“Hồng Nguyệt giáo chủ dừng bước!” Người phụ nữ đứng trên không chắn ngang mặt cô gái tóc hồng cực kì xinh đẹp.
Thấy Hồng Nguyệt không lên tiếng mà nhìn mình với ánh mắt săm soi, người phụ nữ liền đưa tay kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, để lộ một ấn kí màu trắng mờ nằm trên trán giáp với đường chân tóc.
“Ta là Vô Không, nữ vệ của đại pháp sư Băng Tâm!”
“Vô Không? Ngươi muốn gì?” Cô gái tóc hồng với gương mặt rất trẻ và rất xinh đẹp hờ hững hỏi lại.
Ở dưới đất, Minh nghiến răng ken két nhìn lên, vận khí toàn thân và…lùi lại từng bước. Bởi dù có tức giận tới đâu thì hắn cũng cảm thấy 2 người trên kia cực kì nguy hiểm, bằng chứng là một khoảng rừng rộng lớn đang chìm trong bóng tối giữa ban ngày, hơn nữa hắn cũng biết bản thân không có cửa chạm tới người ta chứ đừng nói là đòi người, vậy nên cứ lùi lại âm thâm quan sát, an toàn là trên hết.
Chợt phía sau có tiếng động lạ, hắn khựng lại thủ thế rồi sáng mắt khi thấy một cô gái xinh đẹp khác cũng đang lén lút quan sát phía trên như mình. Mải mê ngắm gái, Minh không biết rằng một người quen của hắn cũng đã xuất hiện gần đó.
Trên trời, Vô Không nghiêm nghị nói: “Thú thực, cách đây không lâu, mộ phần của pháp sư Băng Tâm do ta canh giữ đã bị xâm phạm, ‘thứ đó’…đã bị lấy mất!”
Ngừng lại một chút dò xét thái độ của Hồng Nguyệt, Vô Không nói tiếp: “Vậy nên…ta phải kiểm tra kĩ bất kì ai tới mộ phần trên đỉnh Gia Lào!”
Hồng Nguyệt nhíu mày: “Ngươi nghi ngờ ta lấy?”
“Ta không có ý đó, chỉ là...khi nãy giáo chủ đã…đặt chân lên đỉnh núi…!” Vô Không phân trần.
“Không phải ngươi nói thứ trong mộ đã bị lấy đi sao?” Hồng Nguyệt khẽ cười nhưng nụ cười khiến người khác sởn tóc.
“Còn một thứ khác…” Vô Không nói lấp lửng.
“Ta không có hứng thú với Băng Tâm!”
Hồng Nguyệt nói xong liền quay người định rời đi, nhưng Vô Không lần nữa hiện ra chắn ngang.
“Muốn cản đường ta, để xem ngươi có bản lĩnh không đã…!” Hồng Nguyệt lại cười, không hề động tay mà chỉ nhíu mày, cả vùng trời bị bóng tối bao phủ như khi mặt trời vừa lặn.
Vô Không kéo chiếc mũ trùm lại đầu mình, chắp tay trước ngực nói: “Bế Nhật Thần thuật của giáo chủ nghe danh đã lâu, nay mới được diện kiến…thật lợi hại…”
Hồng Nguyệt nhếch miệng cười: “Chưa đâu, mới chỉ là Thánh thuật…!”
Bên dưới, bầu trời đột nhiên tối sầm khiến Minh giật mình nép người sát gốc cây, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra trên kia nhưng tình trạng này cho thấy nguy hiểm đã tăng lên, nếu còn ở lại thì khả năng dính đạn lạc rất cao. Quyết định bỏ qua cô gái kia, hắn từ từ lùi lại…
Cách đó không xa, một bóng hình xinh đẹp khác đứng trên một ngọn cây dõi theo hai người trên không, thỉnh thoảng lại liếc xuống tên nhát gan đang chậm rãi rút lui bằng ánh mắt nhớ thương.
Vô Không chắp hai ngón tay, để trước ngực niệm chú, cơ thể lập tức được bao phủ bời một lớp ánh sáng. Vô Không càng niệm, ánh sáng màu vàng càng mạnh và lan rộng ra xung quanh xua tan bóng tối, nhưng chỉ khu vực nằm trong vùng ánh sáng đó thì mới sáng, còn bên ngoài vẫn là bầu trời đen tối.
“Sư phụ…!” Cô gái mặc bộ đồ đơn giản nhưng thích hợp cho việc chiến đấu khẽ thốt lên khi thấy Vô Không đang dần xua tan màn đêm.
