Chương 68: Thiên địa VR ( game online)

Người thanh niên bặc bộ đồ tu đạo chống cây trượng đang tỏa sáng xuống đất, nhìn xung quanh một lượt rồi lịch sự hướng tới Hồng Nguyệt cúi đầu, khẽ nói:

“Hắn là bạn của ta, không biết đã đắc tội gì với giáo chủ nhưng có thể thả hắn ra được không? Hắn…xanh lè rồi!”

Quả thật Minh ngạt thở đến mức tái xanh mặt mũi, đầu óc đã choáng váng gần tới mức bất tỉnh. Nhưng Hồng Nguyệt chỉ cười nhẹ đáp lại:

“Ta muốn hắn chết!”

Dứt câu, Hồng Nguyệt gia tăng lực bóp chỉ bằng một ý nghĩ khiến Minh thè cả lưỡi ra ngoài. Minh Nguyệt dường như không chịu nổi cảnh Minh bị tra tấn, nàng cố dùng phép, ánh sáng nhẹ như ánh trăng của nàng lóe lên rồi yếu dần và biến mất, Hồng Nguyệt đã khống chế năng lực của nàng cũng chỉ bằng một ý nghĩ. Tả thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, và có một người cũng nhanh không kém, Đạo Đồng đã biến mất ngay khi ánh sáng của Minh Nguyệt vụt tắt…

Roẹt…roẹt…!

Tiểu Đạo đồng hiện ra bên trên đầu Minh, toàn thân hóa thành vàng và bao phủ cơ thể bởi một làn ánh sáng cũng màu vàng. Không có tên chiêu thức hoa mỹ, Tiểu Đạo Đồng tung một chưởng mang theo pháp lực của mình vào tên trẻ trâu đang chảy nước mắt nước mũi, miệng ngáp ngáp như sắp chết…

Uỳnh…!

Tưởng chừng như kẻ trúng đòn là Minh sẽ văng đi hay Đạo Đồng bị một lực nào đó do Hồng Nguyệt tạo ra cản lại, nhưng không, ánh sáng từ đòn thế của Đạo Đồng tỏa ra bao phủ lấy Minh, ngăn cách phép thuật của Hồng Nguyệt đang sử dụng trên hắn.

“Ọc…ặc…!” Minh ngã ra đất hít thở khí trời như chưa từng được hít.

Hành động của Đạo Đồng khiến Hồng Nguyệt bất ngờ, nhưng nàng lại nở nụ cười quyến rũ mê người, môi hồng khẽ động: “Sức mạnh thật kì lạ…pháp lực của ngươi không giống với bất kì kẻ nào ta từng gặp qua. Không những thế, trước đây ta chỉ biết có 2 kẻ luyện được Kim hóa, và giờ ngươi là kẻ thứ ba…!”

Đạo Đồng vẫn lịch sự đáp lại: “Ta không muốn gây chiến, ta chỉ muốn giúp hắn…”

“Muốn cứu hắn…ngươi không đủ sức…và ngươi cũng không có lần sau…” Hồng Nguyệt đáp lại, đồng thời giơ tay vẽ lên không trung một hình thù kì dị.

Tiểu Đạo Đồng biến sắc khi nhìn thấy hình vẽ của Hồng Nguyệt, hắn thốt lên: “Bế cảnh? Nguy rồi…!”

Bế cảnh, một phép thuật cấp cao rất phức tạp, có năng lực làm lệch một khoảng không ra khỏi không gian hiện hữu, nghĩa mọi thứ trong khoảng không đó sẽ tồn tại ở một không gian khác được giới hạn với phép thuật. Và mối liên hệ với thế giới thực tại, cũng là cánh cửa duy nhất để những thứ ở trong không gian này trở về thực tại nằm trong tay người sử dụng Bế cảnh. Đây được xem là một dạng phong ấn giam cầm mạnh mẽ và rất hiếm thấy.

Đạo Đồng thần tốc lao đến túm áo Minh kéo hắn chạy đi, nhưng Hồng Nguyệt đã ra tay trước, mặt đất liền hiện lên một vòng sáng rất rộng khiến Đạo Đồng dừng bước.

Minh khò khè hỏi: “Thại thao…ừng…ại?”

“Chúng ta bị nhốt rồi…không đi được nữa!” Đạo Đồng đặt hắn xuống đất rồi quay lại Hồng Nguyệt. Lúc này cô gái tên Uyển nhi do dự rồi chạy lại đỡ lấy Minh cho hắn dễ thở. Trên trời, Vô Không vẫn bị Hồng Nguyệt giam cầm bằng phép thuật.

