VR đang bu quanh một ai đó, nhưng khác biết với tầng trên, ở tầng này những người kia không bị trói và đánh đập.
Qua thời gian làm quen và lịch luyện, thính giác của Minh đã trở nên rất nhạy, và hắn đang nghe được tiếng bước chân đang xuống cầu thang từ cả hai phía…
“Khốn nạn thật!” Minh nghiến răng vì không còn đường chạy.
Không còn cách nào khác, hắn đẩy cửa bước vào căn phòng trước mặt. Sự xuất hiện của Minh không làm những người trong phòng ngạc nhiên, thậm chí có người còn cười nhạt nói lớn: “Lính mới kìa bay!”
Tiếng bước chân tiến sát đến cửa, Minh lách mình nép sau cánh cửa đang khép hờ. Lúc này những người trong phòng mới nhận ra sự khác biết từ hắn mà tròn mắt ngạc nhiên.
“Chuyện gì?”
Một tên to cao vạm vỡ mặc bộ đồ bảo vệ trùm kín mặt, đấm rầm rầm vào cánh cửa hỏi vọng vào. Minh chỉ biết dùng ánh mắt cầu cứu và khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng nói.
Những người trong phòng không trả lời mà chỉ đứng tròn mắt nhìn khiến tên bảo vệ đẩy cửa bước tới một bước xem xét. Minh đứng sau cánh cửa nín thở dùng tay đỡ thật nhẹ để tên kia không đoán được có vật cản phía sau.
Lúc này, một người trong phòng cao lớn không kém tên bảo vệ chợt chuyển thái độ, bước tới tránh sang một bên, những người còn lại cũng tự động lách sang để lộ ra một người khác đang nằm dưới sàn thoi thóp, trên người đầy máu.
“Hừm…!” Tên bảo vệ cười đểu khi thấy người đó rồi bỏ đi.
Minh đóng cửa lại rồi mới dám thở dài nhẹ nhõm, nhưng hắn nhanh chóng trở lại hiện thực, lập tức cúi đầu cảm ơn những người đang đứng trước mặt.
“Ngươi không phải tù nhân?” Người cao lớn bước tới hỏi Minh.
“À…cháu…không biết nơi này là gì nên…tò mò vào xem thử!”
Phía sau vang lên một loạt tiếng thở dài kèm theo những lời bàn tán mà Minh nghe được một câu rõ nhất đó là: “Người ta muốn ra không được, còn ngươi thì tự mò vào!”
Người cao lớn bước thêm một bước, Minh cảm nhận như người này đang soi xét mọi ngóc ngách trên người mình.
“Vậy thì…xui cho ngươi rồi…! Cánh cửa thoát ra chỉ cách đây một dãy hành lang và 2 tầng cầu thang nhưng chưa ai ‘thoát ra” đúng nghĩa.”
“Ta biết ngươi đang nghĩ rằng mình tự vào được thì sẽ tự ra được. Nhưng có nhiều người đã từng thử và đều thất bại, nhận được kết cục mà ngươi không muốn nghĩ tới đâu, vì đây là…Chợ đen!”
Giờ thì Minh đã rõ, đây chính là căn cứ trong thế giới VR của bọn chợ đen, nơi chúng bắt nhốt những người ‘chơi game lậu’ như hắn.
“Nhưng…trước khi vào đây, cháu đã thấy một nhóm VR được đi lại tự do trên kia!” Minh thắc mắc.
Người đàn ông kia tiến thêm một bước nữa, hiện tại chỉ cách Minh hai bước chân, “Đi lại được chứ không có tự do…!”
“Là sao ạ?”
“Trước khi lên trên mặt đất làm nhiệm vụ, ngươi sẽ bị yểm bùa chú, nếu không trở về đúng thời gian ngươi sẽ chết!”
Thấy Minh đăm chiêu, người đàn ông kia tiến sát hắn và thì thầm: “Nếu không được yểm bùa, cánh cửa kia sẽ chuyển ngươi đến 1 trong những căn phòng ở tầng 1, hoặc tệ hơn thì chuyển xuống dưới tầng này…!”
Minh hít một hơi thật sâu: “Có cách nào…kéo dài thời gian lên mặt đất không?”
Người đàn ông nhíu mày nhìn Minh thật sâu rồi nói: “Có, sắp tới có nhiệm vụ 3 ngày trên mặt đất, ngươi có thể tham gia nhiệm vụ nếu vượt qua hơn 300 người để lọt vào top 8 người mạnh nhất giành lấy nhiệm vụ!”
Phía sau có người tiến tới vỗ lên vai người cao to đang đứng trước mặt Minh rồi nói: “Anh Thành đây đang lĩnh ngộ Thạch hóa nhưng đã từng bị như thế kia khi đụng độ một trong 8 ứng cử viên cho đội nhiệm vụ đặc biệt đó!” Vừa nói người này vừa chỉ về phía người đàn ông đang sống sở chết dở nằm giữa phòng.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của họ, Minh không hề tỏ ra sợ hãi khi bị hù dọa mà chỉ nhìn dáo dác khắp phòng rồi nói: “Cái quan trọng là…làm sao để chúng không phát hiện ra cháu không phải người ở đây!”
Câu nói khiến cả phòng im bặt, ngay cả người đang trọng thương sắp chết cũng cố hé mắt liếc nhìn xem tên trẻ trâu nào vừa phát ngôn…