Ánh sáng của Vô Không dần lan đến và bao phủ lấy Hồng Nguyệt, chợt Vô Không trừng mắt: “Phiền giáo chủ trả lại trí lực của Băng Tâm pháp sư!”
“Đã nói là ta không có hứng thú với Băng Tâm…!” Hồng Nguyệt giận giữ, bàn tay ngọc khẽ động, cả khu rừng lập tức rung chuyển.
“Ôi định mệnh…!” Minh hoảng hốt ôm chặt gốc cây, vẻ mặt vô cùng hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh đang bay lên, cả cô gái kia cũng đang chật vật giữ mình ở lại mặt đất.
Chợt phía xa có ánh sáng lóe lên, Minh đưa mắt nhìn theo và mỉm cười rạng rỡ. Minh Nguyệt toàn thân tỏa ra ánh sáng nhẹ như mặt trăng, nàng vừa đáp xuống mặt đất trong khi mọi thứ đang bị một sức mạnh kì lạ kéo lên trời.
“Minh…” Minh định vẫy tay gọi nhưng phải nín bặt vì Minh Nguyệt đã quay sang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, nàng khẽ lắc đầu và ngón tay chỉ trỏ ra hiệu. Minh đương nhiên hiểu nên mới lập tức im lặng tỏ ra không quen biết.
“Sư phụ…!” Cô gái kia lại thốt lên, gương mặt lo lắng nhìn lên bầu trời.
Đất đá, cây lá, thú rừng bay lên bao vây Vô Không, vị pháp sư này không tỏ ra lo lắng mà vẫn bình tĩnh niệm chú, ánh sáng của Vô Không tạo thành một kết giới vững chắc ngăn cản những thứ kia chạm vào mình.
“Ngươi cũng có bản lĩnh, vậy mà để mộ Băng Tâm bị phá, lại còn đeo bám dai dẳng đòi ta trả lại cái gì đó. Ngươi tưởng chỉ có chỗ của ngươi mới có trí lực của Băng Tâm để lại sao?” Hồng Nguyệt từ từ nắm tay lại, gia tăng sức ép lên Vô Không khiến lớp kết giới bị thu hẹp thấy rõ.
Vô Không không nói, gương mặt đã lấm tấm hồ hôi đưa tay lấy ra một quyển sách cũ kĩ. Quyển sách lấp tức bay lên theo ý niệm của Vô Không, tỏa sáng và tự lật từng trang. Cứ qua mỗi trang, kết giới của Vô Không mạnh thêm một phần.
Hồng Nguyệt thở dài, hai ngón tay trắng nhỏ khép lại chĩa vào quyển sách khiến nó lập tức dừng lại. Vô Không đã lộ ra ánh mắt lo lắng nhìn bảo vật của mình đang bị người khác khống chế. Hai ngón tay Hồng Nguyệt làm động tác như lật trang sách, lập tức những trang đã được Vô Không mở ra tự lật ngược trở lại, chỉ trong giây lát quyển sách đã bị đóng lại trước ánh mắt bất lực của Vô Không.
“Sư phụ…!” Lần này cô gái kia đã hét lớn, đồng thời lấy ra một cây cung trông rất bình thường, nhưng điều bất thường chính là mũi tên đang tỏa sáng, ánh sáng lan tỏa ra xung quanh, lấn áp bóng tối chứ không như ánh sáng của Vô Không vẫn có ranh giới với bóng tối rõ ràng.
“Uyển nhi…! Mau chạy đi!” Vô Không lo lắng gấp bội khi thấy hành động của cô gái.
Vụt…
Cô gái được gọi là Uyển nhi buông tên, mũi tên sáng chói lao vút lên, xuyên qua lớp cây cỏ, đất đá đang vây quanh Vô Không, mũi tên bay vào trong kết giới và dừng lại, ánh sáng cũng tắt đi nhưng kết giới của Vô Không đã mạnh mẽ hơn.
“Hừ…!” Hồng Nguyệt trừng mắt, những viên đá đang bay lên lập tức rơi xuống và trút hết vào vị trí của Uyển nhi.
“Cẩn Thận…!” Minh hét lớn và xông đến kéo cô gái tránh khỏi cơn mưa đá.
“Là ngươi?” Hồng Nguyệt tròn mắt ngạc nhiên nhìn Minh, trông điệu bộ rất đáng yêu nhưng ai cũng biết đằng sau vẻ đẹp ngây thơ như thiếu nữ kia là một người vô cùng nguy hiểm.