Minh lấy ra lọ bột phép thuật, tay chân múa máy khiến Uyển Nhi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý hắn, nàng cầm lọ bột hỏi lại:

“Ngươi muốn ta dùng thứ này chữa thương cho ngươi?”

Minh gật đầu lia lịa: “Lúng lúng…!”

Uyển Nhi lắc đầu: “Không dùng được!”

“Lại thao?” Minh thè lưỡi nói.

“Vì chúng ta vẫn còn ở trong vùng cấm chế của ả kia, không thể dùng được phép thuật, ngay cả sư phụ ta cũng chỉ có thể tạo ra được một kết giới nhỏ bé…” Vừa nói Uyển nhi vừa ngước lên nhìn sư phụ mình.

“Lạo lồng…lùng ược…!” Minh lại hỏi, sau đó đá mắt về phía Tiểu Đạo Đồng. Bị bóp cố khiến hắn mất cả giọng nói.

Uyển nhi nhìn qua, đôi mắt ánh lên sự khâm phục, “Điều này mà ngươi cũng phải hỏi sao?”

Minh tròn mắt ngạc nhiên bằng đôi mắt mà trước đó không lâu còn đang rỉ nước vì đau, có rất nhiều điều đơng giản trong thế giới này hắn chưa biết. Uyển Nhi cũng tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nàng biết hắn không biết thật.

“Ngươi luyện Khí mà không hiểu rõ về năng lực của Khí sao? Luyện thành cảnh giới Thạch hóa có thể biến thành đá đúng không?”

Minh gật đầu.

Uyển nhi nói tiếp: “Từ đá có thể biến thành kim loại nếu tìm được Thạch Nguyên tố đúng không?”

Minh gật đầu, hắn biết Thạch Nguyên tố là tên gọi khác của Nguyên tố tinh hoa, thứ chứa đựng nguyên tố thuần khiết từ đất giúp người sử dụng có thể dùng Khí biến thành vật chất tương ứng.

“Và vàng là một trong những kim loại kháng phép hàng đầu, người biết không?”

Lần này thì Minh đơ người, trước nay hắn cứ nghĩ cảnh giới Thạch hóa chỉ đơn thuần giúp cơ thể và vũ khí thêm cứng chắc. Thậm chí sau khi gặp Hoàng Anh ở miền trung, hắn còn cho rằng biến hình thành vàng ngoài cái đẹp ra thì trong chiến đấu sẽ thua xa biến thành sắt vì sắt cứng hơn vàng. Nhưng cũng vì không ham luyện phép nên hắn không biết được một vài kim loại có thể kháng được phép thuật, và vàng là một trong số đó. Cũng vì lẽ đó mà rất nhiều bảo vật được chế tạo có nguyên liệu làm từ vàng nguyên chất.

Cả hai không nói gì nữa mà cùng nhìn về phía Tiểu Đạo Đồng, người thanh niên này đang đứng trong một kết giới đối diện với Hồng Nguyệt.

“Ta không muốn đánh nhau…!”

“Ngươi nghĩ mình có thể?” Hồng Nguyệt hờ hững.

“Vậy…ta buộc phải ra tay!” Đạo Đồng đáp lại, ngay sau đó thần tốc tung một chưởng vào không khí, một hư ảnh hình bàn tay sáng rực hình thành thần tốc bắn về phía Hồng Nguyệt.

“Sư phụ..!” Minh Nguyệt lo lắng khi thấy Hồng Nguyệt vẫn đứng im. Nàng quá rõ sư phụ của mình, nổi tiếng tàn độc và có một sở thích là dồn người khác vào tuyệt vọng chứ không ra tay tàn sát ngay từ đầu. Tuy rằng Hồng Nguyệt đã phong bế cả khu vực này nhưng Đạo Đồng vẫn là một kẻ bí ẩn, nàng vẫn lo lắng dù sư phụ mình là một phù thủy hùng mạnh bậc nhất.

Phanh…!