“Có thể thoát ra…làm ta có chút ấn tượng với ngươi, nhưng mà…dám xen vào chuyện của ta?” Hồng Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay chuyển động, trút hết đám cây cối, đất đá đang vây quanh Vô Không xuống đầu Minh.
“Khốn kiếp!” Minh nghiến răng vận toàn lực, hắn xoay người bế cô gái kia rồi vọt thật nhanh trước khi bị chôn sống.
Hành động của Minh khiến tất cả phải bất ngờ, Vô Không thì mừng rỡ vì đệ tử được cứu, Hồng Nguyệt càng thêm tức giận khi hai kẻ yếu đuối thoát khỏi tay mình, Minh Nguyệt không giấu nổi ánh mắt ghen tị khi thấy Minh bế người con gái khác kèm theo sự lo lắng, còn cô gái tên Uyển nhi thì đỏ mặt bừng bừng cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi mông của mình.
“Hừ…Ta mà bay được thì biết tay…” Minh cay cú, hắn thả Uyển nhi xuống và khẽ đẩy tay cô gái, ra hiệu cho nàng lùi ra xa khi giờ đây mục tiêu của Hồng Nguyệt đã là hắn.
Minh Nguyệt lo lắng cắn môi: “Cái tên chết bầm, không biết mình đang đối diện với ai sao!”
Hồng Nguyệt phất tay, cây cối dưới đất đột nhiên di chuyển và bao vây Minh, tạo thành một đội quân cây cối xông tới tấn công hắn. Cành cây, ngọn cây, rễ cây, và cả lá cây cũng trở thành vũ khí khiến hắn chật vật chống chọi. Tuy rằng không quá mạnh, Minh hoàn toàn có thể đánh bật mọi đòn đánh từ đám cây nhưng vì bị tấn công từ mọi hướng, buộc hắn phải duy trì tốc độ xoay sở ở mức cao nhất.
“Đánh hoài không hết…vậy thì…Phá Cốt…!” Minh lầm bầm.
Uỳnh…
Minh giáng nắm đấm đỏ hồng xuống đất làm xung quanh rung chuyển. Nhiệt độ cực cao của chiêu thức làm cho mặt đất bốc cháy, thậm chí ngay vị trí nắm đấm của Minh nóng chảy như nham thạch. Đám cây rừng tuy bị phép thuật điều khiển nhưng cũng không dám xông vào Minh nữa, một phần vì lửa là khắc tinh của cây cối, một phần là lửa xuất hiện vô tình làm giảm năng lực phép thuật điều khiển cây của Hồng Nguyệt.
Ngay lúc đó một loạt Cường thú xông tới từ mọi phía, những con thú vốn đã cao chạy xa bay từ lâu bị Hồng Nguyệt gọi về. Minh buộc phải rút kiếm chiến đấu. Cũng không quá nguy hiểm vì không có thú cấp cao, Minh chém giết một lúc thì cũng hết. Hồng Nguyệt lại phất tay…
Đám cây rừng vốn đang đứng yên đột nhiên chuyển động lại lần nữa, nhưng lần này chúng quấn lấy nhau tạo thành một người cây khổng lồ cao gần 5 mét. Ngay khi vừa hình thành, người cây lập tức xông tới…
“Ép người quá đáng à nha…!” Minh nhếch miện cười, hắn thu kiếm trước ánh mắt lo lắng của Minh Nguyệt và Uyển nhi.
Giơ nắm đấm lên, Minh vận lực, miệng lầm bầm: “Phá Khí…!” Một quả cầu trắng mờ như sương xuất hiện bao quanh nắm đấm của hắn.
Người cây tung đấm…
Minh tung đấm...
“Phong Chấn…!”
Uỳnh…
Hai nắm đấm một to một nhỏ chạm nhau, chấn động mạnh mẽ hất văng bụi đất và cây lá xung quanh. Minh vẫn đứng đó, còn người cây tan rã và bị cơn gió mạnh mẽ từ nắm đấm của Minh thổi bay ra xa…
Phá Khí, chiêu thức thứ hai trong bí pháp Dục Tâm, Khí ở đây lá Khí lực chứ không phải không khí, cho phép người sử dụng đưa Khí lực ra ngoài cơ thể để tăng thêm uy lực, điều mà chỉ thấy trong các chiêu thức phức tạp. Việc này tiêu tốn Khí lực hơn nhưng bù lại sức mạnh của đòn đánh sẽ tăng lên rất nhiều. Cũng giống như một chiếc xe máy, máy càng lớn xe càng nặng nề nhưng sức mạnh thì khỏi phải bàn…
Minh ngạo nghễ nhìn lên sau chiêu thức mới của mình, thấy vẻ đắc thắng của Minh, Minh Nguyệt lo lắng đến mức tái mặt, trong khi Hồng Nguyệt khẽ nói hai từ: “Trẻ trâu!”