Âm thanh của pháp thuật và phép thuật chạm nhau, pháp chưởng của Đạo Đồng bị kết giới của Hồng Nguyệt cản lại rồi tan biến. Đạo Đồng hiện ra ngay bên cạnh Hồng Nguyệt, dùng cả hai bàn tay vỗ vào kết giới khiến Hồng Nguyệt lẫn kết giới bị đẩy ra xa. Trên kết giới của Hồng Nguyệt in hằn 2 dấu bàn tay kèm theo những ấn kí pháp thuật, Đạo Đồng lui lại niệm chú, kết giới của Hồng Nguyệt chập chờn…

“Hừ, có cố gắng…” Hồng Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ, chỉ bằng một động tác vẫy tay nhẹ nhàng, Đạo Đồng bị một lực cực mạnh hất văng ra xa, dội vào bức tường không gian, văng ngược trở lại. Một áp lực vô hình khóa chặt lấy hắn tương tư như Minh đã trải qua lúc nãy.

“Mạng ngươi không đủ để thế mạng thằng nhãi kia…!” Dứt câu, Hồng Nguyệt gia tăng lực ép trong khi Đạo Đồng cũng đang gồng người chống chịu, tuy vậy vẫn bình tĩnh nhắm mắt niệm chú.

Vùù…

Cây trượng bằng vàng vốn đang cắm dưới đất lập tức lao đến theo ý niệm của Đạo Đồng, nó đập thẳng vào kết giới của Hồng Nguyệt nhưng không mảy may trầy xước. Tuy vậy Đạo Đồng đã thành công thực hiện ý đồ, trong khoảng khắc Hồng Nguyệt mất tập trung vì cây trượng lao tới, mọi thuật nàng đang sử dụng đều bị ảnh hưởng. Ngay lúc đó Đạo Đồng bộc phát toàn lực thoát khỏi giam cầm của Hồng Nguyệt.

“Rồi sao nữa?” Hồng Nguyệt chau mày, nàng bắt đầu khó chịu.

Bắt lấy cây trượng vừa bay trở về, Đạo Đồng đứng trong một kết giới mới tạo thành, hắn điềm tĩnh nói: “Thả bọn ta ra, hoặc là ta phải dùng đến chiêu cuối…!”

“Ta có hứng thú đấy…!” Hồng Nguyệt đáp lại, nụ cười chết người như muốn nói rằng ta đang chờ đợi.

Đạo Đồng thở dài, “Đành vậy…mà thực ra ta đã dùng từ đầu rồi!” Hắn giơ cao cây trượng rồi hét lớn:

“Bạch Kim pháp Trượng…!”

Cây trượng vốn đang là vàng sáng chói lập tức biến đổi, từ đầu cây trượng tỏa ra ánh sáng màu trắng rất chói. Không chần chừ, Đạo Đồng cầm cây trượng lao đến, tung hết sức đập vào kết giới của Hồng Nguyệt,

Uỳnh…

Không gian trong Bế cảnh rung chấn dữ dội sau va chạm, Đạo Đồng vẫn giữ nguyên tư thế, giữ cứng cây trượng đang phản ứng mạnh mẽ khi chạm vào kết giới. Không gian biến động, không khí xung động, ánh sáng chói lóa khi phần đầu trượng đã lọt vào kết giới của Hồng Nguyệt.

“Bạch kim?” Hồng Nguyệt nhìn phần đầu trượng hỏi vu vơ nhưng đôi chân mày đã nhíu lại.

“Phải…bất ngờ chứ…” Đạo Đồng đáp.

Hồng Nguyệt hỏi khi bàn tay ngọc đang từ từ đưa lên: “Ngươi và lão già đó có quan hệ gì?”

Đạo Đồng bình thản trả lời: “Chỉ là…bạn bè…!”

“Bạch kim thì sao? Ngươi làm ta mất thời gian quá!”

Hồng Nguyệt nói xong thì nắm lấy phần đầu cây trượng khiến Đạo Đồng hoảng hốt. Nhưng cũng ngay lúc này một người đàn ông nữa đột ngột xuất hiện, người này mặc đồng phục của Tàn Nguyệt Giáo, cúi đầu chào Hồng Nguyệt rồi nói:

“Chuẩn bị đã xong, mời giáo chủ và nữ chủ mau chóng có mặt…!”

Hồng Nguyệt hừ lạnh: “Ngươi chọn thời điểm thật đúng lúc, hay là ngươi cũng muốn giúp chúng…?”

“Ta không có ý đó…!” Người đàn ông trả lời.

“Ta sẽ xử ngươi sau!” Hồng Nguyệt liếc Minh rồi phất tay, kéo theo Minh Nguyệt bay vào một cánh cửa không gian, người đàn ông kia cũng rời đi ngay sau đó. Để lại Minh, Đạo Đồng cùng với 2 nữ thầy trò còn lại…