Đột nhiên Minh cảm thấy toàn thân bị khóa chặt, có một áp lực vô hình khóa cứng khiến hắn không thể di chuyển hay cử động. Hồng Nguyệt hạ xuống trong khi Vô Không cũng bị khóa chặt trong kết giới của mình.
“Ngươi không nhận ra rằng ta đã chừa đường sống cho ngươi nếu ngươi bỏ chạy?” Hồng Nguyệt lơ lửng gần mặt đất, đưa tay vẫy nhẹ, một lực vô hình tóm lấy cổ Minh và kéo lên.
“Ặc…!” Minh vùng vẫy dù không thể, cảm giác như bị một kẻ cao to túm cổ mình và nhấc lên.
“Sư…sư phụ…!” Minh Nguyệt lỡ lời thốt lên, nàng hoảng hốt che miệng khi nhận ra mình vừa làm gì, ánh mắt lo lắng nhìn Hồng Nguyệt. Biết khó mà giấu nổi sư phụ mình, Minh Nguyệt bước lại gần…
“Sư phụ…!” Minh Nguyệt khép nép không dám mở lời.
Vốn là một người tinh ranh lõi đời sống đã lâu, Hồng Nguyệt nhanh chóng nhận ra suy nghĩ trong ánh mắt để tử của mình.
“Ngươi làm ta thất vọng quá…!”
Hồng Nguyệt nhắm mắt thở dài rồi từ từ mở mắt ra, đôi con ngươi chuyển sang màu đỏ hồng khiến Minh Nguyệt sợ hãi. Cả vùng trời hoàn toàn đen tối như màn đêm…
“Sư…sư phụ…!”
Hồng Nguyệt gằn giọng: “Ngươi đã biết ta có ý chọn ngươi làm người kế nhiệm…ngươi cũng biết điều đó nghĩa là không được để nam nhân xuất hiện trong tâm tư của mình… Nhưng ánh mắt của ngươi…mà tên kẻ này chỉ là một thằng nhóc…”
Minh Nguyệt run rẩy không biết làm gì...bởi sư phụ nổi tiếng tàn nhẫn của nàng đang nổi giận lôi đình…
Hồng Nguyệt quay sang Minh: “Ngươi…kẻ làm tăm tối hai đệ tử của ta …ngươi không nên tiếp tục tồn tại…!”
Nói xong, Hồng Nguyệt phất tay, Minh lập tức cảm nhận được cổ họng mình như muốn vỡ nát vì bị bóp thật chặt.
“Sư phụ! Xin người dừng tay…!” Minh Nguyệt quỳ xuống, ngước lên nói với Hồng Nguyệt bằng đôi mắt ngấn nước.
Uyển Nhi đứng phía xa, dù rất muốn ứng cứu nhưng lực bất tòng tâm vì ảnh hưởng của Bế Nhật Thần thuật, một năng lực mạnh mẽ phong bế mọi phép thuật khác trong một khoảng rộng lớn, khiến tất cả không thể sử dụng phép thuật ngoại trừ người đang thi triển Thần thuật này.
Vô Không cũng bất lực nhìn xuống, Hồng Nguyệt đã thay thế Thánh thuật bằng Thần thuật khiến điều duy nhất Vô Không có thể làm là chật vật tạo kết giới bảo vệ chính mình.
Minh Nguyệt cũng bị áp thuật khiến nàng không thể di chuyển, gương mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt nhìn Minh trong tuyệt vọng, bởi nàng quá rõ tính tình của Hồng Nguyệt.
Chợt, từ góc rừng phát ra ánh sáng le lói, một người ăn mặc như người tu hành chống cây trượng đang phát sáng xuống đất, đảo mắt nhìn xung quanh. Minh cũng nhìn thấy người này dù đang vãi nước mắt nước đái vì bị bóp cổ nghẹt thở, môi hắn mấp máy nói không lên lời…
“Đạo Đồng cứu ta…!”